Cùng Trời Với Thú

Chương 72

Editor: ChieuNinh

Đợi khi Sở Chước thu hồi truyền âm thạch, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng. 

"Cô lại thu tiểu đệ?"

Sở Chước: "... Không được sao?" Cái dáng vẻ sắc mặt nàng là "kẻ bạc tình" này tính cái gì?

Sở Chước cảm thấy, đột nhiên mình có chút không hiểu mạch não của ngốc bạch ngọt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ có chút không tình nguyện nói: "Đương nhiên có thể, nhưng là lòng người hiểm ác, vẫn nên cẩn thận chút mới tốt. Phải biết rằng, nuôi tiểu đệ cũng không dễ dàng, nếu như gặp phải không bớt lo, còn phải chùi đít thu thập hậu quả cho bọn họ, là không nếm trải thất bại..."

"Đó không phải nói ngươi sao?" Bích Tầm Châu đột nhiên mở miệng nói.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ da mặt dày nói: "Tầm Châu ca, huynh nói lời này không đúng, tuy rằng ta chọc chút phiền toái, nhưng ta có thể luyện đan, các huynh muốn ăn linh đan gì ta đều đã luyện cho huynh, ta còn rất là hữu dụng. Nhưng mấy người đó có ích lợi gì..."

Sở Chước nghe xong hắn nói một trận, rốt cuộc hiểu rõ ràng hắn đây là lo lắng địa vị của mình đã bị những người Tề An Bình ảnh hưởng.

Vì thế nàng cười nói: "Nói đến, gặp được đám người Tề An Bình cũng là ngoài ý muốn..."

Tiếp theo, Sở Chước liền nói với hắn chuyện ngày đó sau khi rời khỏi Đan Hà Tông trên đường đi Nhân Gian phường, gặp được đám người bán hàng rong Tề An Bình đang bắt giữ yêu thú.

Nếu hiện tại Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã được gọi là người một nhà, tự nhiên không cần giấu diếm cái gì.

Sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ nghe xong, ngược lại hít một hơi, trong lòng phát lạnh: "Tôn Cùng muốn nhiều tinh huyết yêu thú như vậy làm chi?"

"Ta cũng không biết, cho nên liền để cho đám người Tề An Bình đi thăm dò, hiện tại hắn đột nhiên tìm ta, phỏng chừng là có manh mối gì đi."

Sở Chước nói xong, để cho xe yêu thú đi vòng, đi về hướng Tề An Bình đang ở.

Đám người Tề An Bình ở trấn nhỏ phụ cận Tuyết Bình Châu chờ bọn họ.

Trấn nhỏ này tên là trấn Ô Vân, bởi vì tới gần núi Ô Vân mà được gọi là vậy.

Vùng lân cận núi Ô Vân nổi danh là âm sơn, trong núi vô số quỷ vật, âm khí dày đặc, lấy âm phệ linh, người tu luyện bình thường sẽ rất ít vào núi. Chỉ khi có quỷ vật ở trong núi xuống núi quấy nhiễu nhân loại, một ít người tu luyện thế lực gần đó mới sẽ ra tay đến quét sạch một phen. Nhưng bởi vì tìm không thấy nguồn gốc âm khí trên núi Ô Vân, những cuộc thanh trừ đều là trị phần ngọn không trị được phần gốc. Lâu dài, âm khí trong núi Ô Vân ngưng tụ một lần nữa, lại nảy sinh vô số quỷ quái lấy âm khí làm thức ăn.

Khi đoàn người Sở Chước đi đến trấn Ô Vân, xa xa thì nhìn thấy trên núi tràn ngập âm khí, mây đen bao phủ giữa bầu trời, cực kì bất thường.

