Trong phòng Thất Thất cảnh xuân vô hạn, Lưu Trọng Thiên bị kích thích không thể tự thoát ra được, đáp lại sự nhiệt tình của Thất Thất và cả những cơn sóng tình dâng trào kế tiếp, hai cánh tay ngọc trắng mịn của cô siết chặt lấy người chàng, khiến chàng gần như quyến luyến triền miên nữ nhân này, đêm hôm đó, chàng thỏa sức hưởng thụ ái tình, cuối cùng đến tận khi kiệt sức ngã xuống giường.
Lưu Trọng Thiên lúc này thực sự hiểu được, tại sao người xưa lại có câu « hồng nhan họa thủy », Thất Thất của chàng gần như chính là nữ nhân như vậy, khiến chàng chỉ một đêm này đã hoàn toàn mê đắm cô.
Lưu Trọng Thiên tuy mệt mỏi nhưng rất mãn nguyện ngắm nhìn Uy Thất Thất, an tâm nằm bên cạnh Thất Thất, Uy Thất Thất có chút ngượng ngùng, cắn môi, muốn động đậy cũng khó nhúc nhích, đành để mặc chàng ôm như vậy, vòng tay kia vẫn giang rộng ôm riết cô.
Khoái lạc qua đi, trong lòng Thất Thất cực kỳ mâu thuẫn, phải chăng cô có thể làm được, chỉ cần hưởng thụ thể xác, mà không cần tình yêu nhỉ? Tam vương gia bá đạo uy quyền hết lần này tới lần khác chiếm đoạt cô, cô hận nam nhân này, rồi lại yêu nam nhân này, say đắm điên cuồng trên giường cùng chàng. Tam vương gia rất nhiệt tình trên giường, nụ hôn ngọt ngào ấy khiến lòng cô như có lửa đốt, âu yếm cuồng nhiệt sẽ chỉ làm cô càng ngày càng lưu luyến si mê, Uy Thất Thất mới nếm thử cảm giác ái ân đã chờ mong nhưng lại sợ hãi, cảm thấy mình đã sa vào bẫy tình của Lưu Trọng Thiên.
Thất Thất bất luận thế nào cũng phải rời khỏi nam nhân này, trong mắt tên đó chỉ có chiến tranh và quyền lực uy nghiêm, không ngừng đối với cô đòi hỏi, hoàn toàn không phân biệt được tình yêu là gì, cảm tình là gì.
Uy Thất Thất lặng lẽ ngước nhìn lên tấm rèm giường màu trắng sữa, cô nhất định phải học được cách bảo vệ mình, biện pháp duy nhất là phải tăng cường sức mạnh, bất luận là về địa vị hay tiền bạc. Nhưng tiếc thay, Lưu Trọng Thiên quả thực rất hùng mạnh, cô dù mạnh mẽ đấu tranh tới đâu cũng sẽ có lúc mỏi mệt.
Trời hửng sáng, Lưu Trọng Thiên phát hiện chỗ nằm bên cạnh trống không, Thất Thất chạy đi đâu rồi, chàng nhanh chóng đứng lên, mặc y phục vào, đẩy cửa đi ra ngoài. Xa xa nghe thấy tiếng nói cười rộn rã trong hoa viên, chàng dạo bước tới nơi đó, phát hiện Uy Thất Thất ở trong hoa viên dạy Tiểu Đào đi xe đạp, dường như dáng vẻ vui mừng khôn xiết. Chẳng lẽ Thất Thất không tức giận, sao lúc này lại vui vẻ thế?
Đêm qua Lưu Trọng Thiên lại cưỡng ép... Tuy nhiên cô cũng rất hưởng thụ, nhưng không phải là không tức giận, quả là một nữ nhân dễ dàng quên đi mọi chuyện không vui.
Lưu Trọng Thiên cho rằng Thất Thất không cảm thấy xấu hổ, liền xoay người quay trở về, lại trông thấy Ninh Vân Nhi vừa lúc đi tới, đôi mắt Vân Nhi đỏ ngầu, giống như đã khóc. Lưu Trọng Thiên lúc này mới sực nhớ ra, đêm qua chàng đã bỏ mặc nàng, đi tìm Thất Thất, chết tiệt, chàng không nên kích động như vậy, nếu trong lòng đã không có nàng, thì không nên nhất thời vô lễ với nàng.
