Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 47

Tô Khánh Nam nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, trong lòng thắt lại, không khỏi khó chịu.

Hắn không yêu Bạch Nguyệt, từ ngày đầu tiên tiếp xúc với cô, hắn đã có mục đích khác.

Hắn muốn tiếp cận Hình Bắc Xuyên.

Nhưng hắn không ngờ rằng, Hình Bắc Xuyên lại không muốn nhận đứa con gái là cô.

Hắn vô cùng hối hận, không muốn cưới cô nên đã dàn dựng vụ bắt cóc.

Khi cô thoát được ra ngoài khỏi vụ bắt cóc lại bị người ta hãm hiếp, hắn vô cùng nổi giận.

Cô cứ đòi lấy hắn cho bằng được.

Hắn muốn giày vò cô nên mới đồng ý cưới cô.

Nhưng khi cô muốn ly hôn, thì hắn lại hiểu được cảm giác trong lòng mình, hắn không hề muốn vậy.

Hắn không biết vì cái gì, cảm xúc hơi rối loạn: “Ly thân trước đi, ly thân một tháng, nếu như tôi thấy tôi không cần cô, thì sẽ ly hôn với cô, trong vòng một tháng cô đừng làm gì có lỗi với tôi.”

Bạch Nguyệt vui tới phát khóc, hình như đã thấy được tia nắng của hi vọng.

Cô cầm túi sách, gần như là chạy chốn, rời khỏi nơi ở của hắn.

Hình Cẩm Nhi cười vô cùng đắc ý.

Coi như là Bạch Nguyệt thức thời.

“Khánh Nam!” Đôi tay của Hình Cầm Nhi không hề thành thật mà sờ soạng đùi Tô Khánh Nam: “Chị đi rồi, chúng ta tiếp tục thôi nào.”

Tô Khánh Nam cảm thấy không còn chút hứng thú nào cả: “Cẩm Nhi, em hãy về trước đi đã.”

“Vậy được, em sẽ đi về, nếu như không phải em hiểu anh, em cũng sẽ nghi ngờ là anh đã yêu Bạch Nguyệt rồi đó.” Hình Cẩm Nhi cố ý bỏ lại một câu nói.

Trong đôi mắt của Tô Khánh Nam khẽ sắc sảo, đặt cô ta lên bàn: “Em lại nói lung tung rồi, anh sẽ làm em chết luôn. Anh sao có thể yêu cô ta được.”

Hình Cẩm Nhi ôm lấy Tô Khánh Nam, yêu kiều nở nụ cười: “Được, cầu còn không được.”

Tô Khánh Nam đánh thẳng một mạch, không hề có màn dạo đầu.

Chẳng qua là hắn cảm thấy cảm xúc bây giờ vô cùng bực bội, trong lòng khó chịu không rõ ràng, nên không muốn nghĩ tới, nên muốn vận động để bỏ quên hết những suy nghĩ ấy…

- ----

Bạch Nguyệt gọi cho Lưu San.

Lưu San xin nghỉ phép về mở cửa cho cô, lo lắng: “Nguyệt à, tên khốn Tô Khánh Nam kia đã làm gì cậu?”

“Anh ta đã đồng ý ly thân, một tháng sau thì có thể ly hôn.” Bạch Nguyệt khẽ cười nói.

“Cuối cùng hắn cũng có một quyết định chính xác, tạm thời cậu cứ ở đây đã, tránh để cho hắn nghĩ quẩn lại tới tìm cậu. Dù sao tớ ở một mình cũng quá rộng, cậu tới đây sẽ vui vẻ hơn.” Lưu San mở cửa.

“Ừm, cám ơn cậu, sướng quá.”

Lưu San ôm lấy vai Bạch Nguyệt: “Chúng ta cần gì phải câu nệ! Vào đi, xem phòng của cậu đi.”

Bạch Nguyệt phơi sách của Cố Lăng Kiệt ngoài ban công trước.

Lưu San tựa vào khung cửa, khuấy tách cà phê: “Đợi cậu và Tô Khánh Nam kết thúc xong, có thể bắt đầu lại với anh ta, tớ cảm thấy anh ta rất được.”

“Bởi vì quá tốt…” Bạch Nguyệt quay người lại, hỏi một cách lý trí: “Cậu cảm thấy, tớ có gì xứng với anh ta chứ?”

“Con gái không phải là muốn tìm một người đàn ông có điều kiện hơn mình sao? Quan tâm đến việc có xứng với anh ta hay không làm gì, quan trọng là phải giữ được trái tim anh ta trước đã.” Lưu San uống một ngụm cà phê, hôm nay cô ấy phải trực đêm.

Bạch Nguyệt khẽ cười, không hề trả lời Lưu San.

Điện thoại di động của cô văng lên.

Cô nhìn thấy là Cố Lăng Kiệt gọi tới, do dự một lát, vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.

Bây giờ cô không muốn yêu đương gì nữa, đã bị tổn thương chồng chất, cô cần có thời gian để bình tâm lại.

Bạch Nguyệt nghe điện thoại.

“Em khỏe không? Nghe nói em nghỉ năm ngày phép, bây giờ anh sẽ sắp xếp đưa mẹ em tới đó, muộn một chút, anh sẽ bảo người đưa vé máy bay đến Provence cho em, đến Provence sẽ có người chăm sóc hai mẹ con.” Cố Lăng Kiệt khẽ nói.

