Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 22

Bạch Nguyệt lái xe, liếc nhìn Tô Khánh Nam ngồi ghế sau qua kính chiếu hậu.

Hắn đang cúi đầu nhắn tin. Những lọn tóc xòa xuống một bên, che mất phân nửa tầm mắt, hắt bóng mờ trên sống mũi.

Nói một cách công bằng thì bề ngoài của gã đàn ông này cũng không tồi, mỗi một hành vi cử chỉ đều khiến phụ nữ xao xuyến. Cho dù sau lưng hắn không có tiền tài và quyền lực, chỉ cần khí chất và dung mạo thôi, cũng sẽ có rất nhiều cô gái thích hắn.

Nhưng trong số những cô gái ấy, sẽ không có cô nữa.

Hắn trông có vẻ giống thiên đường, nhưng thực chất lại là địa ngục.

Tô Khánh Nam liếc cô một cái, nhếch mép cười, giọng nói ôn hòa hơn một chút: “Nhìn gì, đừng dùng ánh mắt si mê thế, tôi sẽ buồn nôn đấy.”

Bạch Nguyệt đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Tô Khánh Nam luôn luôn có cách khiến người ta cảm thấy khó chịu. Thôi, cô cũng lười không muốn giải thích, ngày mai phải mau chóng làm thủ tục ly hôn mới được.

Tâm trạng của Tô Khánh Nam tốt lên được một chút, trả lời tin nhắn. “Cô ấy đang trên đường đến.”

“Tuyệt vời, nhà em đợi anh Khánh lâu lắm rồi đấy, lát nữa sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.” Chương Tùng hưng phấn nói.

Tô Khánh Nam không trả lời, nhìn Bạch Nguyệt bằng ánh mắt u ám. Cô búi hết tóc lên, để lộ vùng cổ trắng mịn, những đường cong sau gáy vô cùng duyên dáng. Đưa cô ta cho đám Chương Tùng chơi, hắn có hơi tiếc.

“Tối nay thể hiện tốt vào đấy.” Tô Khánh Nam nói một câu đầy ẩn ý.

Thể hiện tốt, hắn ta có thể sẽ bỏ qua cho cô. Vốn dĩ hắn bắt cô tham gia trò đổi vợ chỉ vì muốn dọa dẫm cô mà thôi, ai bảo cô không nghe lời.

Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước Thủy Vân Gian. Tô Khánh Nam xuống xe trước, không nhìn cô lấy một cái, chỉ ra lệnh: “Đi theo tôi.”

Bạch Nguyệt siết chặt túi trong tay rồi đi theo hắn, bọn họ dừng lại trước cửa phòng 302. Hắn ta gõ cửa, dùng mật mã của Tô thị.

Gõ hai tiếng, dừng lại, sau đó lại gõ ba tiếng, dừng lại một lát rồi lại gõ tiếp.

Cửa phòng được mở ra, Bạch Nguyệt nhìn thấy một cô gái trẻ mặc đồ rất kỳ lạ, trông giống như đồ bơi, nhưng lại đội bờm tai thỏ, phía đằng sau còn gắn một cái đuôi thỏ ngắn ngủn.

Cô ta đỏ mặt, tươi cười, hai tay nâng một cái roi da, õng ẹo nhìn Tô Khánh Nam nói: “Tiểu Nô đã đợi chủ nhân rất lâu rồi.”

Bạch Nguyệt giật thót, có cảm giác rất kỳ lạ.

“Anh Khánh, cô ấy là vợ em đó, xinh không?” Chương Tùng hổn hển nói.

Bạch Nguyệt vô thức nhìn về phía Chương Tùng.

Hắn ta đang ôm một cô gái ra sức “vận động”. Cô gái này trông quen quen, hình như là một diễn viên hạng 3 hạng 4 tên là Tống gì đó. Đằng sau cô gái đó có một người đàn ông đang đứng, hình như cũng là bạn của Tô Khánh Nam, cô không nhớ tên hắn ta.

Có ngu mấy đi nữa cùng hiểu bọn họ đang bày trò gì. Bạch Nguyệt quay đi, muốn rời khỏi đây ngay lập tức... Nhưng Tô Khánh Nam đã túm tay cô lại, đẩy cô vào phòng, sau đó khóa trái cửa.

