Cùng Trời Với Thú

Chương 580


Vừa mới tiến vào thông đạo phía sau cửa cung, giống như bước vào một chỗ hư không tối tăm nhìn không tới cuối cùng.
Sở Chước chấn động, hơi hơi dừng lại cước bộ, nghĩ nghĩ, đều kêu Huyền Ảnh, Huyền Uyên cùng Huyễn Ngu ra.
Phát hiện đã không có đám binh xương khô đánh không chết, Huyền Ảnh nhẹ nhàng thở ra, hai đứa nhỏ nhìn chung quanh, cũng là vẻ mặt tò mò.
"Chủ nhân, đây là nơi nào?"
"Còn tại trong cung điện." Sở Chước nói xong, hỏi Huyễn Ngu: "Huyễn Ngu, muội xem xem nơi này có phải là ảo cảnh?"
Huyễn Ngu nắm Huyễn Tâm Kính ở trong tay, cẩn thận cảm giác xuống, lắc đầu nói: "Không phải ảo cảnh, nhưng giống như cũng không phải là địa phương bình thường, chủ nhân, muội nhìn không hiểu."
Sở Chước nghe xong, hồi tưởng chỗ quái dị của cung điện này, cũng không miễn cưỡng nàng, để cho bọn họ theo sát Huyền Ảnh, dẫn đường ở phía trước.
Huyền Ảnh ôm lấy Huyền Uyên, nắm tay Huyễn Ngu, đuổi kịp bước chân của nàng.
Trên đường, Sở Chước nói cho bọn họ tình huống binh xương khô vừa rồi, cùng với nơi này là được xương khô binh canh giữ, không biết thông tới đâu.
"Chủ nhân, vì sao binh xương khô này không công kích tỷ?" Huyền Ảnh tò mò hỏi.
"Ta cũng không biết." Sở Chước cười khổ, nàng cũng bị chỗ quái dị của cung điện này khiến cho có chút mơ màng, không khỏi nhớ tới cự kiếm màu vàng bị Yến Nhã Chính cùng người trẻ tuổi nhân tranh đoạt đó, cùng với thái độ của Yến Nhã Chính đối với cung điện này.
Nàng cứ cảm thấy, chỉ cần là địa phương có Yến Nhã Chính xuất hiện, cùng chính mình —— chính mình trước chuyển thế trùng tu hoặc nhiều hoặc ít đều đã có chút liên hệ, cho nên sau khi tiến vào cung điện này, nàng không giống như những người khác, vội vàng đi tìm bảo vật, mà là quan sát tình huống cung điện này, phân tích lai lịch của nó.
Cứ đi xem xét một đường này, nàng cảm thấy cung điện này có khả năng có liên quan hệ cùng Thần tộc thượng cổ, khả năng lại có liên quan hệ với Bách tộc thượng cổ, vô cùng kỳ quái.

Càng thâm nhập sâu vào, nó càng có khả năng là hai tộc kết hợp cùng một chỗ, biến thành một cái tồn tại đặc thù như vậy.
Nghe được Sở Chước suy đoán, mọi người nhìn nàng, đều không nói chuyện.
Chỉ cần đề cập tới chuyện Bách tộc cùng Thần tộc thượng cổ, lúc nào cũng có vẻ quá mức trầm trọng mà khẩn trương.
Sau một lúc lâu, Phong Chiếu biến thành hình người, nắm tay nàng, nói: "Không có việc gì, mặc kệ là cái gì, chỉ cần tìm được Phong Ly bọn họ, thì sẽ biết."
Sở Chước vâng một tiếng, trong lòng không khỏi suy đoán lúc trước người trẻ tuổi lấy được cự kiếm màu vàng là ai, vì sao Phong Ly đi cùng với hắn, thậm chí giúp hắn cướp đoạt cự kiếm màu vàng, Phong Ly chưa bao giờ là người xen vào việc của người khác.

Bởi vì người trẻ tuổi và Yến Nhã Chính cướp đoạt cự kiếm màu vàng, sau khi cự kiếm màu vàng bị hắn lấy được, trong lòng Sở Chước đặc biệt thế nhưng chưa từng lo âu.

Đại khái là cự kiếm màu vàng này bị một người xa lạ có được, vẫn tốt hơn bị Yến Nhã Chính lấy được rồi.

Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don=ChieuNinh
Bọn họ một đường đi tới ở trong không gian hư vô màu đen, đi như thế hồi lâu, rốt cục nghe được trong không gian yên tĩnh truyền đến động tĩnh.
Là tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lóc cóc lóc cóc lóc cóc từ mỏng manh đến rõ ràng, thẳng đến khi bên tai có thể nghe được, Sở Chước theo bản năng mà hoành kiếm ở phía trước, Huyền Ảnh cũng làm xong chuẩn bị chiến đấu, nhìn chằm chằm một khối xương khô đi ra từ không gian tối tăm phía trước.
Cốt cách trơn bóng như ngọc, trên người khoác khôi giáp màu vàng, trong hốc mắt tối om toát ra linh hỏa màu đỏ sậm.
Nhìn đến linh hỏa trong hốc mắt của nó, Sở Chước đột nhiên nhớ tới vì sao hỏa diễm này quen thuộc như thế.
Xương khô dừng lại khi ở cách bọn họ có một khoảng cách, linh hỏa trong hốc mắt nó nhảy lên nhảy xuống, trong một nháy mắt Sở Chước có một loại ảo giác nó đang nhìn nàng.

Hai hàm răng của xương khô khẽ mở ra rồi hợp lại, phát ra tiếng va chạm rõ ràng, tiếp theo xoay người rời khỏi.
Sở Chước cảm thấy vừa rồi giống như nó đang nói chuyện.
"Nó gọi nàng đi theo nó." Phong Chiếu nói với nàng.
Sở Chước nga một tiếng, thoáng chần chờ, nhớ tới nhóm binh xương khô hành động kỳ quái, lại bởi vì không gian hắc ám hư vô rộng lớn, căn bản không biết đi bên nào, không bằng đi cùng nó.
"A Chiếu, linh hỏa trong mắt nó, hẳn là thần hỏa trong cơ thể Thần tộc đi?" Sở Chước thấp giọng nói: "Cũng giống như thần hỏa trong thần điện Băng Vân Vực."
Trong cơ thể Thần tộc có một loại thần hỏa, ở trước khi Thần tộc ngã xuống, rút ra thần hỏa trong cơ thể, có thể làm cho nó vĩnh hằng bất diệt.

Loại thần hỏa này, kỳ thực liền giống như linh trong cơ thể hỏa người tu luyện, khi tu vi của người tu luyện đạt tới một trình độ nhất định, có thể thiêu đốt linh lực trong cơ thể, biến thành một loại linh hỏa.
Phong Chiếu hồi đáp khẳng định suy đoán của nàng: "Quả thật là thần hỏa, hiển nhiên là có người đặc biệt bỏ thần hỏa vào trong đám thi này cốt, làm cho nó có thể lấy phương thức con rối mà tồn tại, vĩnh hằng bất diệt."
Nghe nói như thế, Huyền Ảnh cùng Huyễn Ngu đều sợ hãi thán phục ra tiếng: "Lão đại, nhiều binh xương khô như vậy, cần bao nhiêu thần hỏa mới có thể làm cho chúng nó vĩnh hằng bất diệt?"
"Hiển nhiên rất nhiều."

Sở Chước khẽ nhíu mày, cự kiếm màu vàng, phù điêu Thần tộc, binh xương khô, thần hỏa...!cung điện này rốt cuộc là lai lịch gì đây?
Là bBách tộc thượng cổ, hay là Thần tộc thượng cổ?
Trong lúc nhất thời, Sở Chước có chút hốt hoảng trong lòng, lại có chút mờ mịt.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy." Phong Chiếu giống như cảm giác được nàng bất an, nắm tay nàng thật chặt, thần sắc lãnh khốc bình tĩnh: "Ta ở đây, không có việc gì."
Sở Chước liếc hắn một cái, vâng một tiếng.
Bộ xương khô đó dẫn đường ở phía trước, mấy người an tĩnh theo nó một đường đi tới.
Không biết đi qua bao lâu, hoàn cảnh chung quanh bắt đầu phát sinh biến hóa.
Nó không còn là một mảnh hắc ám hư vô, rốt cục thêm một ít sắc thái, tỷ như hai bên dần dần có thể nhìn thấy được một ít hình dáng mơ hồ, hình dáng này như là mãnh thú chiếm cứ, lại giống kiến trúc đồ sộ hùng vĩ, hoặc là giống phúc địa linh vận núi non, có vẻ không chân thực như thế.
Cuối cùng, những thứ không chân thật này tụ tập thành những tia sáng rực rỡ trên màn trời hắc ám, giống như khi vào ban đêm trên thì màn trời xuất hiện chấm nhỏ, chói sáng mà xinh đẹp.