Bởi vì trấn Ô Vân là con đường nối liền Tuyết Bình Châu và địa phương khác, tuy là núi Ô Vân có tiếng xấu vang danh hiển hách ở chỗ này, nhưng trấn Ô Vân này thập phần phồn hoa như cũ, người tu luyện lui tới không ít. Mà linh khí trên người những người tu luyện tán ra, cũng có tác dụng khắc chế đối với âm khí trên núi Ô Vân, thật ra hai bên lại an ổn vô sự.

Tề An Bình trong một nhà khách đếm ở trấn Ô Vân chờ bọn họ.

Sau khi Sở Chước tiến váo trấn Ô Vân, lập tức thấy được mấy người Tề An Bình.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh giá bọn họ một phen, phát hiện tu vi bọn họ đều là Không Minh cảnh. Mặc dù tuổi nhìn như không lớn, nhưng tướng mạo so với chính mình mà nói, coi như là già đi, càng không thể so sánh với Sở Chước cái cô nương trẻ tuổi mới mười sáu tuổi này. Nhưng thấy tư chất bọn họ cũng không ra sao. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Vì thế Mặc Sĩ Thiên Kỳ an tâm.

Tề An Bình thấy Sở Chước thế nhưng còn dẫn theo một người tới đây, nhịn không được nhìn thêm hai cái.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ hướng bọn họ cười cười, cười đến... rất ngốc.

"Các ngươi tra được cái gì?" Sau khi Sở Chước ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

Tề An Bình đại biểu đoàn người bọn họ hồi đáp: "Sở cô nương, chúng ta căn cứ dấu vết mấy năm nay của Tôn Cùng, tra được núi Ô Vân này. Nhớ rõ trước kia, mỗi lần Tôn Cùng có được số lượng yêu thú nhất định, sẽ mang theo yêu thú rời khỏi. Chúng ta không biết hắn đi nơi nào, sau đó mới nhớ tới, ngẫu nhiên nghe người ta nói, Tôn Cùng từng xuất hiện qua ở trấn Ô Vân. Mấy ngày này chúng ta đặc biệt tới đây tra xét rõ ràng, phát hiện lúc Tôn Cùng rời đi, đều là đến núi Ô Vân."

"Có biết hắn đến núi Ô Vân là vì việc gì không?" Sở Chước lại hỏi.

Trên mặt Tề An Bình lộ ra thần sắc xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không tra được, nghe nói hắn tiến vào núi Ô Vân đều là một mình, mỗi lần đều đã vào núi mười ngày nửa tháng như vậy, mỗi lần đều có thể bình an trở về, cũng không có ai biết hắn vào trong núi làm cái gì."

Sở Chước lại thăm dò vài câu, Tề An Bình đều nói chi tiết, nhưng tin tức hữu dụng cũng không nhiều.

Sở Chước nhịn không được nhìn về phía núi Ô Vân, lâm vào trầm tư.

Sau một lúc lâu, nàng hỏi: "Các ngươi từng qua núi Ô Vân chưa?"

Nghe nói như thế, da đầu đám người Tề An Bình run lên, vội vàng nói: "Chúng ta chưa từng đi qua, nhưng mà chúng ta nghe nói trong núi Ô Vân có quỷ vật cực kì đáng sợ, thậm chí thực lực đã đạt tới Nhân Vương cảnh. Mặc dù không biết có phải thực sự hay không, nhưng vẫn cẩn thận là trên hết. Trừ mấy cái này ra, âm khí trong núi bộc phát, âm khí cắn linh, linh lực của người tu luyện ở nơi này tiêu hao được nhanh, thật sự có hại..."

"Đúng vậy, đây cũng là lý do vì sao vẫn luôn không có ai dọn sạch quỷ quái núi Ô Vân, thật sự là ngay cả cường giả Nhân Vương cảnh đi vào, cũng dễ dàng bị vây khốn ở trong núi, linh khí xói mòn rất nhanh, không có lợi trong chiến đấu, không thể cam đoan có thể trừ khử quỷ vật Nhân Vương cảnh đó."