"Vân Nhi, đêm qua... Bổn vương vô ý, chỉ là..."
"Vương gia, Vân Nhi hiểu mà, Vân Nhi cũng nghĩ thông rồi, chỉ cần Vương gia vui, Vân Nhi sẽ vui." Ninh Vân Nhi cúi thấp đầu, giọng nói rất dịu dàng.
Lưu Trọng Thiên bất giác thở dài, nữ nhân như Vân Nhi nhã nhặn thùy mị, lại am hiểu tam tòng tứ đức, chẳng phải thuộc mẫu người chàng thích sao? Tại sao hết lần này tới lần khác chỉ khát khao tới chỗ Uy Thất Thất, nguyên nhân chỉ một mà thôi, đó là Uy Thất Thất sử dụng pháp thuật, mê hoặc chàng, khiến những việc bản thân chàng làm đều không tài nào lý giải nổi, toàn tâm toàn ý nghĩ đến nữ nhân kia.
Lưu Trọng Thiên thấy Ninh Vân Nhi đau khổ rời đi, chợt phiền não, lúc này quản gia đã đi tới, đưa cho chàng một tấm thiệp mời, vì thế chàng vội vàng rời phủ đệ, nhận lời mời đến phủ của bằng hữu.
Uy Thất Thất phát hiện Lưu Trọng Thiên đi rồi, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sờ vuốt hai bên má, bản thân mình làm sao vậy, bỗng trở nên sợ hãi khi nhìn thấy cái tên kia, cô kéo Tiểu Đào xuống.
"Mau xuống đi, xuất phủ!"
Tiểu Đào xuống xe, nhìn Uy Thất Thất với vẻ khó hiểu "Vương phi, tại sao người cứ nhìn Vương gia chằm chằm, giống như ăn trộm vậy!" Bạn đang đọc chuyện tại TruyenGGG.Com
"Em thì biết cái gì? Chớ nói nhảm, tôi đâu có nhìn chàng ta chứ!" Thất Thất kéo Tiểu Đào từ trên xe đạp xuống, tiểu nha đầu này càng ngày càng làm càn, ngang nhiên dám hỏi cuộc sống riêng tư của cô.
Tiểu Đào rụt lưỡi lại, biết mình mắc lỗi, cười ngượng ngùng, Uy Thất Thất vỗ một cái lên bả vai nàng "Sau này đừng hiếu kỳ như vậy, mau đi thôi!"
Hai người vừa rời khỏi hoa viên, quản gia Lưu Toàn tới, trông thấy Uy Thất Thất, gấp gáp chạy lên phía trước, thấp giọng nói "Vương phi, người của Hàn Vũ quý phi nương nương đến, nói muốn đón Vương phi tiến cung!"
"Hàn Vũ quý phi?" Thất Thất ngẫm nghĩ đôi chút, đây chẳng phải là nữ nhân trước kia Lưu Trọng Thiên yêu mến sao? Hoàng thượng đoạt đi quý phi nương nương, cô ta gọi mình tiến cung làm gì? Không phải là...
"Vương phi, người đi thay y phục đi, ăn mặc chỉnh tề một chút, Quý phi nương nương rất được sủng ái! Không thể đắc tội!"
"Tôi phải đi à?" Thất Thất túm lấy nắm tóc, tỏ vẻ không muốn đi.
"Đi thôi, nương nương trong cung cũng không dễ hầu hạ, tới nói chuyện chút thôi, sau đó có thể về."
Tiểu Đào sợ Vương phi tùy hứng này không chịu đi, cố ý tăng thêm ngữ khí, muốn cho Thất Thất biết, lần này bất luận thế nào cô cũng phải diện kiến vị quý phi nương nương này.
Uy Thất Thất bất đắc dĩ trở về phòng, Tiểu Đào một lần nữa giúp cô sửa soạn trang điểm, thay bộ y phục màu lam, chải kiểu tóc thoạt nhìn cũng không tệ lắm, cài mấy chiếc trâm hoa, sau cùng ngẫm nghĩ thế nào, lại lấy ra cái khăn che mặt đeo cho Thất Thất.
