Cùng Trời Với Thú

Chương 530


Sở Chước đứng ở nơi đó không hề cử động.
Tấm lưới màu xanh từ trên trời giáng xuống, bao phủ ở trên người nàng, nháy mắt đã trói chặt lấy người.

Có thể là xác nhận nàng đã bị nhốt rồi, bóng dáng của hai cái tay cầm lấy lưới xanh cũng theo đó mà xuất hiện ở trước mặt.
Sở Chước thần sắc bình tĩnh đánh giá hai người xuất hiện.
Hẳn có thể gọi là người.
Bọn họ có toàn bộ đặc chứng thuộc về nhân loại, nhưng da thịt là xanh lá, hơn nữa phía sau còn có một cái đuôi dài nhỏ, cái đuôi dán chặt lấy bộ mông, rũ xuống trên đất, thỉnh thoảng sẽ huy động một chút.

Hai người này trừ bỏ đặc thù kỳ quái, thì bọn họ cùng nhân loại không có gì khác nhau.
Nhưng mà, Sở Chước rất nhanh lại phát hiện, bọn họ và nhân loại vẫn có khác nhau.
Trong lúc Sở Chước đánh giá bọn họ, thì hai người da màu xanh cũng đang đánh giá Sở Chước, sau đó nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng nhọn như cá mập, hiện ra ánh sáng rét lạnh, không cần thử cũng có thể biết lực nhấm nuốt của răng nanh này, tuyệt đối không phải nhân loại có thể sánh được.
Lúc này hai người da màu xanh đại khái là thành công bắt giữ được con mồi, làm cho bọn họ vô cùng hưng phấn, dùng lời nói mà Sở Chước nghe không hiểu, lẩm bẩm nói chuyện với nhau, cái đuôi phía sau lắc lư càng vui thích, ánh mắt nhìn Sở Chước, dĩ nhiên đã trở thành đồ ăn có thể ăn.
Bọn họ nói chuyện với nhau một lúc sau, liền tiến lên muốn kéo Sở Chước cả người và lưới đi.
Lúc này, Sở Chước không còn trầm mặc nữa, nàng vươn tay kéo lấy lưới xanh vây khốn mình, thử kéo xuống, sau đó trực tiếp xé mở.
Sở Chước hành động dùng tay xé lưới xanh hiển nhiên đã kinh sợ ở hai người da màu xanh, bọn họ kinh hách trừng to mắt, còn chưa phản ứng kịp, thì đã bị Sở Chước đánh qua một kiếm, đều đánh ngã xuống mặt đất, sau đó dùng lưới xanh bị nàng xé thành hai nửa, lưu loát trói bọn họ lại.

Hai người da màu xanh vừa kinh lại e sợ nhìn nàng, giống như không rõ, vì sao tấm lưới xanh kiên cố của bọn họ thế nhưng bị con mồi này xé ra được.
Được tự do rồi, Sở Chước di chuyển chung quanh hai người da màu xanh, suy tư về hết thảy hiện tại.
Lưới xanh quả thật rất kiên cố, nếu là nàng vừa mới đến Hồng Mông chi cảnh, có lẽ không có biện pháp xé mở, nhưng nàng ma luyện năm năm ở nơi trọng lực, không chỉ có thành công tôi thể, thậm chí một năm cuối cùng thường mang theo trọng kiếm đào tổ của kiến Hỏa Diễm khắp nơi, về mặt khí lực trong lúc vô tình liền huấn luyện ra, mà ngay cả bản thân nàng cũng không nghĩ tới, hiệu quả tôi luyện nhúng thể ở nơi trọng lực sẽ tốt như vậy.
Hết thảy đều là vốn để nàng sinh tồn ở Hồng Mông chi cảnh trong tương lai.
Cho nên Sở Chước vẫn vô cùng may mắn trạm thứ nhất đi đến Hồng Mông chi cảnh, là nơi trọng lực nguy hiểm đó, tuy rằng cũng phải chịu đau khổ một phen, lại làm cho nàng nhận được kinh nghiệm từng trải hữu hiệu nhất.
Hai người da màu xanh là một nam một nữ, bọn họ hẳn là sinh hoạt tại nơi nào đó kỹ thuật lạc hậu không phát triển, trên người mặc là da thú cùng mai thú là chính, hơn nữa kỹ thuật rất cẩu thả, chỉ có thể tạo được tác dụng che đậy thân thể.