"Sở cô nương vẫn nên thận trọng..."

Một đám người bảy miệng tám lời khuyên nhủ, chỉ lo lắng nàng thật sự chạy vào núi.

Nếu nàng tự mình lên núi thì cũng thôi, bọn họ lo lắng nàng sẽ mang bọn họ đi qua trở thành vật hi sinh, dù sao bọn họ và nàng có khế ước trong người, nàng mệnh lệnh thật sự không thể vi phạm.

Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, thẳng đến bọn họ nói được không kém, mới nói: "Các ngươi yên tâm, ta sẽ không mạo muội đi vào, cho dù muốn đi, cũng sẽ không kéo các ngươi theo."

Đám người Tề An Bình mới buông lỏng một hơi.

Sở Chước cũng không thèm để ý thái độ của bọn họ, nếu núi Ô Vân này có xấu danh, chứng minh quả thật hung hiểm, nàng cũng là rất tiếc mệnh, làm sao sẽ ở lúc không có chuẩn bị vẹn toàn mà đi vào? Cho dù hiện tại tu vi nàng là Vũ Hóa cảnh, cũng không muốn đi một ít nơi hung hiểm để mạo hiểm.

Huống chi, nàng chỉ là tò mò Tôn Cùng từ nơi nào có được Cửu U Tử Diễm, lại không có nghĩa là nàng muốn tìm tòi nghiên cứu đến cùng.

Vì thế việc núi Ô Vân đành phải để qua một bên.

Sau khi cáo biệt đám người Tề An Bình, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ mới ngồi xe yêu thú đi hướng Đan Hà Tông.

"Núi Ô Vân quả thật cổ quái." Bích Tầm Châu nói: "Ta có thể cảm giác được trong núi có một dòng khí áp lực, lại không biết vì sao. Lão đại, ngươi thấy thế nào?"

Mỗi khi Bích Tầm Châu có chuyện không thể xác định, thì thích thăm dò lão đại A Chiếu này.

Tuy rằng A Chiếu thoạt nhìn chính là một lông xù chỉ biết bán manh, kỳ thực sâu không lường được. Bích Tầm Châu chưa bao giờ dám coi khinh nó, thậm chí phát hiện, rất nhiều bí mật không ai biết, A Chiếu đều biết rất rõ ràng.

Nếu không phải A Chiếu đến từ một thế lực lớn nào đó tương đối rất có lịch sử, như vậy chính là bản thân nó có được truyền thừa. Mặc kệ là cái nào, đều chứng minh nó lai lịch bất phàm. Còn vì sao nó sẽ chạy đến một đại lục linh khí loãng Huyền thế giới, cũng lấy cái bộ dạng tiểu yêu thú đi theo Sở Chước, cái này không phải hắn có thể tìm tòi nghiên cứu.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng nhìn A Chiếu.

A Chiếu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:【Bởi vì nơi đó không gian không ổn định.】

Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu vô cùng kinh ngạc.

"Không gian không ổn định, có phải giống như không gian bạc nhược chỗ phiến hải vực Thiên Thượng Hải hay không?" Sở Chước hỏi.

A Chiếu lắc đầu, cái này phải tự mình đi qua xem mới biết được, nhưng mà quỷ vật Nhân Vương cảnh trong núi Ô Vân đó quả thật lợi hại, làm cho người ta không dễ dàng đặt chân được, muốn tra xét, tất sẽ chống lại với nó.

Giai đoạn hiện tại, lấy thực lực của Sở Chước bọn họ, tốt nhất không cần đi qua.

"Quên đi." Sở Chước ôm A Chiếu đến trong lòng, xoa bóp móng vuốt lông xù của nó, không sao cả nói: "Dù sao cũng không phải nhất định phải tra xét mới được, đợi ngày nào đó khi tu vi của ta đạt tới Nhân Vương cảnh, lại đi xem đi."

Cũng chỉ có thể như vậy.

