Chuyện ta vào cung, vốn là một điều bất ngờ.
Ta tên Giang Ánh Liễu, năm nay mười bốn tuổi, xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc, nội tổ phụ là Thái phó đương triều, nội tổ mẫu là cô tổ mẫu của Hoàng thượng, Hoa Dương Đại trưởng công chúa. Phụ thân và các thúc thúc đều làm quan trong triều, các ca ca đều trẻ tuổi tài cao, quả thực là một gia tộc đang trên đà phát triển, hưng thịnh.
Một gia tộc như vậy tất nhiên phải đưa một nữ tử vào cung, chỉ là ta chưa bao giờ nằm trong danh sách ứng cử. Chẳng phải ta kém sắc sảo hay tài năng so với người khác, mà là ta quá ngốc.
Nội tổ mẫu thường nói ta giống bà, con gái út, không có tâm cơ, không hiểu những lời mỉa mai ám chỉ. Các tỷ muội mượn cớ so tài làm thơ để tranh giành tình cảm, suýt chút nữa đã đánh nhau, ta vẫn còn đang nghiêm túc cân nhắc một chữ dùng chưa hay trong bài thơ của mình.
Thôi vậy, đợi Tiểu Liễu mười sáu tuổi, tìm cho nó một phu quân môn đăng hộ đối, chịu khó tiến thủ là được! Lão tổ tông nói vậy, ta cũng thấy khá hài lòng, thế là căn bản không hề học được kỹ năng tranh sủng.
Vạn vạn không ngờ, trước đêm tuyển tú, hai vị tỷ tỷ của ta một người nổi mẩn trên mặt, một người rơi xuống hồ, ta bị ép lên xe hoa, mơ mơ màng màng đến hiện trường tuyển tú, đương nhiên là được chọn.
Hoàng thượng để mắt tới không phải ta, mà là phụ thân và các ca ca ta. Câu nói thật thà này nghe lúc nào cũng thấy có chỗ nào đó sai sai.
Gia thế ta tốt, địa vị cũng cao, được phong làm Mỹ nhân, ở tại Lan Phân Các trong Di Hoa Cung. Chủ vị của Di Hoa Cung là Thục phi nương nương, người hầu hạ từ khi Hoàng thượng còn ở tiềm để, đã sinh hạ ba vị công chúa. Thục phi năm nay hai mươi ba tuổi, đối ngoại không tranh không giành, có thể coi là người vô hình số một trong tam cung lục viện. Còn đối nội… đối nội là một đầu bếp.
Thục phi thích nấu ăn, tay nghề đặc biệt tốt, đối với việc không thể trở thành Thượng thực nữ quan của Thượng thực cục vô cùng tiếc nuối, thích nhất những người ăn cơm ngon miệng.
Mà ta, nhờ vào sự ca ngợi chân thành đối với tay nghề của nàng, và hành động thiết thực là vào cung nửa tháng mặt đã tròn lên một vòng, đã chiếm được lòng yêu thích của nàng.
Mùng một tháng tư, vào cung tròn một tháng, ta đến thỉnh an Thục phi, Thục phi đang khí thế hùng hổ mắng bạn tốt của ta, Tam công chúa: “Lý Gia Lạc con ăn cơm đàng hoàng!”
Tam công chúa mới năm tuổi, nhưng đã có tiêu chuẩn thẩm mỹ riêng, thề không muốn béo ú như quả bóng nữa, trốn sau lưng ta kêu: “Mỹ nhân tỷ tỷ cứu mạng! Mẫu phi phát điên rồi!”
Thục phi cười lạnh xoa tay, "Lý Gia Lạc! Một! Hai!" Quả nhiên đứa trẻ nào cũng sợ phụ mẫu gọi đầy đủ tên mình rồi đếm một hai ba, Tam công chúa ngoan ngoãn cúi đầu, nước mắt lưng tròng mà ăn cơm một cách hung dữ, ta có chút thương tâm ngồi bên cạnh vỗ lưng nàng, Thục phi nói: “Tiểu Liễu muội đừng để ý đến nó! Mau ăn chút gì đi, Hoàng hậu nương nương hôm nay đã khỏe hơn nhiều rồi, chúng ta đi Vị Ương Cung thỉnh an.”