Ở trên hệ thống ngôn ngữ, bọn họ đã có được ngôn ngữ của mình, không có chỗ ngôn ngữ thông dụng tương đồng nào cùng giới tu luyện, có thể thấy bọn họ cực ít tiếp xúc với người tu luyện...
Sở Chước rất nhanh đã thu thập được một ít tin tức trụ cột, hơn nữa xác nhận hiện tại nàng cùng hai người lục da xanh này không có biện pháp câu thông.
Nhưng mà, đây là sau khi nàng đi đến Hồng Mông chi cảnh, lần đầu tiên gặp được sinh linh có trí tuệ nhân loại, mặc kệ là chủng tộc gì, Sở Chước cũng không dự tính buông tha, không khách khí quăng bọn họ cùng nhau vào vạn pháp đỉnh, quyết định đào bới giá trị lợi dụng lớn nhất của bọn họ ra rồi nói.
Hai người da xanh bị quăng vào vạn pháp đỉnh lập tức cảm giác được tình cảnh của bọn họ, ở khi Sở Chước cũng tiến vào vạn pháp đỉnh, bọn họ vừa kinh lại e sợ kêu lên, miệng đầy chiêm chiếp oa oa, Sở Chước ngại bọn họ ầm ỹ, một kiếm đánh qua.

Nháy mắt, hai người an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt nhìn nàng càng sợ hãi.
Mặc kệ là sinh linh nào, ở lúc sợ hãi, phản ứng đại để đều không khác nhau.
Sở Chước duỗi chân câu một cái ghế ngồi vào bọn họ trước mặt, lộ ra một cái tươi cười phi thường thân mật mỹ lệ với bọn họ, nói: "Đầu tiên, tự giới thiệu một chút, ta gọi là Sở Chước."
Hai người da xanh sợ hãi nhìn nàng, trong mắt là mờ mịt nghe không hiểu.

Sở Chước thử thăm dò, phát hiện bọn họ là thật sự nghe không hiểu, đều không phải là chơi tâm kế cùng nàng, liền yên lòng.
Trước đó giao thủ, nàng phát hiện thực lực hai người da xanh này cũng không mạnh, thậm chí đánh không lại mình, nhưng bọn họ lại có thể hoàn toàn ẩn giấu chính mình đi, ngay cả nàng đến gần cạm bẫy bọn họ thiết lập, cũng chưa thể phát hiện, điều này làm cho nàng vô cùng cảm thấy hứng thú.
Hồng Mông chi cảnh rất nguy hiểm, nguy cơ ở khắp nơi, Sở Chước không thể đánh nhau chính diện cùng đám mãnh thú hung mãnh, nàng cần một loại thủ đoạn có thể hoàn toàn ẩn giấu mình đi, mặc kệ là công pháp hay là thứ gì khác, chỉ cần có thể làm cho nàng bình an sống sót, nàng đều muốn lấy tới tay, gia tăng tư bản sinh tồn.
Hai người da xanh xuất hiện rất là kịp lúc.
Nghĩ xong, Sở Chước cười thản nhiên với bọn họ.
Ngày kế tiếp, Sở Chước ban ngày tìm kiếm đi tới ở trong rừng cây, gặp được hoang thú, có thể đánh thì đánh một hồi, không thể đánh thì bỏ chạy, hoặc là né tránh trước tiên.
Buổi tối thì lại tìm một nơi bí ẩn trốn đi, tiến vào vạn pháp đỉnh, tìm hai người da xanh đó học ngôn ngữ.
Đúng vậy, Sở Chước vốn là muốn dạy bọn hắn học ngôn ngữ thông dụng của giới tu luyện, nhưng phát hiện bọn họ thủy chung là vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể quyết định tự mình đi học ngôn ngữ của bọn họ.

Người tu luyện có trí nhớ cường hãn, làm cho nàng bắt đầu rất dễ dàng, chỉ mới vài ngày, là có thể trao đổi đối thoại đơn giản cùng bọn họ.
Hai người da xanh mới đầu không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng không chịu nổi mỗi khi nàng không kiên nhẫn, sẽ béo đánh bọn hắn, bị đánh quá nhiều rồi, hai người da xanh phản ứng có trì độn đi nữa, thì cũng hiểu rõ nàng muốn làm cái gì, ở dưới khuất phục bạo lực, bọn họ chỉ có thể rưng rưng chiếu theo nàng yêu cầu mà làm việc.
Có thể câu thong đơn giản, Sở Chước cũng biết lai lịch hai người da xanh này.
Bọn họ đến từ một bộ lạc loại nhỏ gần rừng cây, người da xanh răng nhọn giống như bọn họ, tự xưng là Ốc Cổ Tộc.