Nửa tháng sau, bọn họ đến sơn mạch gần Đan Hà Tông.

Khoảng cách nơi này cách Đan Hà Tông không xa, chỉ ba ngày lộ trình, đi đến chân núi, bọn họ đi bộ vào núi. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

Ký ức Mặc Sĩ Thiên Kỳ không sai, sau khi dẫn theo bọn họ lượn lờ ở trong núi hai ngày, đi đến chỗ cửa vào bí cảnh đó.

Cửa vào bí cảnh là ở trước một vách núi vô cùng tầm thường, thấy thế nào cũng là vách núi phổ thông, Sở Chước vươn tay sờ soạng xuống, cảm giác vào tay chân thật, rất dễ dàng sẽ làm cho người ta xem nhẹ cái loại này.

Tiếp theo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ đi đến một chỗ trước vách núi mọc đầy cỏ dại, một cước giẫm đi vào, sau đó thân thể không tự chủ được bị kéo vào trong mặt tường, biến mất ở trong đó, chỉ có giọng nói còn vang ở bên ngoài: "Sở lão đại, đạp cỏ tiến vào..."

Sở Chước và Bích Tầm Châu theo thứ tự đạp lên đám cỏ đó, thì cảm giác được một cỗ hấp lực hút bọn họ đi vào, tiếp theo thân thể rơi xuống, mắt thấy sắp đạp đến trên người Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngã trên mặt đất, Sở Chước vặn vẹo thắt lưng, nhảy lên phía trước, vững vàng rơi xuống trên đất.

Tư thế Bích Tầm Châu rơi xuống đất càng đẹp mắt.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ quỳ rạp trên mặt đất gặm nhấm một miệng bùn phi phi phi đứng lên, nhìn thấy tư thế hai người này một người lại một người càng đẹp mắt, trái lại là hắn, hai lần tiến vào, đều quăng ngã chỏng vó, chênh lệch giữa người với người sao mà lớn như vậy đây.

"Ta vừa rồi còn lo lắng mọi người khi rơi vào, sẽ ngã đến ta trên người đâu..." Hắn đều làm tốt chuẩn bị làm đệm lót, nào biết hai người này căn bản sẽ không chịu ảnh hưởng.

Sở Chước không để ý đến hắn, nhìn nhìn ở chung quanh, phát hiện lúc này bọn họ đang ở trên một đường núi mịt mờ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ vỗ vỗ y phục trên người, nói: "Đi ra đường núi này, thì đến."

Đường núi cũng không sâu, thời gian đi ước chừng một chén trà nhỏ, thì nhìn thấy ánh sáng cửa động.

Sau khi đi ra cửa động, lọt vào trong tầm mắt là một nơi linh địa núi xanh nước biếc, đầy linh khí như vậy.

Đây quả thật là một cái tiểu bí cảnh, không gian cũng không lớn, nhưng linh khí muốn nồng đậm hơn bên ngoài vài lần, đột nhiên đến chỗ này, thể xác và tinh thần cũng không khỏi sảng khoái hơn vài phần. Yêu thú trong tiểu bí cảnh đều chính là bậc hai bậc ba, số lượng không nhiều lắm, nơi này sinh trưởng rất nhiều linh thảo, nhưng mà linh thảo số lượng cũng không nhiều lắm, có vài loại linh thảo cao cấp, chính là năm không cao, không đủ ngàn năm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: "Năm đó khi phát hiện tiểu bí cảnh này, ta đã đào đi linh thảo lâu năm trong bí cảnh rồi, còn lại đều là không đủ ngàn năm, không có đào nó."

Được rồi, đây là nguyên nhân linh thảo trong tiểu bí cảnh tuổi không cao.

"Các ngươi xem, đó chính là gốc cây hạt dẻ trăm vạn năm." Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ vào trung tâm tiểu bí cảnh.

