Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 94

Bạch Nguyệt không muốn cản trở họ.

Hai người kia đều không có ở đây, một mình cô tìm kiếm trong phòng.

Trong phòng chẳng có vấn đề cả.

Cô quay trở lại phòng ngủ.

Lật tìm bốn xung quanh.

Cô ngồi thụp xuống, nhìn về phía gầm giường.

Gầm giường tối đen như mực, chẳng nhìn rõ gì hết.

Bạch Nguyệt dùng đèn pin rọi xuống gầm giường.

Cô phát hiện ra bên dưới chiếc giường này có một mặt sàn.

Khi gõ lên đó, nó phát ra tiếng cộc cộc cộc.

Bạch Nguyệt thoáng cảm thấy phấn khích.

Nếu đã có đường hầm, chưa biết chừng sẽ có phát hiện mới.

Cô lật mặt sàn đó lên, phát hiện bên trong có một cầu thang dẫn xuống.

Cô không dám xuống vì lo bên trong sẽ có thứ gì đó làm hại người.

Cô muốn canh chừng, đợi cho Cố Lăng Kiệt và Trần Trí quay lại rồi mới vào.

Đợi chờ được chừng mười mấy phút thì có một bóng người nhảy vào.

Bạch Nguyệt nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ.

Người phụ nữ này nhướn mày, liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt, rồi lia sang đường hầm, cô ta ra lệnh: “Bước vào.”

Bạch Nguyệt không muốn vào đó.

Người phụ nữ móc ra một khẩu súng ngắn: “Tôi không muốn làm hại cô, nhưng nếu như súng cướp cò thì đừng trách tôi.”

Bạch Nguyệt nhìn khẩu súng trong tay cô ta, sau đó đành phải bước vào.

Người phụ nữ kia giật lấy điện thoại của Bạch Nguyệt, nhét vào túi quần.

Cô ta trói Bạch Nguyệt vào cọc gỗ, dùng dây cao su bịt miệng cô.

Cô ta bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Bạch Nguyệt nhìn thấy cô ta nhét vào ba lô mấy trăm triệu tiền mặt, thêm vài khẩu súng và vài bộ quần áo đơn giản.

Cô ta nhanh nhẹn đeo ba lô lên người rồi nhìn về phía Bạch Nguyệt.

“Nhìn từ quần áo, ánh mắt và tính cách, cô không phải quân nhân.” Người phụ nữ kia phán đoán.

Bạch Nguyệt chỉ nhìn cô ta chứ không nói gì.

Người phụ nữ kia nhếch môi: “Bốn năm trước tôi đến đây, tình cờ gặp được Đường Tiến Công, Đường Tiến Công là con trai của trưởng thôn, người duy nhất còn sống sót của thôn Đường Tiền. Nói ra cũng trùng hợp thật, ngày xảy ra chuyện, có một cô nhóc từ thôn khác tới đây thăm ông ngoại, cho nên những kẻ mưu sát họ khi đó không biết rằng thôn Đường Tiền vẫn còn người sống.”

Mưu sát?

Bạch Nguyệt rất kinh ngạc, lông mày nhíu chặt lại.

Nhưng vì miệng đã bị bịt, cô không thể nói được gì.

“Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ nói hết những gì tôi biết cho cô. Người dân trong thôn này vô cùng chất phác, một ngày nọ, họ đào được một cái rương, bên trong rương có tới hàng ngàn thỏi vàng.”

Hàng ngàn thỏi?

Cô nghe Cố Lăng Kiệt nói chỉ có một trăm thỏi thôi mà?

“Trên mạng tiết lộ trong nhà Thống đốc Trình có một trăm thỏi vàng, trên thực tế đây không phải tất cả số vàng mà ông ta đã lấy, hẳn là ông ta đã đưa ra ngoài một phần, nhưng số vàng ông ta có cũng không quá hai trăm thỏi.” Người phụ nữ kia nói tiếp.

Bạch Nguyệt nhìn người phụ nữ kia với vẻ khó tin.

Cô ta mỉm cười, dường như hiểu rõ suy nghĩ của cô: “Chắc hẳn cô định hỏi, số vàng còn lại đã đi đâu rồi phải không?”

Bạch Nguyệt gật đầu.

“Tôi cũng không rõ, ba của Đường Tiến Công đi tìm thống đốc Trình, năm đó ông ta vẫn còn là thống đốc, chắc hẳn thống đốc Trình đã dẫn người tới. Tôi có thể nói một cách chắn chắn với cô rằng, hành vi tàn sát với quy mô lớn này tuyệt đối không thể do một mình thống đốc Trình làm được. Cũng có nghĩa là, không chỉ có mình thống đốc Trình tham gia vào lần tàn sát này, dựa theo tỉ lệ chia chác vàng, ít nhất phải có năm người. Hơn nữa, nhất định trong số đó có cả quan chức cấp cao hơn thống đốc Trình bấy giờ. À phải rồi, đi cùng với số vàng này còn có một tấm bản đồ kho báu, nghe nói, số vàng ấy chỉ một hạt cát trong sa mạc thôi.”

Bạch Nguyệt càng chấn động hơn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng có khả năng này.

Bốn phía xung quanh thôn Đường Tiền đều là núi, thông tin bị phong tỏa.

Thống đốc Trình nhìn thấy tiền tài nên nổi lòng tham, dù gì một hạt cát trong sa mạc đã đáng giá cả trăm tỷ rồi, kho báu đó phải lớn cỡ nào chứ.

