Uy Thất Thất khẽ cử động trong lòng Lưu Trọng Thiên, đau đớn túm lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên, nét mặt rất căng thẳng, pha chút hoảng sợ lẫn cuồng loạn "Sâu, có sâu, tôi sợ lắm, sợ lắm!"
"Đừng sợ! Thất Thất, bổn vương ở đây với nàng." Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc cô, cho đến khi Uy Thất Thất bình tĩnh lại, không còn nói nhảm nữa, thoải mái rúc vào trong lòng chàng, phả ra tiếng thở đều đều.
Lưu Trọng Thiên ôm nữ nhân trong lòng, thương xót vô hạn để cô ở trước ngực mình, trước giờ chưa từng cảm thấy mãn nguyện ấm áp thế này, cảm giác khoan khoái khiến chàng từ từ nhắm hai mắt lại.
Cứ như vậy hai người họ dựa sát vào nhau trải qua một đêm lãng mạn.
Sáng sớm Lưu Trọng Thiên đã rời giường, chàng không dám tin những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật, có lẽ đó chỉ như một giấc mộng, tỉnh mộng sẽ trở về thực tại. Song trên thực tế, tất cả đều chân thực, lạc hồng loang lổ, và mỹ nhân tuyệt sắc vẫn đương say giấc nồng trên giường, cánh tay trắng mịn lộ ra bên ngoài chăn, khiến chàng lưu luyến không rời.
Trên giường Uy Thất Thất khẽ rên rỉ, hình như đã tỉnh lại rồi, Lưu Trọng Thiên vội bước tới, ân cần niềm nở, trông thấy Uy Thất Thất đã mở mắt ra. Sắc mặt cô nhợt nhạt, uể oải ngẩng đầu lên, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến, khiến cô vừa chống người ngồi dậy liền ngã ngay xuống, cô đưa tay ôm trán, nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ đau đớn.
"Thất Thất, cảm thấy khá hơn chưa?" Lưu Trọng Thiên cầm tay cô, nhìn cô âu yếm, tâm tư mê muội, nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, mà còn tràn trề sức sống, khiến Lưu Trọng Thiên chẳng tài nào dời nổi ánh mắt đi.
"Hoa mắt chóng mặt, tôi cảm giác toàn thân vô lực..."
Uy Thất Thất xoa mặt, rồi liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, đột nhiên như nhớ ra điều gì, bối rối túm lấy chăn, hoảng sợ nhìn Lưu Trọng Thiên.
"Ngài, ngài, ngài đồ tồi?" Cô không tin bèn tung chăn lên, trông thấy cơ thể mình trần trụi, có phần thất kinh. Khi cô phát hiện lạc hồng ở trên giường, liền khóc lóc om sòm, phẫn uất trừng mắt với Lưu Trọng Thiên "Lưu Trọng Thiên! Tại sao phải làm như vậy, sao ngài lại đối với tôi tàn nhẫn như vậy, ngài khiến tôi sau này còn mặt mũi nào gặp ai nữa? Ngài – cái tên xấu xa này..."
"Nàng nói gì vậy? Thất Thất, nàng là Vương phi của bổn vương, chúng ta phát sinh loại sự tình này cũng không có gì đáng trách, sao lại không còn mặt mũi gặp mọi người, bổn vương chẳng qua chỉ hành sự như một nam nhân vẫn thường làm thôi!" Chàng ôm Uy Thất Thất, muốn an ủi cô đương trong cơn kích động, Thất Thất giận dữ đẩy chàng ra, ánh mắt toát lên vẻ oán hận khinh thường.
"Lưu Trọng Thiên, tôi muốn giết ngài!" Thất Thất đột nhiên đứng lên, trong khoảnh khắc đó chăn rơi xuống đất, để lộ ra dáng người yểu điệu, diễm lệ mê người, Thất Thất căm phẫn thay cho ngượng ngùng, đã không còn tấm thân trong sạch, cô chẳng quan tâm tới gì nữa, giống như được ăn cả ngã về không, thân thể trần trụi, nhanh chóng nhảy xuống giường.