Sở Chước bọn họ cũng thấy được, cây hạt dẻ này đều phải cao hơn linh mộc chung quanh một đoạn, cành lá rậm rạp, đủ để ngạo thị tất cả linh thực trong tiểu bí cảnh. Trên cây thì đầy quả, vô cùng khả quan, bởi vì không ai hái, trên đất rớt rất nhiều hạt dẻ lông mở miệng, vì dư thừa linh khí, thế nhưng chưa từng hư thối.

Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ lượm rất nhiều hạt dẻ lông trên đất, lúc này để cho Bích Tầm Châu nướng than cho bọn hắn một ít.

Nhìn thấy trong rừng còn có gà cảnh lông vũ hoa mỹ, Sở Chước tùy tay đánh một con, để cho Bích Tầm Châu làm gà hầm hạt dẻ, phối ứng linh cơm trắng trẻo căng tròn, Sở Chước có khả năng ăn hết mười bát.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng làm tám bát, vuốt bụng nhìn chằm chằm Sở Chước, có chút bi thương phát hiện, sức ăn của hắn thế nhưng ngay cả một tiểu cô nương cũng không bằng.

Ăn cơm xong, lấy hạt dẻ nướng than làm đồ ăn vặt mà đụng.

Sở Chước tự mình ăn một cái, bóc lột cho A Chiếu một cái.

Huyền Uyên thấy thế, vội đi cọ cọ ngón tay Sở Chước:【Chủ nhân, ta cũng muốn!】

A Chiếu một đuôi quét nó đi:【Kêu lão nhị và ngu xuẩn đó bóc cho ngươi.】

Bích Tầm Châu không nói cái gì, lột mấy hạt dẻ cho bé rùa, còn Mặc Sĩ Thiên Kỳ, hắn đối với bé rùa là vô cùng thân cận, thấy thế cũng bóc lột cho nó.

Huyền Uyên nhìn nhìn Sở Chước, lại nhìn nhìn Bích Tầm Châu và Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nó có hai người bóc lột cho nó... Quên đi, ăn thôi.

Cây dẻ trăm vạn năm kết hạt quả nhiên linh khí càng dư thừa, vị rất ngon, vào miệng tư vị khó tả nổi, nghiễm nhiên chính là món ngon nhân gian. Ăn qua nó rồi, đột nhiên lại cảm thấy lúc trước hạt dẻ vốn còn cảm thấy ăn rất ngon so ra kém nó. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh

"Ăn ngon thật, đặc biệt nướng than."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ ăn đến độ không ngừng miệng, thẳng đến bụng không chứa nổi nữa, mới ôm bụng ngồi ở bên cạnh, hâm mộ nhìn đám người Sở Chước.

Rõ ràng vừa rồi bọn họ ăn nhiều như vậy, thế nhưng còn có thể ăn, đây là cái bụng gì?

"Ta mỗi ngày đều cần huy kiếm, tiêu hao lớn, đương nhiên phải ăn nhiều." Sở Chước đánh giá hắn, không có hứng thú đối với dáng người loại luyện đan sư trạch nam này, năng lực yếu đuối, nhìn thì không có xúc cảm.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhéo nhéo cái bụng mềm nhũn của mình, quyết định phải cố gắng có mấy khối cơ bụng, đỡ phải ngay cả nữ hài tử cũng so ra kém.

Ăn uống no đủ rồi, mấy người liền thương lượng muốn tu luyện ở trong tiểu bí cảnh hay không.

"Dù sao cũng không vội mà trở về, không bằng tu luyện ở trong tiểu bí cảnh." Sở Chước dung mạo ngưng tĩnh: "Ta quyết định thăng đến Không Minh cảnh rồi lại đi ra."

Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Bích Tầm Châu cũng chưa ý kiến, nếu như Sở Chước trở nên lợi hại, đối bọn họ cũng mới có lợi.