"Sao lại phải che? Bực cả mình, mặt ngứa ngáy khó chịu lắm..."
"Vương phi của em, không được gỡ xuống, ai cũng biết Vương gia cưới một xấu phi, nếu người cứ ngang nhiên đi như vậy, không biết sẽ xảy ra rắc rối gì, quan trọng nhất là, Hàn Vũ quý phi kia, đối với Tam vương gia vẫn luôn... Dù sao người nên che đi, ngàn vạn lần đừng tháo xuống..."
"Được!" Thất Thất ngắm nhìn chiếc váy, lại ăn mặc thành ra bộ dáng này, thật phiền phức.
"Vương phi của chúng ta trang điểm như vậy, không biết có thể mê hoặc chết bao nhiêu nam nhân đây?" Tiểu Đào hé miệng cười.
"Nha đầu chết tiệt!" Thất Thất mắc cỡ soi mình trong gương, mang theo khăn che mặt này, khiến ánh mắt cô thoạt nhìn càng thêm động lòng người, mê chết nam nhân, chưa bao giờ cô có ý nghĩ ấy, nhưng vẫn khẽ mỉm cười.
Thất Thất căn dặn Tiểu Đào tới trông nom cửa hàng một chút, còn mình thì ngồi vào trong kiệu do quý phi nương nương phái tới, mơ mơ màng màng được khiêng thẳng tiến hoàng cung.
Nơi này chính là hoàng cung Đại Hán! Thất Thất há hốc miệng vì ngạc nhiên, cỗ kiệu hạ xuống, đi theo sau tiểu cung nữ, mỗi bước đi đều hiếu kỳ ngắm nhìn mọi nơi. Hoàng cung rất khí phái, lớn hơn nhiều so với vương phủ, nguy nga lộng lẫy, tráng lệ đồ sộ, ở xã hội hiện đại, những chỗ như thế này đều trở thành danh lam thắng cảnh cổ, có ai ngờ được, Uy Thất Thất sẽ đích thân thưởng ngoạn hoàng cung Đại Hán thực sự đây?
"Vương phi, người nhớ theo sát đấy, chớ đi lạc!" Tiểu cung nữ phía trước nhắc nhở.
"Biết rồi!" Thất Thất mặc dù đáp thế, nhưng không nhịn được vẫn ngó đông liếc tây, qua một hồi lâu, mới phát hiện không thấy tiểu cung nữ phía trước đâu, gay to, nhất định là do mải ngắm ao sen, ngựa bằng ngọc thạch mạ vàng, kỳ lân đỏ rực, hòn non bộ đặc sắc, quên mất không theo kịp.
Thực ra trong lòng Thất Thất hiểu rõ, cô thích nơi này, nên nhất thời chẳng nhớ phải theo sát tiểu cung nữ, chỉ nghe theo tâm tư mình, đi dạo ngắm nhìn phong cảnh chung quanh yêu thích.
Uy Thất Thất lạc đường trong hoàng cung Đại Hán, cô càng sốt ruột, càng mất phương hướng, Tiểu Đào còn chọn cho cô một chiếc váy dài, đi đường rất mệt nhọc, mấy lần thiếu chút nữa ngã úp mặt xuống đất.
Uy Thất Thất nhấc váy lên đi tới cạnh một đình nghỉ mát, phát hiện đình này quả là rực rỡ huy hoàng, bốn phía quanh đình đều treo dây trang trí, mỗi khi cơn gió nhẹ lướt qua, từng sợi dây tung bay phấp phới, như mộng như ảo, nhìn có cảm giác vô cùng phấn khích, xem ra tạm thời cũng không đi được, trước tiên ngồi nghỉ trong này, chờ tiểu cung nữ kia không thấy Thất Thất đâu, tự nhiên sẽ quay lại tìm cô, tốt hơn nhiều so với việc một mình cô chạy loạn khắp nơi như vậy.