Lưu Trọng Thiên có hơi giật mình, cũng không biết phải làm sao, ánh mắt vẫn lưu luyến không rời khỏi thân hình lõa lồ của Uy Thất Thất, quả là một nữ nhân kỳ cục, lẽ nào cô định chạy ra ngoài với dáng vẻ đó sao?
"Mau mặc y phục vào, nàng điên rồi sao?"
Lưu Trọng Thiên đương định tiến lên ôm Thất Thất, lại phát hiện ra một chuyện khiến chàng không lường tới. Uy Thất Thất điên cuồng tháo bội kiếm trên tường xuống, rút mũi kiếm sắc lẹm ra, vung kiếm thẳng về phía Lưu Trọng Thiên đang không có một chút phòng bị.
"Tôi muốn một kiếm giết chết ngài, ngài dám cưỡng bức tôi, làm những chuyện bỉ ổi với tôi!"
"Uy Thất Thất, mau buông kiếm xuống!" Nguồn tại http://TruyenGGG.Com
Lưu Trọng Thiên không dám tiến lên, lui từng bước về phía sau, nhìn Uy Thất Thất với vẻ không dám tin, đúng là mỹ nhân máu lạnh vô tình, ngang nhiên vung kiếm về phía phu quân mình, chỉ vì chàng làm tròn bổn phận của một tướng công với nương tử mình. Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ kiếm khách nào khỏa thân, thật sáng tạo độc đáo, cũng chỉ có Thất Thất của chàng mới hành động như thế.
"Nếu ngài sợ chết, thì không nên đối với tôi như vậy, đây là do ngài tự chuốc lấy, Lưu Trọng Thiên, chờ chết đi, trả lại tấm thân trong sạch cho tôi!" Khóe mắt Uy Thất Thất rưng rưng lệ, sao chàng ta có thể... Cõi lòng cô tan nát.
"Nàng có thể làm tổn thương ta ư?" Lưu Trọng Thiên coi khinh phá lên cười "Ta e rằng nàng tự làm thương mình!"
"Chết đến nơi rồi, còn già mồm!" Mũi kiếm của Thất Thất lại tiến thêm một tấc, chạm tới giữa cổ họng Lưu Trọng Thiên, nhưng chàng vẫn không hề nhúc nhích.
"Chỉ vì bổn vương và vương phi ân ái bình thường, nàng đòi giết bổn vương?" Ánh mắt Lưu Trọng Thiên dừng ở trên người Thất Thất, bất giác trầm ngâm suy nghĩ "Vương phi của bổn vương dáng người thật hoàn mỹ, nàng đứng đó trần như nhộng, phải chăng là muốn quyến rũ bổn vương!"
Thất Thất bối rối nhìn khắp người mình, liền đỏ bừng mặt, một tay cô cố gắng che ngực, ánh mắt Lưu Trọng Thiên lại nhìn xuống phía dưới.
"Ngài, ngài... Không được nhìn!"
"Một nữ tử đứng trước mặt nam nhân, nếu không nhìn trừ phi hắn không phải nam nhân, bổn vương là nam nhân, đàn ông đích thực..."
"Câm miệng!"
"Buông kiếm xuống, theo bổn vương lên giường, bổn vương sẽ giúp nàng xả hết giận..."
"Vương gia đốn mạt, ngài làm nhục tôi, tôi hận ngài chết đi được..."
Uy Thất Thất đành nhắm chặt hai mắt lại, hung hăng đẩy bội kiếm nhích lên trước, chỉ cần đâm nhát kiếm này, thì mọi chuyện sẽ chấm dứt hoàn toàn, giết chết nam nhân đã vô lễ chiếm đoạt cô, để chàng ta phải trả giá cho hành vi của mình. Thế nhưng Uy Thất Thất lại không đành lòng, chẳng lẽ thật sự muốn giết Vương gia đã từng vào sinh ra tử cùng cô sao?