Truyện chỉ được đăng tại diendan.com.

Tất cả những trang khác chỉ là đám không có lương tâm ăn cắp công sức của người khác.

Sở Chước ngẩng đầu nhìn ngân hà vắt ngang lên đỉnh đầu, đặt mình trong đó, toàn bộ thế giới an tĩnh mà ôn nhu.
Lòng của nàng chợt bình tĩnh trở lại.
Lộp bộp.
Khi thanh âm vang lên, Sở Chước ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy xương khô vẫn luôn đi ở phía trước dẫn đường không biết khi nào quay đầu nhìn qua, hai hàng răng vừa mở ra lại khép lại, tựa như nói gì đó, phát ra thanh âm lộp cộp.
Đáng tiếc nàng nghe không hiểu.
"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu." Sở Chước cất tiếng nói.
Thần hỏa đỏ sậm trong mắt màu xương khô nhảy lên nhảy xuống, chậm rãi nâng tay lên, chỉ vào phía trước.

Sở Chước nhìn lại phương hướng mà nó chỉ, liền thấy phía trước trong bóng đêm, dưới ngân hà vờn quanh, một khối quan tài đá cực đại treo ngang trong đó.
Một màn dị thường này, làm cho nàng căng thẳng trong lòng.
Xương khô đi đến trước quan tài đá, sau đó quỳ ở đằng kia, thấp mặt cúi xuống, lại không một tiếng động.
Phong Chiếu chỉ nhìn, lôi kéo Sở Chước đi qua: "Đi, chúng ta cũng đi qua nhìn một cái."
Huyễn Ngu sợ hãi cầm lấy tay Huyền Ảnh, Huyền Uyên thúc giục Huyền Ảnh nhanh chóng đi qua, Huyền Ảnh đi theo phía sau Sở Chước bọn họ, tò mò nhìn quan tài đá đó.
Đi đến trước quan tài đá, Sở Chước đầu tiên là nhìn thoáng qua xương khô quỳ gối trước quan tài đá, phát hiện thần hỏa trong hốc mắt nó đã dập tắt.
Thần hỏa tắt, chẳng lẽ khối xương khô này đã tử vong? Hay là lâm vào trong hôn mê? Mục đích nó mang nàng mang tới nơi này, chẳng lẽ là vì khối quan tài đá này.
Tiếp theo, ánh mắt Sở Chước rơi xuống quan tài đá.
Khối quan tài đá này không biết dùng vật liệu gì làm thành, hiện ra màu vôi, đường cong thô rám mà lưu loát, lộ ra một loại hơi thở phong cách cổ xưa.

Trừ cái đó ra, quanh thân nó không một hình dáng hoa văn, làm cho người ta không thể phân biệt được sự hiện hữu của nó, cùng với trong quan tài đá đó là cái gì.

Nó rất cao, Sở Chước bọn họ đứng ở trước mặt nó, cần ngửa đầu mới có thể nhìn đến đỉnh của nó.
Phong Chiếu nhìn nhìn, phi thân đến trên quan tài đá, vươn tay phủ lên trên quan tài đá, nói với Sở Chước bọn họ: "Mọi người lui về phía sau một chút, ta mở ra nhìn xem."
Huyễn Ngu bọn họ vô cùng lo lắng: "Lão đại, thật sự muốn mở ra?" Quan tài đá này xuất hiện được quá mức quỷ dị, bọn họ lo lắng sau khi mở ra, sẽ có nguy hiểm gì đó xuất hiện.
Phong Chiếu là một người gan lớn, lơ đễnh nói: "Sợ cái gì? Nếu bọn mi sợ, đi vào Vạn Pháp Đỉnh đợi."
Kỳ thực Sở Chước cũng lo lắng trong lòng, nhưng thấy Phong Chiếu thần sắc tự tin, trong lúc vô tình đã bị hắn cảm nhiễm, cũng phi thân đi lên, đứng ở một bên, dự tính cùng nhau đẩy nắp quan tài ra với hắn, mặc kệ bên trong là cái gì đó, đều cùng nhau gánh vác.

