Cung Tường Liễu - Mộng Nhi

Chương 15

"Nhát gan? Không nhát gan chúng ta có thể chống đỡ đến khi lão hoàng đế đăng cơ sao? Thuần phi thì không nhát gan, vẫn nghển cổ gọi biểu ca không chịu đổi miệng, hai năm", Thục phi giơ hai ngón tay lên, “mất hai đứa con. Trong đó một đứa, Hứa Thiền Phương biết rõ nàng ta có thai còn phạt nàng ta quỳ một ngày một đêm... Ta và Dao Dao đi cứu người suýt chút nữa mất cả mạng, nhưng con nàng ta mất rồi lại còn oán hận cả chúng ta, trước mặt chúng ta nói nếu các ngươi đến sớm một chút thì tốt rồi, ta thật là thắc mắc một cô gái ăn nói như vậy rốt cuộc là được nuôi dạy như thế nào? Nếu Gia Lạc mà ăn nói như vậy ta nhất định sẽ vui mừng đánh chết nó.”

“Tam hoàng tử là sau khi nhà Hứa đổ hai năm Hoàng thượng đăng cơ mới sinh ra, này, Ôn Viện Viện, lúc đó ngươi vào cung rồi đó, chẳng lẽ ngươi không nhớ Thuần phi dù có thai cũng vẫn ra vẻ tiên nữ không muốn nói chuyện với các ngươi sao?”

Ôn Quý phi bị khơi gợi lại chuyện đau buồn năm xưa, tức giận đến mức ngồi bật dậy trên ghế dựa, mặt mày xanh mét: “Ả ả ả ả ả vậy mà nói ta thân là cung phi không hầu hạ Hoàng thượng cho tốt mà suốt ngày thêu thùa mấy thứ linh tinh vớ vẩn là không làm việc chính đáng! Mấy thứ linh tinh vớ vẩn! Linh tinh vớ vẩn! Cái người này mẹ nó không có một chút tố chất nghệ thuật nào! Bản thân không có sở thích tao nhã lại dám nói ta không làm việc chính đáng?! Ả có phân biệt được thế nào là bàn châm, sáo châm, sưởng châm, tẩu hòa châm, thế nào là bình tú, đoạn văn tú, đả tử tú, quyển châm tú không?! Hả?! Ả cái gì cũng không biết!!! Ả ngoài việc mặt lạnh tanh giả thanh cao lại không bay lên trời được thì ả còn làm được cái gì?!”

Ôn Quý phi nổi giận thật đáng sợ, ta ôm chăn nhỏ gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, Thục phi nương nương cười ha hả: “Hóa ra các ngươi còn có một đoạn như vậy ha ha ha ha ha ha, thôi đừng trừng mắt ta nữa! Nhưng mà, sau này Tiểu Trường An của Dao Dao mất rồi... Hoàng thượng từng có ý định bế tam hoàng tử cho Dao Dao nuôi, Thuần phi từ lúc đó liền ngày ngày sinh bệnh... Ai da lão già hoàng đế thật là làm việc không thành, bại hoại có thừa, lấy thiểu năng làm trí tuệ, hắn tưởng Dao Dao mất con cho nàng ta một đứa trẻ trạc tuổi là có thể khiến nàng vui vẻ lên sao... Đây là cái đồ ngu thế nào, uổng công khiến Thuần phi và Dao Dao kết oán, Dao Dao lại không cần con của ả! Ai da hai anh em họ này thật là một nhà thiểu năng.”

Ta hỏi: “Vậy Thuần phi ở trong cung không thân thiết với ai một chút sao?”

Thục phi lắc đầu: “Ngươi giác ngộ thấp quá rồi, tiên nhân không cần bạn bè.”

Ta sai rồi ta hối hận.

Ôn Quý phi cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Ta thật sự không nhớ nàng ta thân thiết với ai, nói ra thì tam hoàng tử cũng sáu tuổi rồi? Các ngươi có nghe đứa bé đó mở miệng nói chuyện bao giờ chưa?”

Ta: “Chưa nhưng không thể nói lên điều gì, Gia Lạc trước mặt người lạ cũng không hay nói chuyện mà!”

Ôn Quý phi: “Ta mặc kệ, dù sao Thuần phi chính là một kẻ thần kinh kỳ lạ.”

Thục phi: “...Ờ, nói ra thì ta nhớ Hiền phi từng kiên trì ba tháng trời mỗi ngày đều chào hỏi nàng ta, kéo nàng ta ngồi cùng, cố gắng dẫn dắt nàng ta hòa nhập vào đại gia đình hậu cung đó.”