"Các huynh cũng giống vậy! Đặc biệt là huynh, tuy nói luyện đan sư chú trọng thuật luyện đan, nhưng nếu tu vi rất thấp, linh khí trong khí mạch không đủ, sẽ ảnh hưởng luyện đan. Nếu muốn trở thành luyện đan sư cao cấp, cần phải có tu vi tương ứng, trước không nói tới sức chiến đấu, ít nhất linh khí trong khí mạch cũng đủ để chống đỡ các huynh luyện chế linh đan cao cấp đi." Sở Chước nói với Mặc Sĩ Thiên Kỳ.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhất thời có một loại ảo giác đối mặt với sư phụ, da đầu run lên, vội vàng đáp ứng một tiếng: "Ta đã biết, sẽ cố gắng tu luyện."

Đợi khi Sở Chước vừa lòng gật đầu, hắn lại có chút buồn bực.

Bị một tiểu cô nương mười sáu tuổi giáo dục, hắn đây là tuổi sống đến cẩu trên người sao?

A Chiếu xuy một tiếng, nếu không thực sự coi hắn trở thành đồng bạn, sáng quắc mới sẽ không quan tâm tu vi của hắn không kịp với tốc độ luyện đan đâu.

Ngày kế tiếp, hai người ba yêu liền lại trong tiểu bí cảnh.

Sở Chước tu hành luôn luôn thuận lợi, chỉ cần khi linh khí tích lũy đủ trong linh phủ, là có thể thuận lợi thăng cấp, lúc này đây nàng chỉ cần mỗi ngày đánh tọa hấp thu linh khí trong tiểu bí cảnh là được, mỗi ngày làm từng bước, lượng lớn linh khí tiến vào trong cơ thể nàng.

Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy một màn như vậy, nhịn không được âm thầm kinh hãi.

Hắn vẫn luôn tưởng mình là một thiên tài, nhưng lúc này nhìn đến Sở Chước, mới biết Sở Chước mới là thiên tài. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy linh lực cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng, linh phủ của nàng thế nhưng không có bị linh khí khổng lồ đó chống đỡ bạo nổ. Bởi vậy có thể thấy được dung lượng khí mạch trong linh phủ của nàng đối với linh khí.

Chẳng trách nàng vẫn có thể khiêu chiến vượt bậc, dưới Linh Quang cảnh không địch thủ.

Mỗi ngày Bích Tầm Châu cũng đi theo đánh tọa hấp thu linh khí.

Thương thế trong cơ thể hắn còn chưa khôi phục, nhu cầu đối với linh khí ước lượng cũng lớn, tuy rằng linh khí Linh thế giới không kém, nhưng không đủ nhu cầu của hắn như cũ. Nay đi đến tiểu bí cảnh linh khí nồng đậm hơn ngoại giới vài lần, vừa vặn thích hợp với hắn.

Vì thế Bích Tầm Châu cũng an tâm dưỡng thương ở trong này.

Ba người cố gắng tu luyện, có vẻ hai đứa tiểu yêu thú A Chiếu và Huyền Uyên không biến hình này không có việc gì làm.

Vì thế mỗi ngày hai đứa này đuổi cầm truy thú ở trong tiểu bí cảnh, đều thăm dò lần mò mỗi một chỗ trong tiểu bí cảnh, không phát hiện cái gì thực có giá trị, duy nhất tuổi lớn, đủ linh khí vẫn là gốc cây hạt dẻ đó.

Đây quả thật là một cái bí cảnh phổ thông bỏ lại ở Linh thế giới, duy chỉ có linh khí dư thừa hơn bên ngoài một ít, là một nơi an tĩnh vô cùng thích hợp dùng để tu luyện.

Ngay tại thời gian đoàn người Sở Chước an tâm tu luyện ở trong tiểu bí cảnh, thế cục đại lục Thiên Thượng Hải lặng yên thay đổi.

Hết chương 72.
Bình Luận (0)
Comment