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn bệnh, ngay cả tuyển tú cũng vắng mặt, đây là lần đầu tiên ta đi gặp nàng.
Hoàng đế đăng cơ đã bốn năm, trong cung vốn đã có không ít phi tần. Trần Quý phi thì hống hách kiêu căng, Hiền phi ôn hòa rộng lượng, Thuần phi ít nói, Ôn Chiêu nghi càng ít nói hơn, Trịnh Thục nghi được sủng ái nhất. Mấy vị Bảo lâm, Ngự nữ thì đáng thương nhất, rõ ràng tuổi lớn hơn ta, vào cung trước ta, vẫn phải hành lễ gọi ta là tỷ tỷ. Còn có mười hai người mới vào cung cùng đợt tuyển tú với ta, có người đã được sủng hạnh thăng vị, cũng có người giống như ta đến giờ vẫn chưa biết mặt mũi Hoàng thượng tròn méo ra sao.
Hoàng hậu nương nương thật đẹp, tựa như tiên nữ trên trời, nói năng dịu dàng, chỉ là thỉnh thoảng lại ho khan, thật khiến người ta thương xót. So sánh ra, Trần Quý phi suốt buổi kiếm chuyện thật là chướng mắt.
Thục phi nương nương nói với ta, Trần Quý phi là một kẻ ngốc, đầu óc không minh mẫn, lại thích Hoàng thượng, vì thế đối với những người phụ nữ của Hoàng thượng đều không thân thiện.
“Tiểu Liễu ngàn vạn lần đừng học theo ả, thích ai không thích, lại đi thích Hoàng thượng, đây chẳng phải là có bệnh sao?”
Thầm nghĩ Thục phi nương nương thật là người có đại trí tuệ.
Trần Quý phi mắng xong Trịnh Thục nghi hồ mị, dằn mặt xong sáu vị tân nhân đã thị tẩm, liền đến lượt năm người chúng ta chưa được sủng hạnh:
“Các ngươi vào cung, vốn là để hầu hạ Hoàng thượng! Vào cung một tháng rồi mà mặt mũi Hoàng thượng còn chưa thấy, giữ các ngươi lại làm gì?! Thật là mất mặt!!”
Ta nghĩ bụng cũng chẳng có gì đáng mất mặt, người trên đời chưa từng thấy Hoàng thượng nhiều vô kể, cũng chẳng thấy ai vì thế mà sống chết cả!
Nhưng Triệu Bảo lâm, Hà Lương nhân, Văn Ngự nữ, Chu Ngự nữ bên cạnh ta đều lộ vẻ xấu hổ, sắp khóc đến nơi, ta liền rất sốt ruột! Ta khóc không được mà! Chỉ đành cúi đầu không dám động đậy, nhưng Trần Quý phi không chịu buông tha ta:
“Giang Mỹ nhân, ngươi là người mới vào cung có vị phân cao nhất, phải làm gương! Sao lại vô dụng như vậy. Đừng có ở Di Hoa Cung mà học theo mấy người kia, thành cái bình hồ lô bị bịt miệng!”
Hai người này đều bảo ta đừng học theo đối phương, thật là oan gia ngõ hẹp, nếu sinh ra là một nam một nữ thì tốt biết bao, đó tuyệt đối là trời sinh một đôi!
Ta và Thục phi nương nương đều ngầm giữ im lặng, Hoàng hậu nương nương lên tiếng: “Thôi được rồi, Giang Mỹ nhân tuổi còn nhỏ, ngày tháng còn dài. Các vị muội muội mới đến chỉ cần an phận thủ thường, ắt sẽ có cơ hội hầu hạ Hoàng thượng.”
Trần Quý phi trừng mắt nhìn Hoàng hậu một cái, hành lễ qua loa rồi đi trước.