Một trận gió thổi tới, khăn che mặt khẽ phe phẩy, ngứa chết mất, bực cả mình, khi nào thì mới có thể không mang cái thứ đồ này, Thất Thất ngó nhìn mọi nơi, tuyệt nhiên không thấy bóng ai, vì vậy thẳng thừng đưa tay tháo khăn che mặt xuống, lát nữa đợi tiểu cung nữ đến tìm cô, đeo lại cũng chưa muộn.
Thất Thất lơ đãng quay đầu lại nhìn thoáng qua cái bàn trong đình, trong lòng lập tức nổi lên đắc ý, chà chà, ai tốt bụng vậy, lại bày cả hoa quả, điểm tâm, và cả rượu ngon nữa ở đây, rượu thì khỏi cần, hoa quả và điểm tâm thì nhấm nháp một chút.
Trong hoàng cung quả thật không tệ, ngay cả chỗ ngồi nghỉ ngơi cũng có đồ ăn ngon, cuộc sống thần tiên cũng không gì sánh được? Thất Thất thoải mái ngồi tựa vào ghế, cầm một quả nho lên đặt vào trong miệng, tiếp theo là điểm tâm, cô nhàn nhã bắt đầu ăn.
Nhưng đúng lúc này, có người đi về hướng đình nghỉ mát, phía trước có hai thái giám dẫn đường, theo sau chính là Đại Hán thiên tử, hoàng huynh của Lưu Trọng Thiên. Vị hoàng đế này, thân hình cũng rất cao lớn, trừng đôi mắt lạnh lẽo, đang mặc hoàng bào, hai tay chắp sau lưng, không biết chuyện gì khiến y nhăn mặt nhíu mày.
Một tên thái giám hoảng hốt dụi dụi mắt, không thể tin được khi nhìn vào trong đình nghỉ mát, lắp bắp nói.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng thứ tội, kia..." Hắn chỉ vào đình nghỉ mát, mồ hôi túa ra, rõ ràng vừa mới chuẩn bị đâu ra đấy, bỗng dưng chui ra nữ nhân không biết sống chết, lại còn cả gan ăn hoa quả và điểm tâm chuẩn bị cho Hoàng thượng.
"Nô tài lập tức đuổi nữ nhân kia đi!"
Thái giám đương định xông lên đuổi Uy Thất Thất, Hoàng thượng bèn vươn tay ra ngăn cản lão thái giám kia, hôm nay tâm tình y cũng khá tốt, nếu là ngày thường chắc chắn sẽ nổi giận, y khẽ nói gì đó rồi hai thái giám lui ra phía sau. Đại Hán thiên tử nhẹ nhàng đi tới, khi ánh mắt dừng lại trên gương mặt thiếu nữ trong đình nghỉ mát, lập tức sững người, là một vị giai nhân tuyệt sắc.
Thiếu nữ ấy có suối tóc đen như mây, trên đầu cài mấy chiếc trâm hoa, gương mặt như hoa đào, trắng hồng mịn màng, đôi mắt đẹp long lanh mê hoặc, ngũ quan cân đối tinh xảo, bộ y phục màu lam thanh nhã, càng tôn lên vẻ đẹp rạng rỡ cho chốn này, nhất là khí chất của người thiếu nữ đó, như làn gió nhẹ mát, mang theo một phần linh khí, thêm cả vẻ tinh nghịch mê người.
Nàng là ai, tại sao trong cung lại có một giai nhân tuyệt sắc như thế, y rõ ràng chưa từng thấy qua, chẳng lẽ là vị phi tần nào đó của y sao? Sao có thể nhỉ? Nếu quả thật có vị phi tần mỹ mạo như vậy, y không thể không lâm hạnh nàng, sao chẳng hề có chút ấn tượng nào, căn bản đây là lần đầu tiên gặp nữ nhân lạ mặt này.
Đại Hán thiên tử nhẹ nhàng bước qua những dây treo trang trí, chăm chú nhìn nét mặt khoan khoái của thiếu nữ ấy, dường như chẳng có chuyện gì có thể khiến nàng lo lắng, một loại cảm giác tự do tự tại, thấm vào lòng người, khiến bất cứ ai nhìn vào liền cảm thấy cực kỳ thư thái, tựa như được tận hưởng mật ngọt.