Ốc Cổ Tộc là một sinh linh trí tuệ khu vực này, cách sống nguyên thủy mà dã man, đủ mọi thứ có thể hoạt động tồn tại, đều là đồ ăn của bọn hắn—— cho nên nhân tu Sở Chước có thể sống động, ở trong mắt bọn họ, cũng là một loại thức ăn.

Hai tộc nhân Ốc Cổ Tộc này phân biệt gọi là Lục Đạt cùng Lục Đóa, người họ Lục ở Ốc Cổ Tộc, là tồn tại cao thượng, có thể lấy họ Lục, đại đa số là tồn tại có địa vị không thấp trong tộc, Lục Đạt và Lục Đóa là một đôi tình lữ, vốn là hẹn nhau đến dã ngoại du ngoạn, thuận tiện săn chút hoang thú loại nhỏ, nào biết đâu rơi vào trong tay Sở Chước.
"Các ngươi che giấu chính mình như thế nào?" Sở Chước hỏi, đây là nàng muốn biết nhất.
Hai tình lữ Ốc Cổ Tộc cẩn thận nhìn nàng, Sở Chước béo đánh trong khoảng thời gian này, đã lưu lại bóng ma trong lòng bọn họ, sợ hồi đáp được không tốt, lại bị nàng béo đánh.
Trải qua Sở Chước lại hỏi một lần, hai người mới hiểu được ý tứ của nàng.
Bọn họ liếc nhau, Lục Đạt nói: "Chúng ta có Ngọc Trọc Châu..."
Trải qua bọn họ đứt quãng kể ra, Sở Chước hiểu rõ Ngọc Trọc Châu này tồn tại, nó là nội đan một loại Ngọc Trọc Thú do tộc nhân Ốc Cổ Tộc nuôi dưỡng làm nguyên liệu chính, lại kèm thêm nhựa dây mây Thiên Âm Quỷ Đằng, Diễm Nguyệt Thạch luyện chế thành, có tác dụng lẫn lộn hơi thở, là thứ mà người Ốc Cổ Tộc thường chuẩn bị khi đi ở bên ngoài, có thể cho bọn họ hết sức khéo léo tránh né hoang thú truy kích.
Sở Chước nghe xong, quyết định làm một Ngọc Trục Châu.
Vì thế nàng vẻ mặt hòa ái dễ gần hỏi bọn hắn: "Không biết Ngọc Trục Châu làm thế nào có thể có được?"
Nàng học ngôn ngữ Ốc Cổ Tộc không lâu, tuy rằng có thể trao đổi đơn giản, nhưng giọng điệu vô cùng chậm, phối ứng bộ dạng cười tủm tỉm đó, đáng yêu thân thiện, làm cho Lục Đạt không khỏi nhìn chằm chằm.
Lục Đóa tức giận đến trong mắt bốc hỏa, nàng không dám tức giận với Sở Chước, chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, kính cẩn nghe theo nói: "Tiền bối, nội đan Ngọc Trọc Thú, chỉ trong tộc chúng ta mới có, mà nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng, cần đến dã ngoại đi lấy, còn Diễm Nguyệt Thạch, thì lại cần đến đất đen phía Đông lấy." Truyện chỉ được đăng tại diendan.com.

Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

"Diễm Nguyệt Thạch là kiểu dạng gì?" Sở Chước hỏi, cảm thấy đất đen này, cũng không phải là như nàng nghĩ chứ?
"Đất đen có trọng lực rất mạnh, người bình thường không dễ dàng vào được, nơi đó có rất nhiều thú kiến đáng sợ sinh sống, diễm nguyệt thạch là từ kiến Hỏa Diễm màu đỏ sinh ra kết tinh, nó có được lực hỏa cực kì tinh thuần..."
Đang nói, thì thấy Sở Chước lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một khối tinh thạch màu đỏ: "Chính là loại này?"
Hai người Ốc Cổ Tộc lập tức ánh mắt trợn tròn.
Xem ra là đúng rồi.