Trở về Di Hoa Cung, Thục phi nương nương nằm liệt trên ghế dựa mắng: Trần Thải Dung cái đồ ngốc đó muốn Hoàng thượng ngủ với ả thì cứ đi tìm Hoàng thượng mà đòi! Tìm bọn ta gây sự làm gì! Ta còn có thể thay Hoàng thượng ngủ với ả chắc?!
Nói xong thấy ta vẻ mặt ngơ ngác, vội vàng tổ chức lại ngôn ngữ: “Tiểu Liễu, muội là đứa trẻ ngoan, ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch. Thích Hoàng thượng sẽ không có kết cục tốt đẹp, Hoàng thượng lại không thích chúng ta. Muội nhìn Hoàng hậu nương nương xem, năm xưa ở tiềm để ân ái với Hoàng thượng biết bao, liên tiếp mất hai hài tử cũng chẳng thấy Hoàng thượng thương xót nàng. Còn ta nữa, ban đầu cũng được sủng ái một thời gian đấy chứ, nếu không thì làm sao có Gia Lạc, muội vào cung một tháng rồi, muội xem Hoàng thượng có đến thăm ta không? Muội hiền lành, tuổi lại còn nhỏ, không sợ muội cười, ta coi muội như nửa thân nữ nhi nửa thân muội muội mới nói những lời này với muội. Sau này muội được sủng hạnh, tranh sủng hay không tranh sủng cũng vậy, ngàn vạn lần không được thích Hoàng thượng!”
Ta gối đầu lên đùi Thục phi nương nương, giống như ở nhà làm nũng nương, ta nói ta không muốn được sủng ái, ta muốn ở lại Di Hoa Cung với nương nương, cùng công chúa nhỏ lớn lên.
Mùng hai tháng tư, cả ngày chơi đùa với Gia Lạc đều không thành công, nặn tượng đất thành mèo mặt hoa, cả hai bị Thục phi nương nương phạt chép sách, nàng còn mặt lạnh không chịu làm thịt viên sốt tương cho ta, sự dịu dàng hôm qua tựa như một giấc mơ, buồn thay!
Mười một tháng tư, kể từ hôm nay, ta là phi tần duy nhất trong cung chưa được thị tẩm, Thục phi nương nương sợ ta buồn, đặc biệt làm cho ta một bàn đầy món ngon, ra sức khen ta là tiểu cô nương đáng yêu nhất mà nàng từng gặp, đừng vì không được một tên cặn bã để mắt tới mà mất tự tin. Ta ăn no nê thỏa mãn, trên mặt lại cố gắng tỏ vẻ không vui, hy vọng nương nương ngày mai lại làm cho ta nhiều món ngon như vậy.
Mười hai tháng tư, sau khi thỉnh an, Hoàng hậu nương nương giữ ta và Thục phi nương nương ở lại Vị Ương Cung.
Hoàng hậu nương nương thật sự rất đẹp, mặt hoa da phấn, mày lá liễu, dáng người yểu điệu mềm mại, khi cười còn có hai lúm đồng tiền, sao lại có người đẹp đến thế chứ! Ta nhìn đến ngẩn người.
Thục phi nương nương ở Vị Ương Cung cũng tự nhiên như ở Di Hoa Cung, vắt chéo chân dựa vào lưng ghế: “Mọi người đều là người nhà, nói chuyện thoải mái chút đi.”
Hoàng hậu nương nương búng nhẹ vào trán nàng, quay lại an ủi ta, ta tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp, sớm muộn gì cũng được sủng hạnh, ngàn vạn lần đừng suy nghĩ lung tung, càng đừng vì chuyện này mà bị người khác xúi giục, làm ra chuyện ngốc nghếch.
Ta nói nương nương thật đẹp! Nương nương yên tâm ta sẽ không đâu! Ta sẽ ngoan ngoãn mà!
Hoàng hậu nương nương cười cong mắt, sờ sờ má ta nói, trách sao A Nhu lại thích muội, thật là đáng yêu.