Thất Thất nghĩ tới cuộc chiến trong sa mạc, nghĩ tới việc Lưu Trọng Thiên đã từng hai lần mạo hiểm tính mạng tiến vào sa mạc mênh mông, vất vả kiếm tìm cô, nghĩ tới lúc chàng cõng cô trở về doanh trại, nghĩ tới lúc chàng hút máu độc ra ngoài, nghĩ tới việc chàng đã hết lòng chăm sóc cô, kiếm bỗng trở nên vô lực, mang theo cả những mâu thuẫn trong lòng đâm chệch ra ngoài.
Song cô chợt cảm thấy cổ tay nhói đau, khi bội kiếm vừa tuột khỏi lòng bàn tay, người cũng bị ôm gọn ghẽ.
"Nàng xuất kiếm không xong, lòng có tạp niệm, đây là điều tối kỵ của nhà binh, Vương phi của ta!"
Lưu Trọng Thiên cất giọng khàn đục, khẽ vuốt ve thân thể Thất Thất, mỹ nhân khỏa thân trong lòng, thật khiến nội tâm chàng như có lửa đốt.
Trong lòng Lưu Trọng Thiên có một tia cảm động, Uy Thất Thất cũng không phải muốn giết chàng thực sự, nhát kiếm đó gần như chẳng có chút lực nào. Cô nhất định là không nỡ, ha ha, chứng tỏ Uy Thất Thất không phải không có tình cảm với chàng, chẳng qua chỉ thẹn quá hóa giận mà thôi.
Uy Thất Thất quả thật cảm thấy hổ thẹn, vội giãy thoát khỏi người Lưu Trọng Thiên, chạy lên giường, quấn chăn vào, xem ra dùng vũ lực không phải đối thủ của chàng, chủ yếu là, Thất Thất giận chính bản thân mình, tại sao lại không đành lòng giết tên nam nhân đã chiếm đoạt cô, không phải đã thích cái tên đồ cổ này thật rồi chứ.
Uy Thất Thất ra sức cắn móng tay, chuyện xảy ra đêm qua quả thật khiến cô khó lòng chấp nhận, Lưu Trọng Thiên sao có thể làm vậy chứ?
"Ngài đường đường là Vương gia, nói chuyện không giữ lời, Vương gia thối tha, Vương gia vô lại, Vương gia sắc lang, Vương gia thất tín!"
"Bổn vương là nam nhân, cưới nàng rồi, sở hữu toàn bộ cũng là lẽ đương nhiên thôi!"
"Chúng ta rõ ràng đã ký kết hiệp nghị, ngài không tuân thủ hiệp nghị!"
"Hiệp nghị? Nàng nói bản hiệp nghị kia ư!" Lưu Trọng Thiên bỗng cười phá lên, trở về phòng mình, không lâu sau đã quay lại, cầm tập thẻ tre kia, bước tới trước mặt Uy Thất Thất.
"Đúng, chính là cái này!" Thất Thất vươn cánh tay ra định chộp lấy, chăn trên người thiếu chút nữa rơi xuống, đành phải giữ chặt chăn, không dám mạo muội giật thẻ tre nữa.
"Ha ha! Uy Thất Thất, ta không hề vi phạm hiệp nghị, nàng nghe bổn vương giải thích nhé!"
Lưu Trọng Thiên mở thẻ tre ra, mỉm cười, đọc chậm rãi "Thành tựu thống nhất, nhân khả trọng sinh, động sát dạ bạn, phòng diêm bạn quân!" Tiếp đó Lưu Trọng Thiên cười một trận sảng khoái.
"Ngài đã đồng ý với tôi, ngài nuốt lời! Đường đường là một Vương gia, nói chuyện không giữ lời!" Thất Thất căm tức nói.
Tam Vương gia đẩy thẻ tre tới trước mặt Thất Thất "Đây là hình thức thơ tàng đầu ẩn vĩ (*), ta giải thích cho nàng nghe, tàng đầu, là thành nhân động phòng, ẩn vĩ, là nhất sinh bạn quân! Nói cách khác, Uy Thất Thất 17 tuổi đã trở thành người động phòng cùng với bổn vương, suốt đời ở bên bổn vương, vĩnh viễn không chia lìa, đêm qua ta chỉ hành sự theo đúng hẹn mà thôi, không hề làm trái hiệp nghị!"