Ta: “Sau đó thì sao?”

Thục phi: “Nàng ta bảo Hiền phi đừng có ồn ào quá.”

Thuần phi quả nhiên là một kẻ thần kinh! Hiền phi là người hiền thục, rộng lượng, nhiệt tình nhất toàn hậu cung mà còn bị đối xử như vậy thì thật không thể nhẫn!

Chớp mắt đã đến Đông chí, một năm sắp hết, ta cuối cùng cũng nhớ ra, năm nay Hoàng thượng đến tìm ta số lần thật sự không nhiều bằng năm ngoái, Hoàng thượng phần lớn thời gian đều ở bên Dao phi - từ khi nàng ta mang thai đến sinh con rồi ở cữ.

Đêm trước Đông chí, Hoàng thượng mang theo hơi lạnh bước vào Vị Ương Cung, còn chưa vào cửa đã gọi ta: “Kiều Kiều của trẫm đâu?”

Trường Ức đang ngủ, Trường Tư mơ mơ màng màng ta đang vỗ về nó, kết quả cái tiếng hô lớn như vậy làm cả hai đứa trẻ đều tỉnh giấc! Đều tỉnh giấc! Tỉnh giấc! Giấc!

Cái tên đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì!

Trường Tư òa khóc, nó vừa khóc Trường Ức bắt đầu khóc theo, ta và các nhũ mẫu cung nữ ma ma tay chân luống cuống, trong lòng bốc hỏa, ta tức giận ném gối vào người Hoàng thượng.

Hoàng thượng xưa nay thích ta giận dỗi với ngài một chút - ta biết từ rất lâu rồi, ngài thích ta thỉnh thoảng xấu hổ, thích ta thỉnh thoảng nghịch ngợm, thích ta làm nũng với ngài, thích ta thỉnh thoảng giận dỗi một chút không sao cả, thích dáng vẻ hoạt bát ngoan ngoãn của ta.

Ngài thích bao nhiêu, thì bi ai bấy nhiêu.

Ta ném cái gối này, Hoàng thượng quả nhiên cười ha hả, ta nhớ mình giậm chân, xông lên dựng ngón tay bịt miệng ngài: “Suỵt! Đợi chúng ngủ đã!”

Không ngờ Hoàng thượng một tay giữ chặt eo ta, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt phong lưu, thuận thế ngậm luôn ngón tay ta vào miệng.

Cái tên đàn ông này a…

Cái tên đàn ông này.

Hai đứa trẻ rất nhanh đã được dỗ dành rồi bế đi, Hoàng thượng cúi người trán chạm trán ta: “Trẫm thấy nàng càng ngày càng nghịch ngợm rồi,lá gan lớn như vậy!”

Ta cố ý giận dỗi với ngài: “Thiếp không cố ý, thiếp có vài ngày không gặp Hoàng thượng, nhất thời hoa mắt không nhận ra, tưởng là kẻ xấu ở đâu đến. Chân quý của Hoàng thượng đạp lên đất hèn, chẳng lẽ đi nhầm cửa nhận nhầm người?”

Ta nói vậy, trên mặt lại tươi cười, Hoàng thượng ngược lại có vẻ áy náy, ôm ta vào lòng để ta tựa vào ngực ngài: “Là trẫm không tốt. Trẫm luôn, trẫm luôn...”

Giọng ngài nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng cũng không nói rõ là luôn cái gì, ta thật muốn hỏi, luôn cái gì? Là luôn bỏ lỡ sao, hay là luôn sai lầm?

Ta không hỏi, ta còn chưa ngốc đến mức trước mặt Hoàng thượng làm chính mình mất mặt.

Ta vuốt ve thái dương ngài, một năm, ngài lại thêm vài sợi tóc bạc, ta nói: “Tu ca ca, chàng phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, chàng đã có tóc bạc rồi.”

Hoàng thượng ôm tay ta càng chặt hơn, rất lâu sau mới nói: “Trẫm qua năm mới đã hai mươi tám rồi, rất nhanh sẽ là người ba mươi tuổi.”

Ngài nói vậy, một hai giọt nước rơi xuống trán ta, ta biết đó là gì, nhưng ta không muốn ngước mắt lên nhìn.

