Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 1401

"Em đi tới đó chính là vì ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ sao?" Hạng Thịnh Duật giọng chua chua hỏi thăm.

"Không chỉ như vậy, em cũng muốn cùng anh ta vẽ lên một dấu chấm tròn, có chút tiếc nuối, chỉ là sẽ không còn lo lắng không còn hồi ức nữa." Mục Uyển nặng nề nói.

"Câu gì, tiếc nuối cái gì, lo lắng cái gì, hồi ức cái gì, tôi không cảm thấy em đi viếng thăm thì những chuyện này sẽ kết thúc, cũng không thấy được nếu em không đi viếng thăm thì những này vẫn sẽ tiếp tục, tất cả đều biến mất theo thời gian và lý trí mà không nhất định phải cần tới chuyện viếng thăm này." Hạng Thịnh Duật phủ định nói.

"Cuộc sống vẫn cần tuân theo lễ nghi không phải sao? Hơn nữa tôi đi viếng thăm nước A cũng không phải vì dấu chấm tròn kia mà thôi, rất nhiều chuyện đan vào một chỗ, vả lại, có một sự chấm dứt chính thức anh không vui sao?" Mục Uyển hỏi.

Hạng Thịnh Duật bên kia trầm mặc.

Mục Uyển chờ anh ta đưa ra quyết định.

Thật ra có rất nhiều cô gái đều thích những việc mang tính hình thức này.

Ví dụ như tặng quà sinh nhật, tặng hoa vào dịp lễ tình nhân, trước khi chia tay gặp nhau một lần cuối rồi từ đó về sau gặp mặt nhau cũng giống như người xa lạ.

Nhưng nếu con trai thích mấy loại nghi thức này cảm giác trời sinh hơi yếu đuối nhu nhược.

Mà con trai có cảm giác mạnh mẽ lại rất dễ có được sự yêu thích của con gái, trong cuộc sống hàng ngày càng thêm lãng mạn, cũng càng có nhiều bất ngờ.

Hạng Thịnh Duật ở bên kia trầm mặc một phút sau đó nói ra: "Em muốn đi viếng thăm nước A tôi không phản đối, có thể được, nhưng mà tôi muốn đi cùng với em."

Khóe miệng Mục Uyển nở một nụ cười, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào.

Thật ra cô rất thích được anh ta quan tâm, đặc biệt là sau khi anh ta nghĩ kỹ lại cảm thấy rất chân thành.

"Ừm, được, vậy tôi chờ anh trở về, lúc đi đường nhớ cẩn thận, còn nữa, mục đích cuối cùng nhất của Sở Dã Bạch cũng không đạt được nên chắc chắn anh ta sẽ còn gây chuyện, anh nhớ chú ý an toàn." Mục Uyển dặn dò.

"Anh ta chơi chiêu này đúng là không tệ, nhưng bản thân anh ta chỉ là một con chuột mà thôi, lúc đầu tôi đã muốn buông tha cho anh ta nhưng mà con chuột này làm tôi phát bực nên tôi sẽ bố trí thiên la địa võng giết chết nó." Hạng Thịnh Duật nheo mắt lại nói.

"Chuột là động vật ghê tởm, nó chuyên môn trốn ở những nơi âm u ẩm ướt trong đường cống ngầm, cống thoát nước, muốn tìm được nó cũng không dễ dàng, có lẽ là số mệnh của nó chưa hết, nhưng loại chuột này luôn sống ở những nơi ẩm ướt bẩn thỉu, vừa lạnh lại vừa thối, tất cả xung quanh đều là vi khuẩn gây bệnh, bản thân nó cũng không hề được thoải mái, cũng không được vui vẻ, nó tự gây nghiệt nên chắc chắn sẽ phải chịu báo ứng thôi, chúng ta nỗ lực hết sức làm việc của mình là được, không cần vì nó mà tức giận, đúng không nào?" Mục Uyển khuyên nhủ.

