Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 31

Một lúc sau Bạch Nguyệt đã tới bệnh viện.

Lưu San đi ngang qua liền nhìn thấy Bạch Nguyệt ngồi trong văn phòng. Cô bèn quay lại quan tâm hỏi han, “Tiểu Bạch, hôm qua cậu xử lý thế nào rồi?”

“Tớ chuẩn bị ly hôn rồi.” Bạch Nguyệt bình tĩnh mở miệng.

“Có thật không thế? Cậu làm thế là quá đúng rồi, tớ giơ hai tay hai chân ủng hộ cậu ly hôn.” Cô ấy lại cười xấu xa, “Có phải vì anh chàng đẹp trai chiều hôm qua không?”

“Không phải.” Bạch Nguyệt lắc đầu, trong lòng đầy quạnh quẽ, “Tớ và anh ấy sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”

“Tại sao? Anh ta chê cậu là người có gia đình à. Cậu sắp ly hôn rồi mà.” Lưu San không hiểu hỏi lại.

“Thế giới của tớ và anh ấy khác nhau rất xa, hôm nay tớ muốn đi thuê phòng trước, sau đó đến văn phòng luật sư một chuyến. Nếu muốn ly hôn, tớ phải bày ra được chứng cứ Tô Khánh Nam ngoại tình.” Bạch Nguyệt suy nghĩ rồi nói.

“Chứng cứ Tô Khánh Nam ngoại tình? Thế thì đơn giản, cậu giao chuyện này cho tớ đi, tớ sẽ giúp cậu xử lý gọn gàng.” Lưu San vỗ ngực nói.

“Cám ơn.” Lời cám ơn này phát ra từ đáy lòng cô

Cuộc hôn nhân kiên trì ba năm, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi. Cảm giác buông tay không ngờ lại tuyệt vời như vậy.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Bạch Nguyệt nhìn ra ngoài liền thấy chủ nhiệm khoa phụ sản đang đứng trước văn phòng, vẻ mặt anh ta rất tệ, “Viện trưởng gọi cô qua đó, không phải chuyện tốt lành gì đâu, cô cứ chuẩn bị tâm lý trước đi.”

“Đừng nói tên súc sinh Tô Khánh Nam thật sự hành hạ cậu đấy chứ.” Lưu San kinh sợ thốt lên.

Trái tim Bạch Nguyệt chùng xuống.

Cô cũng có dự cảm không hay, “Tớ đi trước đã.”

Nhìn bóng lưng Bạch Nguyệt rời đi, Lưu San lập tức gọi điện cho viện trưởng, “Bố, xảy ra chuyện gì thế? Bên trên có người muốn nhắm vào Bạch Nguyệt à?”

“Cục y tế có người cấp cao muốn xử lý chuyện này, vốn dĩ hôm qua đã phải xử lý rồi, nhưng bố kéo tới hôm nay để Bạch Nguyệt nghĩ cách, Bạch Nguyệt còn chưa nghĩ ra cách gì sao? Bố phải bàn giao với cấp trên rồi.” Giám đốc bệnh viện bất đắc dĩ nói.

“Khoan đã, con có cách, bố ơi, bố kéo dài thời gian cho con nhé.” Đầu Lưu San bỗng nảy ra một suy nghĩ.

“Con gái rượu của bố ơi, con lại muốn làm gì hả, bố đã giúp con xử lý rất nhiều việc hỗn loạn rồi, con chừa cái mạng già này cho bố với.” Giám đốc bệnh viện sốt ruột kêu lên.

“Con biết rồi, bố giúp con nửa tiếng là được.” Dứt lời Lưu San liền cúp máy.

Cô lấy điện thoại của Bạch Nguyệt tìm được một cuộc gọi đến của người có tên hiển thị là “Sếp” trong lịch sử cuộc gọi. Cô lập tức gọi điện cho số đó bằng điện thoại của Bạch Nguyệt. Tín hiệu chờ vang lên hai lần rồi bị dập tắt.

Giờ là lúc nguy cấp, Lưu San bất chấp việc người bên kia có đang bận hay không, lại nhấn gọi một lần nữa.

Cố Lăng Kiệt tiếp tục dập máy.

Cô ấy cuống lên soạn một tin nhắn gửi qua: “Gọi anh cứu mạng đấy, mau bắt máy đi.”

Lưu San gửi xong liền gọi lại một lần nữa.

Cố Lăng Kiệt nghe máy, “Chuyện gì?”

“Sếp bắt máy rồi trời ơi, Bạch Nguyệt xảy ra chuyện rồi, sếp mau tới cứu cô ấy đi.” Lưu San vội nói.

Cố Lăng Kiệt nghe thấy giọng của người phụ nữ khác liền khựng lại, “Cô ấy gặp chuyện gì rồi?”

“Có một lần Tiểu Bạch ra ngoài làm nhiệm vụ liền đỡ đẻ cho một bà bầu, kết quả siêu âm lúc đó cho thấy có hiện tượng dây rốn quấn cổ thai nhi. Đến lúc sinh, Tiểu Bạch chỉ có thể cắt bên dưới cô ta. Không ngờ người phụ nữ này là tình nhân của chồng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch muốn ly hôn với chồng nên anh ta bèn xúi giục người phụ nữ đó tố cáo Tiểu Bạch, muốn cô ấy mất việc.” Lưu San kể sơ qua đầu đuôi câu chuyện.

“Tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng đáp.