(*) giấu đầu giấu đuôi, đối lập vớitàng đầu lộ vĩ: giấu đầu hở đuôi
"Ngài!" Uy Thất Thất nhận lấy thẻ tre, xiết đỗi kinh ngạc, tại sao lúc ấy không chú ý tới điểm này, Tam Vương gia xảo quyệt thật, đã sớm bày mưu tính kế cho ngày hôm nay, còn mình lại quá ngu ngốc đi tin tưởng chàng ta.
"Đừng tự giày vò nữa, nàng nhất định là Vương phi của bổn vương, từ sau khi nhặt được nàng trên chiến trường, nàng vẫn luôn mê hoặc tâm trí bổn vương..." Lưu Trọng Thiên đột nhiên nâng cằm Thất Thất lên, chăm chú nhìn vào ánh mắt cô "Dáng vẻ hiện tại của nàng quả thực khiến người ta vừa thương vừa yêu, lẽ nào là do Lưu Trọng Thiên ta đã tu được phúc khí ba đời, nên ông trời mới ban tặng một Vương phi khiến lòng ta rung động!"
"Lưu Trọng Thiên!" Thất Thất quay mặt đi, tức giận đẩy Lưu Trọng Thiên ra, vội vàng cầm y phục lên, vừa thẹn vừa giận nhìn Lưu Trọng Thiên "Những gì ngài làm với tôi, tôi sẽ ghi nhớ mãi. Sau này đừng hòng chạm vào người tôi nữa!"
"Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên túm lấy cánh tay Uy Thất Thất, nhẹ nhàng kéo cô đến trước người "Đêm qua, bổn vương thừa nhận có phần nóng vội, tại nàng cứ một mực la hét đòi rời khỏi vương phủ, bổn vương chỉ sợ đánh mất nàng, hơn nữa bổn vương là nam nhân, không chế ngự được sức mê hoặc của nàng... Giờ nàng đã là nữ nhân của bổn vương rồi, không được bát nháo nữa, bổn vương sẽ yêu thương nàng suốt đời."
"Tôi không cần ngài yêu thương, tôi cần tự do!"
"Nàng muốn tự do? Chỉ cần không rời xa bổn vương và vương phủ, chuyện gì bổn vương cũng sẽ đáp ứng nàng! Miễn sao nàng không được tơ tưởng đến nam nhân khác, trong lòng chỉ có mình bổn vương, vĩnh viễn ở bên cạnh bổn vương!"
Uy Thất Thất nhớ tới Hàn Vũ quý phi, có lẽ trên phương diện tình cảm, Vương gia là một nam nhân si tình, cảm giác mất đi người yêu nhất định đã khiến chàng quặn đau xé lòng. Song bất luận thế nào, Thất Thất không muốn trở thành thế thân của người khác, cũng chẳng phải là công cụ để phát tiết, cô là mẫu con gái hiện đại, cô nhất định phải tìm được nam nhân yêu mình cũng như mình yêu thực lòng.
Có điều, đối mặt với Tam Vương gia uy quyền, Thất Thất chỉ muốn bảo vệ mình, tuyệt đối không thể lại để chàng ta thừa dịp, giống như đêm qua cưỡng bức chiếm đoạt cô, cướp đi đêm đầu tiên quý giá của cô.
Ở Đại Hán – thiên hạ thuộc về họ Lưu, với quyền lực và uy tín của Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, gần như chỉ dưới một người nhưng trên vạn người, cô dù muốn chống lại, liệu có thể kiên trì trong bao lâu, cho nên biện pháp tốt nhất vẫn là chung sống hòa bình với tên Vương gia này, chí ít lúc này cô đương cần một nơi để che mưa che nắng, đợi tới khi đủ lông đủ cánh rồi cô mới có thể rời đi, mai danh ẩn tích, sống tự do tự tại như thần tiên.