Giọng nói nhỏ nhẹ, bình tĩnh, tràn đầy ôn hòa.

Anh ta thật sự rất thích trò chuyện với cô.

"Biết rồi, em nói cái gì cũng đúng." Hạng Thịnh Duật cưng chiều nói.

"Nếu tôi đã là nói cái gì đều đúng vậy thì bây giờ anh mau đi nghỉ ngơi đi, hôm qua một đêm không ngủ, mấy ngày trước cũng không được ngủ ngon giấc, chỉ có ngủ ngon thì tinh thần và thân thể mới tốt được, tuy bây giờ anh vẫn còn khỏe mạnh là bởi vì anh còn trẻ, nhưng thân thể vẫn có thể hao mòn chẳng qua sự hao mòn này là vô hình mà thôi, may là có thể bù lại được, cho nên bây giờ anh phải tranh thủ thời gian bù lại đi." Mục Uyển nói.

Hạng Thịnh Duật không muốn tắt điện thoại: "Tôi muốn nghe em nói chuyện."

"Tôi cũng muốn ngủ một lát, tối hôm qua bởi vì lo lắng cho anh nên cũng không ngủ được ngon giấc, hơn nữa hôm nay còn dậy sớm, chúng ta cùng nhau đi ngủ bù một lát đi." Mục Uyển nhẹ nhàng nói.

Hạng Thịnh Duật nghe cô nói ngủ không được ngon giấc là bởi vì lo lắng cho anh ta trong lòng vừa ấm áp lại vừa đau lòng: "Vậy em ngủ một lát đi, tôi cũng ngủ một giấc, lúc nào em dậy thì nhắn tin cho tôi."

"Ừm, được, anh dậy thì cũng nhắn tin cho tôi nhé. Tôi cúp máy trước đây, đi ngủ sớm một chút." Mục Uyển nói xong liền cúp điện thoại.

Chủ yếu là cô muốn anh ta nhanh chóng đi nghỉ ngơi, hẳn là anh ta đã rất mệt mỏi rồi nên cô không muốn anh ta mệt mỏi thêm nữa.

Nguy cơ bên phía Hạng Thịnh Duật đã được giải quyết, cô thở phào một hơi nằm lên trên giường, nằm được một phút đầu óc nặng nề chỉ chốc lát liền ngủ mất.

Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã là gần trưa rồi.

Cô vội vàng cầm điện thoại di động lên, nhìn thoáng qua thời gian đã mười một giờ bốn mươi lăm phút rồi.

Không thấy Hạng Thịnh Duật gửi tin nhắn, thời gian này chắc là anh ta vẫn còn đang ngủ.

Cô rời giường đi đánh răng rửa mặt sau đó đi ra ngoài.

Lã Bá Vĩ ngồi trên ghế sofa dưới lầu dường như là đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn thấy Mục Uyển ra liền đứng lên nói: "Hắc Muội đi học nên tôi mua một chút đồ ăn từ nhà hàng về, chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn."

"Anh dậy từ lúc nào? Hay là từ buổi sáng sau khi tỉnh lại liền không ngủ nữa?" Mục Uyển hỏi.

Không biết vì sao cô lại cảm thấy Lã Bá Vĩ hiện tại nhìn vô cùng cô độc.

Bởi vì cảm thấy anh ta cô độc cho nên trong lòng của cô có chút đè nén khổ sở.

"Tôi ngủ khá ít nên không sao đâu, hôm nay ngài Hạng sẽ trở về, chờ ngài ấy trở về tất cả mọi chuyện cũng sẽ kết thúc, tôi cũng có thể ngủ thật ngon rồi." Lã Bá Vĩ nói.

"Tôi tới phòng bếp đem đồ ăn hâm nóng trước, lát nữa ăn cơm lại trò chuyện tiếp đi, buổi chiều anh nên tranh thủ ngủ một lát, chiều nay tôi muốn đi dạo trong Hạng phủ hít thở một chút không khí trong lành để điều chỉnh lại tâm tính và trạng thái một chút." Mục Uyển nói.

"Được." Lã Bá Vĩ đáp.

Mục Uyển đi vào phòng bếp hâm nóng lại thức ăn, lúc đi vào cô nhìn thoáng qua Lã Bá Vĩ một chút.

Có cảm giác tình trạng của anh ta vẫn không được tốt cho lắm, chính là trong mắt có thương cảm và muộn phiền nhàn nhạt.

Mục Uyển đi vào phòng bếp nhìn thấy đồ ăn Lã Bá Vĩ mua, bốn món mặn và một bát canh.

Thịt kho Đông Pha, chua cá, thịt gà kho tàu, cà chua trứng gà và canh rong biển.

Rất nhanh cô đã đem đồ ăn hâm nóng lại xong, Lã Bá Vĩ đi đến giúp Mục Uyển bưng thức ăn lên.

"Lúc tôi có chuyện không vui rất thích nói chuyện với anh, ngoại trừ việc anh thành thục ổn định, kinh nghiệm phong phú ra, tôi còn cảm thấy anh vô cùng đáng tin nên tôi nguyện ý nói ra, tôi cũng biết nói ra rồi trong lòng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cũng là khuyên bảo chính mình để cho bản thân có thể sắp xếp lại một chút sẽ càng thêm tỉnh táo và lý trí hơn, anh có gì muốn tâm sự với tôi không?" Mục Uyển nói.

Đôi mắt Lã Bá Vĩ lóe lên nhìn về phía Mục Uyển.

Mục Uyển mỉm cười:đọc nhanh tại viet writer "Yên tâm đi, cái gì nên nói cái gì không nên nói tôi vẫn biết, chuyện anh nói với tôi tôi tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai, nói ra rồi anh cũng có thể thoải mái hơn một chút, mình khai thông rồi cũng sẽ không nghĩ đến và mâu thuẫn như thế nữa."

Lã Bá Vĩ cũng nở nụ cười: "Ngồi xuống vừa ăn vừa nói đi."

"Ừm." Mục Uyển nói xong đem chén cơm đặt ở trước mặt của anh ta: "Cho nên, vì sao tâm tình của anh bây giờ lại không tốt."

"Tôi cảm thấy, hình như tạm thời tôi bị mất phương hướng, có chút hoang mang." Lã Bá Vĩ nói.

"Phương hướng anh muốn là cái gì?" Mục Uyển hỏi.

Lã Bá Vĩ hít sâu một hơi, nhìn về phía Mục Uyển: "Trước kia mặc dù tôi tan cửa nát nhà nhưng vẫn luôn có mục tiêu của mình cho nên sẽ không cảm thấy đau khổ như vậy, bởi vì việc mỗi ngày đều là sinh tồn và báo thù. Khi mọi chuyện kết thúc cũng là lúc bạn gái của tôi xuất hiện bù đắp cho sự trống rỗng của tôi, bây giờ bạn gái đã mất, lúc đầu tôi muốn làm nhiều chuyện hơn để làm tê liệt bản thân mình, nhưng Hạng Thịnh Duật bảo vệ cô rất tốt nên tôi có quá nhiều thời gian rảnh rỗi suy nghĩ linh tinh nên có chút mất phương hướng."

Mục Uyển cho rằng Lã Bá Vĩ người lớn như thế, thành thục ổn trọng như thế, kinh nghiệm phong phú và xử lý mọi chuyện vô cùng thành thạo điêu luyện, không nghĩ tới anh ta cũng sẽ có thời điểm bị mất phương hướng.

Cho nên, con người dù có mạnh mẽ đến đâu, đối với hoàn cảnh bày ra ở thời điểm đó, cho dù có thành thục cơ trí như thế nào cũng sẽ có lúc không khống chế được tâm tình của mình...
Bình Luận (0)
Comment