Nghe thấy giọng anh, cảm nhận được sự quan tâm của anh, trong lòng cô lại chua xót, thấy hơi buồn khiến nước mắt lại trào ra.

Nhưng có một số người càng tốt thì cô càng phải giữ khoảng cách.

Nợ nần, càng ít càng tốt.

“Không cần đâu, tôi không muốn ra nước ngoài, bây giờ mẹ tôi đang bệnh nặng, cũng không thích hợp để ra nước ngoài. Buổi tối, tôi muốn mời anh ăn cơm, anh có thời gian không?” Bạch Nguyệt khẽ nhắm mắt lại nói.

“Ừm, được, để anh tới đón em.”

“Một tiếng nữa gặp nhau ở trước của quán cà phê Sinbab ở Trung tâm quốc tế Thủy Nguyệt. Tôi cúp máy trước đây.” Bạch Nguyệt vội vàng tắt máy.

Lưu San lén cười nói: “Người đàn ông ấy, nghe lời, dễ bảo, không tồi, hôm nay hãy ngủ với anh ta luôn đi.”

“Tớ muốn nói rõ ràng với anh ta.” Bạch Nguyệt nói một cách lạnh lùng.

“Nói rõ ràng điều gì? Cậu đừng có từ chối người ta nữa.” Lưu San sốt ruột.

“Tớ sắp ly hôn, ba năm trước lại bị hãm hiếp, mẹ thì bị bệnh tâm thần, cậu cảm thấy gia đình anh ta sẽ đồng ý sao?” Bạch Nguyệt hỏi ngược lại.

“Chỉ cần có tình yêu đích thực là được, cậu sao phải tự ti, có bao nhiêu người con gái xinh đẹp hơn cậu chứ? Cậu lại bị Tô Khánh Nam gài bẫy.” Lưu San không muốn cô từ bỏ.

“Tô Khánh Nam nói trong một tháng ly thân, sẽ không làm gì, một tháng sau tớ sẽ tự do, tớ không muốn kích thích lòng ham muốn chiếm giữ của Tô Khánh Nam, chỉ muốn sống một cách bình lặng, Cố Lăng Kiệt không phải người đàn ông mà tớ có thể với tới được.” Bạch Nguyệt suy nghĩ rất rõ ràng.

“Được rồi, bây giờ cậu còn chưa ly hôn, tớ cũng không muốn ép cậu, nhưng Nguyệt à, cậu hãy cân nhắc cho bản thân mình, chứ không phải lúc nào cũng nghĩ cho người khác, người chịu thiệt lại chính là cậu.” Lưu San nói một cách đau lòng.

“Ít ra thì tớ cũng không hổ thẹn với lương tâm mình.” Bạch Nguyệt đi vào phòng, cầm thẻ ngân hàng, đi tới ngân hàng rút hết tiền ra.

Khi cô tới cửa Sinbab, Cố Lăng Kiệt đã tới rồi, đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

Ánh nắng chiếu rọi vào gương mặt của anh, hình như anh có chút tâm sự, đôi mắt khẽ nhắm lại, khuấy tách cà phê trong vô thức, cũng không hề uống, ngẩng đầu lên.

Anh thấy cô, đặt tờ năm trăm trên bàn rồi đứng dậy đi về phía cô.

“Em vẫn khỏe chứ?”

“Anh vẫn khỏe chứ?”

Hai người đồng thanh nói.

Bạch Nguyệt cười.

Dù cho anh không khỏe thì cô cũng có thể làm gì chứ, không có liên quan gì là tốt nhất.

“Tầng bốn có rất nhiều đồ ăn, anh muốn ăn gì?” Bạch Nguyệt hỏi.

“Gì cũng được.” Cố Lăng Kiệt khẽ nói, đưa cô một tuýp thuốc: “Đây là thuốc bạn anh làm, bôi vào vết sẹo sẽ không để lại sẹo.”

Đôi mắt Bạch Nguyệt trầm xuống, phủ kín một lớp sương mù, không hề từ chối, nhận tuýp thuốc của anh.

Một lát sau, họ lên tầng bốn, Bạch Nguyệt đi tới một nhà hàng kiểu Tây cao cấp.

Cố Lăng Kiệt ngồi đối diện với Bạch Nguyệt: “Nếu em không yên tâm về tình hình bệnh của mẹ em, anh có thể cử nhân viên y tế đi cùng.”

“Thủ trưởng.” Bạch Nguyệt gọi.

Anh tốt thì cô cũng không thể tiếp nhận được.

Cô gọi như thế khiến ánh mắt của anh trở nên ảm đạm.

“Đáng nhẽ muốn làm bạn với anh, dù sao anh cũng có thân phận cao quý, nịnh nọt cũng không với tới, sau đó tôi nghĩ, tôi làm gì có tư cách để làm bạn với anh kia chứ?”

Sắc mặt Cố Lăng Kiệt lạnh lùng, nheo mắt lại: “Em có ý gì vậy?”

Bạch Nguyệt cúi đầu.

Những lời nói tàn nhẫn, nói lúc nào cũng rất tàn nhẫn.

Không phải sao?

“Tôi muốn sống yên ổn, một cuộc sống hoàn toàn bình thường.”

“Sao anh lại khiến em sống không yên ổn, không bình thường chứ, Bạch Nguyệt, em đã yêu anh sao?” Cố Lăng Kiệt hỏi lại, cằm ngẩng lên, lồng ngực phập phồng.
Bình Luận (0)
Comment