Đêm đó ngài luôn ôm ta, ngài bảo ta đàn Phượng Cầu Hoàng cho ngài nghe, bảo ta cùng ngài viết chữ, chữ của ngài sắc bén kỳ hiểm, chữ tiểu khải trâm hoa của ta ở bên cạnh mềm mại nhu thuận, tựa như chi lan dựa vào ngọc thụ.

"Thiếp búi tóc còn thơ ngây,

Ngắt hoa trước cửa vui vầy cùng chàng.

Chàng cưỡi trúc mã rong quanh,

Chạy vòng giường ngủ, trêu thanh mai cười.

Chung làng Trường Can ta chơi,

Hai ta bé nhỏ chẳng lời oán nhau.

Thuở xưa hai đứa vô ưu,

Nay tóc chàng đã đầu điểm sương."

Sau khi ân ái đêm đó, ta rúc vào lòng ngài, mệt mỏi mơ màng cũng không quên những lời ta muốn nói: “Tu ca ca, thiếp ngày mai có thể gặp người nhà không? Thiếp có một chút nhớ nhà.”

Theo quy tắc của triều ta, vào các dịp lễ tết, các phu nhân mệnh phụ được phép vào cung bái kiến hoàng hậu. Nhưng đến những năm Hoàng thượng đăng cơ, vì Tiên Hoàng hậu sức khỏe không tốt nên ít triệu mệnh phụ vào cung. Đến khi Tiên Hoàng hậu băng hà, hậu cung vô chủ, mệnh phụ càng không vào cung. Năm nay sau khi ta lên ngôi hoàng hậu, ngoài việc nhận một bái lạy của mệnh phụ trong đại điển phong hậu, ta không triệu họ vào cung là vì:

Dao phi nói nàng ta có thai, mệnh phụ vào cung vạn nhất phạm đến đứa bé thì không tốt. Hơn nữa phụ mẫu huynh đệ của nàng ta đều không còn, nhìn thấy các tỷ muội trong cung được gặp người thân, bản thân đang mang thai lại không có ai chăm sóc, thật là quá đau lòng! Phụ nữ có thai sao có thể đau lòng!

Hoàng thượng vậy mà cũng đồng ý, ngài thật không sợ Dao phi ngày nào đó bị người ta đánh chết trong Trường Lạc Cung.

Hoàng thượng nói: “Được.”

Ta nói: “Tu ca ca, các tỷ muội trong cung...”

Hoàng thượng cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta thở dài: “Kiều Kiều luôn là như vậy, chuyện gì cũng muốn quản một chút, trẫm thích nàng như vậy, lại mong nàng chỉ để tâm đến trẫm, không để ý chuyện khác.”

Nếu ta thật sự như vậy, e rằng đã sớm phát điên rồi.

Hoàng thượng cuối cùng cũng đồng ý với ta, ngày Đông chí triệu các mệnh phụ từ ngũ phẩm trở lên vào cung, các phi tần từ tiệp dư tứ phẩm trở lên trong cung đều có thể gặp người nhà. Những người dưới tứ phẩm hoặc người nhà không ở kinh đô, lệnh lục cục mở kho, theo phẩm cấp ban thưởng cho nhà mẹ của các phi tần trong cung tiền bạc châu báu không ít. Thật ra những năm trước vào các dịp lễ tết cũng sẽ ban thưởng lễ vật cho nhà mẹ của các phi tần, nhưng thứ nhất phi tần vị thấp không có phúc phận này, thứ hai đồ ban thưởng không nhiều, hơn nữa không phải lấy danh nghĩa phi tần mà ban xuống. Lần này khác, không chỉ người người có phần, ta còn cho phép họ theo phẩm cấp xếp hàng từng người một đến kho chọn một chút, cũng coi như có thể vì người nhà tận một chút lòng.

Chỉ dụ vừa xuống, Vị Ương Cung suýt chút nữa bị người ta đạp bằng, mọi người đều mắt long lanh nhìn ta, khen ngợi ta, tâng bốc ta, trong nháy mắt cảm thấy cuộc đời đã đạt đến đỉnh cao.

Thục phi nương nương nói: “Muội cứ làm những chuyện khó nhọc không được lòng này đi, muội muốn gặp người nhà trực tiếp tuyên Hoa Dương Đại Trưởng công chúa vào cung là xong, Hoàng thượng sẽ không phản đối đâu, cứ nhất định phải làm ra cái vẻ cùng hưởng phúc với hậu cung này muội có bị ngốc không!”

Bình Luận (0)
Comment