Sở Chước khẽ cười, thì ra tinh thạch trong ổ kiến Hỏa Diễm này là Diễm Nguyệt Thạch, Diễm Nguyệt Thạch là một loại xưng hô khác của Ốc Cổ Tộc đối với nó, bởi vì nó mỗi khi bị ánh trăng chiếu rọi, sẽ cùng ánh trăng tương hỗ lẫn nhau, nở rộ một loại lực nguyệt hoa cực kì tinh thuần, Ốc Cổ Tộc sẽ hấp thu loại lực lượng này tu luyện, cho nên bọn họ cực kì coi trọng Diễm Nguyệt Thạch.
Ốc Cổ Tộc tuy rằng sinh sống có vẻ lạc hậu thô sơ, nhưng ở mặt chế tạo một thứ gì đó, cũng có tay nghề độc đáo thuộc về riêng mình.
Tiếp theo, Sở Chước lật tay lại lấy ra mấy khối Diễm Nguyệt Thạch, cũng nói với bọn họ: "Nếu ngươi giúp ta lấy được Ngọc Trọc Châu, mấy cái này sẽ là của các ngươi."
Ánh mắt hai người Ốc Cổ Tộc nhìn nàng trở nên càng sợ hãi.
Người Ốc Cổ Tộc gọi nơi trọng lực là đất đen không thể bước vào, bởi vì trọng lực nơi đó quá mức đáng sợ, cực ít có người có thể xâm nhập vào trong đó, bọn họ tuy rằng có nhu cầu thật lớn đối với Diễm Nguyệt Thạch, muốn lấy được cũng không phải dễ dàng như vậy.

Đầu tiên phải chống cự trọng lực trên đất đất đen, tiếp theo còn phải đấu trí so dũng khí cùng kiến Hỏa Diễm, không phải ai cũng giống như Sở Chước, vừa có được âm cát dị thủy có thể khắc chế kiến Hỏa Diễm, làm cho nàng có thể ra vào như chốn không người, khắp nơi đi làm kẻ đào mỏ đào ổ kiến nhà người ta lấy đi Diễm Nguyệt Thạch.
Cho nên ở trong mắt hai người Ốc Cổ Tộc, lúc này tính nguy hiểm của Sở Chước thậm chí còn đáng sợ hơn hoang thú.
Trong trường hợp đó, mặc kệ như thế nào, khát vọng của người Ốc Cổ Tộc đối với Diễm Nguyệt Thạch đã áp chế sợ hãi trong lòng, không chút do dự đáp ứng dẫn đường cho nàng—— dù sao không đáp ứng cũng sẽ bị đánh, không bằng đáp ứng sảng khoái chút.
Sở Chước đối với bọn họ phản ứng thì rất vừa lòng, nàng lấy Ngọc Trọc Châu trên người hai người xuống để nghiên cứu, để hai người ở lại trong vạn pháp đỉnh.

Đợi khi nàng rời đi rồi, Lục Đóa đột nhiên nhào qua Lục Đạt, tứ chi bám lấy hắn, răng nanh sắc nhọn cắn cổ hắn.
Lục Đạt kêu lên ngao ngao, nhảy dựng ở tại chỗ, muốn ném nàng đi, một bên lầm nhầm kêu lên: "Buông ra buông ra, ngươi cắn ta làm cái gì...!buông, ngươi rất ngang ngược..."
Lục Đóa cắn cổ hắn đến máu tươi đầm đìa, còn chưa hết giận, nổi giận đùng đùng nói: "Vừa rồi ngươi cũng dám nhìn nữ nhân khác, lão nương cắn chết ngươi!"
Người Ốc Cổ Tộc răng nanh sắc bén, mạnh mẽ cắn xuống một khối máu thịt.
Sở Chước cảm giác được dị động trong vạn pháp đỉnh, vội dùng linh thức tra xét, thấy hai người cắn xé lẫn nhau, đều kéo xuống một tầng da thịt, còn tưởng rằng bọn họ muốn tiêu diệt lẫn nhau, nào biết đâu chờ bọn hắn cắn cắn, thế nhưng c ởi sạch y phục, sau đó quấn lấy giao triền với nhau, thì gương mặt của nàng liền đen thui.
Vạn pháp đỉnh của nàng không phải cho bọn hắn làm loại chuyện này!.


Bình Luận (0)
Comment