“Vốn dĩ Tiến Công không biết chút gì về chuyện tàn sát trong thôn, khi sự việc của thống đốc Trình vỡ lỡ, cậu ấy mới biết thống đốc Trình là một trong số những tên hung thủ đó.” Người phụ nữ kia có phần thương xót, thở dài một tiếng.

Bạch Nguyệt nhìn thấy vẻ cảm thông trong mắt người phụ nữ này.

Một người biết thương xót kẻ khác, cô cảm thấy người ấy không quá xấu xa.

“Được rồi, bây giờ Cố Lăng Kiệt đang truy đuổi tôi, tôi không thể lãng phí thời gian thêm nữa, đợi Cố Lăng Kiệt tìm được cô, cô nhớ nói với Cố Lăng Kiệt, tôi bị oan, tôi nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh sự trong sạch của mình, bảo anh ấy tha cho tôi trước đã.” Người phụ nữ nói rồi lách mình ra khỏi đường hầm.

Cô ta đóng mặt sàn lại, xung quanh Bạch Nguyệt rơi vào bóng tối đen kịt, xòe tay ra không nhìn rõ năm ngón.

“Ưm ưm ưm.” Bạch Nguyệt cố gắng phát ra âm thanh.

Cô tin rằng Cố Lăng Kiệt nhất định có thể tìm được mình.

Người phụ nữ kia vừa trèo ra khỏi đường hầm thì đụng ngay phải Cố Lăng Kiệt từ ngoài cửa bước vào.

“Hạ Hà, theo tôi về.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng.

Hạ Hà nhếch môi cười, cất tiếng châm chọc: “Tôi mà theo anh về chắc chắn chết không kịp giãy, với thân phận và địa vị của thủ trưởng Cố, gán cho tôi tội danh thông đồng phản quốc chắc cả đời tôi chẳng còn gì.”

“Ai cũng nên chịu trách nhiệm cho lỗi lầm mình đã phạm phải, tôi không phải ngoại lệ, cô cũng thế.” Cố Lăng Kiệt lạnh giọng, vô cùng khắt khe và vô tình.

“Tôi nói gì anh cũng không tin đúng không?” Hạ Hà nghiến răng ken két, vẻ tức giận tràn ra từ đôi mắt sáng.

“Tôi chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.” Cố Lăng Kiệt đáp rất lạnh lùng và dứt khoát.

“Vậy sao?” Hạ Hà bật cười chế giễu, trong đôi mắt đan phượng hẹp dài thoáng hiện vẻ sắc lạnh: “Cố Lăng Kiệt, tôi hỏi anh, có phải anh chỉ thích Hải Lan, không thích tôi.”

“Đúng vậy, tôi chưa từng cho cô hi vọng gì.” Cố Lăng Kiệt đáp trả kiên quyết.

truyện được mua bản quyền up tại!

“Trước kia anh nói với tôi, ngoài Hải Lan ra, anh sẽ không thích thêm ai nữa, chuyện này là thật sao?” Hạ Hà đặt câu hỏi rất sắc bén, cô ta ném điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt nhìn ra điện thoại của Bạch Nguyệt, trái tim anh thắt lại: “Cô đã làm gì Bạch Nguyệt?”

“Cô gái đó trông cũng rất xinh đẹp, sạch sẽ, trắng trẻo, non nớt, trông cũng có vài phần giống Hải Lan đấy, anh thích cô ấy à?” Hạ Hà hỏi, khóe miệng nhếch lên với vẻ cợt nhả tiêu điều.

Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm vào bóng tối, dù rằng cô chẳng nhìn thấy gì.

Cô cũng đang đợi câu trả lời từ Cố Lăng Kiệt.

Từ những câu nói của người phụ nữ kia, cô có thể nghe ra được Cố Lăng Kiệt rất yêu cô gái tên Hải Lan.

Cố Lăng Kiệt lớn hơn cô năm tuổi, năm nay hình như anh hai mươi sáu hay hai mươi bảy rồi, ở tuổi này từng yêu đương, từng thích ai đó là chuyện rất bình thường.

Giống như cô từng thật lòng yêu Tô Khánh Nam vậy.

Chỉ có điều, cô không yêu nữa, Cố Lăng Kiệt không phải không còn yêu nữa, mà cô gái kia chết rồi.

Cô không để ý những điều này.

Dù sao đều đã qua rồi.

Quá khứ của cô còn bẩn thỉu và chật vật hơn.

Mình không phải một người hoàn hảo, không thể đòi hỏi người khác hoàn hảo.

Quá khứ của Cố Lăng Kiệt thế nào, anh đối xử với người phụ nữ khác ra sao, cô không để tâm.

Cô chỉ cần, bây giờ anh đối tốt với cô, bây giờ anh chỉ thích mình cô là được.

“Hạ Hà, cô đã hại chết Hải Lan rồi, hà tất phải liên lụy thêm người vô tội.” Cố Lăng Kiệt gằn giọng, tấn công như vũ bão, khóa chặt Hạ Hà, dường như sắp phanh thây xé xác cô ta vậy.

Bạch Nguyệt thấp thỏm trong lòng.

Anh không muốn thừa nhận trước mặt người khác sao?

Hay vì anh sợ người phụ nữ tên Hạ Hà kia sẽ làm hại cô nên cố ý không nhắc tới.

Cô không nên suy nghĩ lung tung.
Bình Luận (0)
Comment