"Rất nặng, giao cho ta làm đi." Phong Chiếu ôn nhu nói với nàng.
Sở Chước mới đầu không tin, nàng dùng sức đẩy xuống nắp quan tài, phát hiện thật sự đẩy không ra =.

=
Phong Chiếu buồn cười một tiếng, hai tay đặt ở trên quan tài đá, nắp quan tài đá rung động lên, phát ra tiếng ma sát, tiếp theo nắp quan tài ở dưới lực lượng của hắn, dần dần bị đẩy tới bên cạnh.
Sở Chước ở sát bên người hắn, theo nắp quan tài bị đẩy ra, cũng nhìn thấy tình huống trong quan tài đá.
Một cỗ thi thể.

Không phải là thi cốt xương khô bình thường, mà là một khối thi thể được bảo tồn được vô cùng hoàn hảo, thi thể là một người nữ, có một gương mặt phá lệ mỹ lệ động lòng người, mặc một bộ xiêm y hoa lệ, thải y trùng điệp, làm nổi bật lên dung mạo quyến rũ đa tình của nàng, khóe môi hơi hơi nhếch lên, nếu không phải không có bất luận hơi thở sinh mệnh gì, nàng ấy hoàn toàn tựa như một mỹ nhân đang ngủ say.
Mọi người nhìn đến thi thể trong quan tài đá, phát hiện cũng không phải là thứ gì đó nguy hiểm, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, về sau lại có chút khó hiểu.
"Vì sao đặt cỗ thi thể ở trong này?" Huyền Ảnh khó hiểu hỏi.
"Còn sống sao?" Huyền Uyên thăm dò nhìn thi thể trong quan tài đá.
"Nàng thật đẹp nha." Ánh mắt Huyễn Ngu rơi xuống y phục cùng trang sức trên thi thể, thứ nào cũng tinh xảo tuyệt luân.
Đang thảo luận, chỉ thấy một thnah kiếm đâm qua thi đó thể, đợi thấy rõ ràng người dùng kiếm, bọn họ đều sửng sốt.
"Lão đại, huynh làm cái gì?"
Đâm thi thể là Phong Chiếu, ngay cả Sở Chước nhìn mà cũng có chút im lặng.
Phong Chiếu không chút để ý, phát hiện áo bào trên người thi thể cản trở kiếm, làm cho kiếm không thể đả thương một chút nào, nói: "Chỉ thử xem có phải còn sống hay không." Nói xong, mũi kiếm linh kiếm lại đi chọc trên mặt thi thể đó.
Chỉ cần là giới nữ, bị người dùng kiếm sắc hành hạ mặt mày như vậy, chỉ sợ đều phải giận tím mặt.
May mắn đây là một cỗ thi thể, Phong Chiếu chọc vài cái, kiếm không thể chọc rách mặt thi thể đó, lưu lại dấu vết gì, hắn tiếc nuối nói: "Xem ra người này sinh tiền tu vi cực cao, sau khi qua đời vẫn có thể bảo trì xác chết không phân hủy, khó mà tổn thương một chút nào." Nói xong, hắn nhìn về phía Sở Chước, hỏi: "Chước Chước, nàng cảm thấy thi thể này thân thiết sao?"
Sở Chước: "...!.

.

.

Không cảm giác." Vì sao nàng phải cảm thấy thân thiết với một cỗ thi thể đây chứ?
Phong Chiếu thoáng trầm ngâm: "Một khi đã như vậy, khiến cho thi thể sống lại đi."
Khi Sở Chước bọn họ đang kỳ quái hắn muốn làm cho thi thể sống được như thế nào, thì thấy hắn lật tay cầm ra dưỡng hồn thạch.
Nháy mắt, Sở Chước liền hiểu rõ ý tứ của hắn, không tưởng tượng nổi hỏi: "Huynh cảm thấy cỗ thi thể này là Thần tộc?"
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Một đường đi tới đây, tất cả hết thảy đều cho thấy, cung điện này có liên quan cùng Thần tộc thượng cổ, cho dù cũng có liên quan hệ cùng Bách tộc, nhưng hiển nhiên đối phương càng nghiêng về phía Thần tộc."
Sở Chước nga một tiếng, đang muốn hỏi lại, thì phía trước đột nhiên truyền đến không gian dao động, giống như có người xé rách không gian mà đến..

Bình Luận (0)
Comment