Lưu San nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, cô ấy mỉm cười nói tiếp, “Anh giỏi quá, hèn chi Tiểu Bạch thích anh.”

“Bạch Nguyệt thích tôi?” Cố Lăng Kiệt cau mày, ánh mắt sắc bén đầy ngờ vực.

“Đúng thế, cô ấy chính miệng nói với tôi là thích anh mà, nhưng giờ cô ấy là vợ người khác, không tiện tiếp xúc với anh thôi. Nhưng anh yên tâm đi, Bạch Nguyệt đang cố gắng ly hôn rồi.” Lưu San cố ý nói.

Cô ấy cảm thấy Bạch Nguyệt và người chỉ huy này rất hợp nhau.

Cố Lăng Kiệt im lặng một lúc lâu, sau đó mới cúp điện thoại, ánh mắt dịu dàng hơn trước kia rất nhiều.

Anh gọi điện thoại cho giám đốc bệnh viện.

“Xin chào, tôi là Cố Lăng Kiệt, chủ huy cao nhất của quân khu đặc chủng, trong nhiệm vụ lần trước, bác sĩ Bạch Nguyệt đã nghe theo lệnh tôi làm việc, nếu có người kiếm chuyện thì bảo tới gặp tôi, chuyện này không liên quan tới Bạch Nguyệt.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.

Giám đốc ngây người.

Người gọi điện thoại cho ông không ngờ lại là chỉ huy của quân khu đặc chủng, Cố Lăng Kiệt.

Con gái ông quá trâu bò rồi.

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.” Giám đốc bệnh viện vội đáp lời.

Nghe xong, Cố Lăng Kiệt liền cúp điện thoại.

Giám đốc bệnh viện nói với Bạch Nguyệt, “Cô không sao rồi, vừa rồi chỉ huy Cố quân quân khu đặc chủng gọi điện nói cô làm theo lệnh của anh ta, chuyện này không liên quan gì tới cô, cô về làm việc đi.”

Bạch Nguyệt cúi đầu. Không ngờ Cố Lăng Kiệt vẫn chịu giúp cô, trong lòng cô trào dâng cảm giác kỳ lạ.

Vừa về tới văn phòng, bên trong đã sắp đầy hoa hồng, bên ghế còn đặt hai túi giấy.

Tô Khánh Nam lười biếng ngồi trên ghế của cô, hắn quyến rũ nói, “Thích không?”

Cô không thích.

Bạch Nguyệt lạnh lùng đáp, “Tôi còn chưa tan ca, anh ở đây sẽ ảnh hưởng tới công việc của tôi.”

“Tôi hỏi thăm rồi, buổi chiều cô không có ca mổ nào, tôi ở đây cũng không ảnh hưởng gì tới cô.” Hắn ta đứng lên vân vê lọn tóc bên khuôn mặt cô. Bạch Nguyệt vô thức lùi lại đằng sau.

Tô Khánh Nam không thích cô như thế, ánh mắt hắn ta sắc như dao găm, “Cô lại muốn làm gì nữa?”

“Anh gây áp lực cho giám đốc để đuổi tôi đi à?” Bạch Nguyệt hỏi thẳng.

Tô Khánh Nam hơi khựng lại, “Thiếu chút nữa tôi đã quên chuyện đó rồi, cô đợi tí.”

Hắn ta không kiêng nể gì gọi điện trước mặt cô, “Hủy bỏ tố cáo Bạch Nguyệt đi.”

Nói xong, hắn ta liền cúp máy, khóe miệng nhếch lên nhìn Bạch Nguyệt, “Em yêu, giải quyết đơn giản thôi mà, chỉ cần em dựa vào tôi thì tôi không để em thiệt thòi đâu.”

Hai tiếng "em yêu" khiến cô nổi hết da gà.

“Tôi phải làm việc.” Bạch Nguyệt hờ hững ngồi xuống bàn làm việc.”

Tô Khánh Nam để túi quà lên bàn Bạch Nguyệt, “Đây là quần áo và giày, hôm nay có bạn mời tôi ăn cơm, em đi chung luôn nhé.”

Nghĩ tới vụ đổi vợ lần trước, sắc mặt Bạch Nguyệt trắng bệch, “Tôi không đi, tôi không quen bạn anh.”

“Lần trước tôi nhất thời hồ đồ, lần này sẽ không thế đâu, tối tôi tới đón em.” Tô Khánh Nam nở nụ cười bá đạo, sau đó quay người rời khỏi phòng Bạch Nguyệt.

Lưu San nhìn thấy Tô Khánh Nam đi ra từ phòng của Bạch Nguyệt liền chạy tới lo lắng hỏi, “Tên súc sinh đó lại tới hành hạ cậu à?”

“Cuộc sống địa ngục này sẽ kết thúc nhanh thôi.” Bạch Nguyệt nói với giọng xác định.

“Mau kết thúc đi, rồi còn có người tốt hơn đang chờ cậu đấy.” Lưu San cười ấm áp.

Trong đầu Bạch Nguyệt bỗng hiện lên hình bóng Cố Lăng Kiệt.

“À đúng rồi, tớ gọi điện thoại cho vị chỉ huy của cậu nói sơ sơ tình hình rồi, bố tớ nói anh ta lập tức giải quyết cho cậu chuyện rắc rối ấy rồi. Dù sao cậu cũng ly hôn mà, ly hôn xong cậu thử quen anh ta xem sao.” Lưu San xúi giục Bạch Nguyệt.
Bình Luận (0)
Comment