Bạch Nguyệt thẳng tay giáng một cái tát vào mặt Tô Khánh Nam, cô tức đến nỗi trong mắt vằn những tia máu, “Anh thực sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Trong mắt Tô Khánh Nam lóe lên thứ ánh sáng sắc lạnh, hắn túm chặt cổ tay Bạch Nguyệt: “Cô đúng là phải học người khác xem làm thế nào để lấy lòng đàn ông đấy.”

“Buông tôi ra.” Bạch Nguyệt giật tay mình ra khỏi tay hắn ta.

Hắn ta đẩy cô ngã dúi dụi lên ghế sô pha rồi túm lấy cằm cô, đắc ý ép cô quay sang nhìn thẳng vào mặt hắn.

“Bây giờ cô biết tại sao tôi không thích cô rồi chứ gì?” Tô Khánh Nam nhếch môi cười đểu giả, giọng điệu đậm vẻ khinh bỉ.

“Cám ơn vì đã không thích, mau ly hôn đi, tôi không thuộc về thế giới của loại cầm thú như anh.” Bạch Nguyệt lạnh lùng nói.

Tô Khánh Nam nghiến răng, lại càng không vui, hắn ta hẩy tay, hất cằm Bạch Nguyệt ra, lạnh lùng nói: “Chương Tùng, không phải mày vẫn muốn chơi cô ta à? Cho mày đấy.”

“Vâng, em cảm ơn anh Kiệt.”

Bạch Nguyệt nhìn hắn ta… không dằn nổi cơn buồn nôn mà chạy vào toilet nôn thốc nôn tháo.

Tô Khánh Nam nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt, ánh mắt hắn sắc bén.

Chương Tùng cũng chạy theo vào toilet, ôm chặt lấy đùi Bạch Nguyệt, cọ mặt vào đầu gối cô.

Bạch Nguyệt ngứa ngáy, tóc gáy cô dựng đứng, không kìm được mà rùng mình.

Tô Khánh Nam là một tên cặn bã, quả nhiên bạn bè của hắn cũng là một đống rác rưởi của xã hội. Cô nhìn về phía Tô Khánh Nam, đối mặt với ánh mắt sắc bén của hắn, đôi mắt hoảng loạn dần dần trở nên sáng trong.

Cô càng sợ càng không thay đổi được tình hình. Cô phải thoát khỏi nơi này.

Bạch Nguyệt cúi đầu nhìn Chương Tùng, “Quỳ xuống.”

Đôi mắt Chương Tùng lấp lóe sự vui sướng, hắn ta quỳ xuống thật.

“Có dây thừng và băng dính không?” Bạch Nguyệt kiên nhẫn hỏi.

“Chị muốn chơi kiểu bắt cóc ạ?” Chương Tùng không ngờ, Bạch Nguyệt bình thường trông lạnh lùng cao quý vậy mà cũng biết ăn chơi thế.

“Có muốn không?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Muốn, muốn ạ, xin chị bắt cóc em.” Chương Tùng hèn mọn nói.

Bạch Nguyệt đi vào căn phòng bên cạnh.

Tô Khánh Nam cau mày, bỗng nhiên cảm thấy cáu kỉnh. Dù Tiểu Nô có làm thế nào cũng không thể khiến hắn hưng phấn lên nổi.

Chương Tùng hèn mọn cầm công cụ vào phòng bên cạnh. Bạch Nguyệt thu lại tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nơi bọn họ đang ở là tầng ba, cách mặt đất 6 mét. Cho dù cô có nhảy từ tầng ba xuống cũng không chết được.

“Nữ vương bệ hạ của thần, thần đã mang những thứ bệ hạ muốn đến rồi ạ.” Chương Tùng quỳ xuống, hai tay dâng dây thừng và băng dính cho Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt đón lấy công cụ Chương Tùng đưa đến, hất cằm về phía cái ghế, “Ngồi xuống.”

Chương Tùng lập tức ngồi xuống.

Bạch Nguyệt trói hắn ta lại, quấn đến mấy vòng để đảm bảo hắn ta có giãy cũng không thoát ra được.

“Xin nữ vương hãy đánh đập, hủy hoại thần đi, giết chết thần.” Chương Tùng khao khát nói.

Bạch Nguyệt cầm băng dính bịt mồm hắn lại, rồi mở cửa sổ leo ra ngoài.

Chương Tùng nhìn thấy Bạch Nguyệt muốn đi thì gào ầm lên: “Ư ư ư!”.

Giọng hắn ta vọng ra bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment