Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 130

Hàn Vũ lãnh đạm nhìn Uy Thất Thất đương nằm trên giường, đúng là một nữ nhân tửu lượng kém, ngây thơ, vì Lưu Trọng Thiên, vì hạnh phúc của bản thân mình, nàng chỉ có thể làm như vậy.

"Cô cũng nên nếm thử mùi vị bị nam nhân cô không yêu chiếm đoạt, Hàn Vũ sẽ thay cô chăm sóc cho Tam vương gia, cô hãy toàn tâm toàn ý theo Hoàng thượng đi!"

Giúp Hoàng thượng chuốc say Uy Thất Thất, trong lòng Hàn Vũ chẳng áy náy tẹo nào, nàng cảm thấy mình đã phải chịu đựng đủ mọi chuyện tồi tệ kia, nên cần có người chịu chung cảnh ngộ, người đó chính là Uy Thất Thất, một sự lựa chọn không thể tốt hơn. Cô ta đã có được Lưu Trọng Thiên, lâu nay đã tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vốn dĩ thuộc về Hàn Vũ, giờ đây nên cho cô ta nhận thức đôi chút cảm giác đau thương. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

"Khi nào Hoàng thượng mới đến?" Hàn Vũ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, tìm đến Tiểu Vu Tử, Tiểu Vu Tử giơ một ngón tay ra ý chỉ một canh giờ sau, hình như Thái hậu có việc gì đó tìm gặp Hoàng thượng.

Hàn Vũ nhìn thoáng qua Uy Thất Thất đương nằm trên giường với ý vị sâu xa "Địa vị quý phi của ta cho cô, còn cô hãy trả Tam vương gia lại cho ta!"

Uy Thất Thất đã say bất tỉnh nhân sự, các tỳ nữ buông rèm giường xuống, chỉ chờ Hoàng thượng đại giá đến đây, Uy Thất Thất trong lúc ngủ mơ sao biết được, một loạt âm mưu đang lần lượt diễn ra.

Hôm nay chẳng hiểu tại sao Tam vương gia Lưu Trọng Thiên luôn đứng ngồi không yên, tâm tư bất định, chàng phiền não đặt quyển sách xuống, trước mắt luôn hiện ra dáng vẻ Uy Thất Thất nghịch ngợm phá rối, suy tính, cũng đã mấy ngày rồi chưa gặp Thất Thất, phủ tướng quân không cho phép bất kỳ nam nhân nào tiến vào, quy định này đã làm khó Lưu Trọng Thiên, lẽ nào buộc người đường đường như Tam vương gia phải giở thủ đoạn trèo tường vụng trộm sao?

Có điều sự bực bội ngày hôm nay đặc biệt mãnh liệt, Lưu Trọng Thiên căm tức quăng sách xuống, chàng đứng lên, dù thế nào đi chăng nữa hôm nay cũng phải gặp được Uy Thất Thất, chàng không thể ngừng nổi việc nhớ nhung Thất Thất, dù cho phải thực sự trèo tường vào.

Lưu Trọng Thiên thay y phục, bước nhanh ra khỏi phòng, đúng lúc chạm mặt Ninh Vân Nhi đương đến đưa điểm tâm, Ninh Vân Nhi khó hiểu liếc nhìn Lưu Trọng Thiên "Vương gia, sắp ra ngoài sao? Vân Nhi làm điểm tâm..."

"Ừ!" Lưu Trọng Thiên lên tiếng, vội vã đi ra phía ngoài.

"Vương gia đi đâu vậy?" Vân Nhi cố gặng hỏi, hỏi xong mới cảm thấy mình có phần đường đột, đâu thể quản hành tung của Vương gia được.

Lưu Trọng Thiên quả nhiên có hơi bực, chàng dừng bước, giận dữ nói "Bổn vương muốn đi thăm Vương phi, chẳng lẽ cũng phải thông báo một tiếng với muội sao? Tốt nhất chớ nên can dự vào chuyện của bổn vương!"

"Vân Nhi không có ý đó... Vương gia!" Vân Nhi cúi đầu xuống, trong lòng lại nổi lên đố kị, lại là Uy Thất Thất kia, tới khi nào Vương gia mới có thể quên đi ả ta đây.

Thấy Tam vương gia vội vội vàng vàng rời khỏi hậu viện, Ninh Vân Nhi tức giận đến mức ném hết đồ điểm tâm xuống đất, nàng biết Vương gia muốn đến phủ tướng quân, nhất định là đi gặp Uy Thất Thất. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ganh tị chết mất, không được, Ninh Vân Nhi giậm chân, bất luận thế nào cũng không thể để Vương gia bị mê hoặc lần nữa, nàng phải tới phủ tướng quân ngăn cản bọn họ, tìm ả hồ ly tinh Uy Thất Thất kia nói cho ra lẽ, đã có Hoàng thượng rồi, hà tất còn lưu luyến Tam vương gia.

Ninh Vân Nhi hạ quyết tâm, quay trở về phòng mình, thay bộ y phục xinh xắn, vội vã bỏ đi, nàng phải tới phủ tướng quân, hy vọng có thể đến đó trước Vương gia.

Lưu Trọng Thiên lúc này lòng nóng như lửa đốt bước tới cửa chính vương phủ, lại bị quản gia gọi giật lại "Vương gia, mau đến sảnh đường, phiền phức tới rồi!"

"Ai?"

"Hàn Vũ quý phi!"

Lưu Trọng Thiên giật mình, Hàn Vũ xuất cung rồi sao, chuyện này sao có thể chứ? Nương nương trong hoàng cung đâu thể tùy tiện rời khỏi hoàng cung chứ? Nàng ta tới nơi này, lẽ nào không sợ Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ hạ lệnh giết nàng ta sao? Lưu Trọng Thiên đành phải kiềm chế nỗi nhớ muốn gặp Thất Thất, vội đi theo quản gia vào sảnh đường, xem ra việc cấp bách bây giờ là phải đối phó với sự xuất hiện đột ngột của Hàn Vũ!

Ninh Vân Nhi sải bước chạy tới cửa, không thấy bóng dáng Vương gia đâu, Tam vương gia này, tốc độ nhanh quá thể, mị lực của Uy Thất Thất lớn vậy sao? Nàng sai người chuẩn bị kiệu, dẫn theo tỳ nữ vội vội vàng vàng tiến đến phủ tướng quân.

Khi Ninh Vân Nhi tới phủ tướng quân, sắc trời đã tối rồi.

Vân Nhi xuống kiệu, liếc nhìn cánh cửa chính ở phủ tướng quân, canh giữ rất nghiêm ngặt, liền sải bước tới đó, hộ vệ nhìn thấy là nữ nhân, chỉ hỏi qua quýt một câu đã cho Ninh Vân Nhi tiến vào.

Hai tỳ nữ trông coi phủ đệ nhìn Ninh Vân Nhi với vẻ kỳ lạ "Tiểu thư, cô tìm ai thế? Đây là phủ tướng quân."

"Ta tìm Uy Thất Thất!"

"Thất tướng quân đang ngủ ạ!" Tỳ nữ giải thích, hình như không dám để nàng vào trong quấy rầy Uy Thất Thất.

"Cái gì?" Tâm can Ninh Vân Nhi sắp sửa nổ tung, sao Vương gia vội vã gấp gáp thế, Vân Nhi cố sức chạy đuổi theo tới đây, vậy mà hai người họ nhanh như vậy đã... Ninh Vân Nhi đau lòng nước mắt rơi lã chã, cho dù Vương gia muốn giết, nàng cũng phải giáo huấn Uy Thất Thất này, rốt cuộc ả ta yêu Hoàng thượng, hay là yêu Tam vương gia, ả ta không thể đặt chân lên hai con thuyền, nữ nhân lẳng lơ như thế, sao Vương gia say đắm si mê tới vậy chứ.

Ninh Vân Nhi nhanh chóng xông vào trong phòng.

"Tiểu thư, không thể vào được, Thất tướng quân sẽ trách tội đó!"

"Ta là tỷ tỷ của Thất tướng quân, sao lại trách tội chứ, cút ngay!" Vân Nhi trừng mắt nhìn tỳ nữ, tiếp tục lao vào bên trong.

"Tỷ tỷ của Thất tướng quân..." Tỳ nữ dừng bước, nghi hoặc nhìn nữ nhân này, lẽ nào đúng là tỷ tỷ của Thất tướng quân, Thất tướng quân ghê gớm như vậy, chớ nên đắc tội với tỷ tỷ của nàng ta, bằng không ngày mai tỉnh dậy, nhất định có người sẽ gặp xui xẻo.

Ninh Vân Nhi dẫn theo tỳ nữ của mình vào phòng Thất Thất, phía đầu giường có rèm che che khuất tầm nhìn, ngộ nhỡ Tam vương gia thực sự ở trong đó, mà mình lại vén rèm lên, Tam vương gia chắc chắn sẽ thẹn quá hoá giận, liệu có giết nàng không, Vân Nhi có phần sợ sệt lui ra sau một chút, song nàng lập tức ưỡn thẳng người, không chiếm được trái tim Vương gia, vậy hãy để Vương gia giết nàng đi, chết dưới tay Vương gia, sẽ khiến chàng áy náy suốt đời, cả đời mắc nợ nàng, so với việc phải sống đau khổ thế này đáng giá hơn nhiều.

Nghĩ tới đây, Ninh Vân Nhi nhanh chóng đi tới trước giường, chầm chậm kéo rèm ra, mọi nỗi bực tức trong nàng đều bay biến hết, trên giường chỉ có một mình Uy Thất Thất, hai má ửng hồng, hơn nữa lại ngủ rất say, Vương gia đâu? Vân Nhi nhẩm tính thời gian, không đúng, lẽ nào do nàng quá nôn nóng chạy đuổi theo, trong khi thực sự Vương gia vẫn chưa tới, nếu đúng như vậy thì đây quả là chuyện tốt đẹp.

Ninh Vân Nhi buông rèm giường xuống, Vương gia không thể không đến, tính cách Lưu Trọng Thiên thế nào Ninh Vân Nhi hiểu rất rõ, dáng vẻ chàng hôm nay, gấp gáp muốn đi gặp Thất Thất, cho nên nhất định sẽ tới, chắc là chậm trễ chuyện gì đó thôi.

Lát nữa Vương gia đến đây, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Uy Thất Thất đỏ lựng, tư thế ngủ quyến rũ mê hoặc, nhất định không kiềm chế nổi, Uy Thất Thất đúng là hồ ly tinh, loại nữ nhân đê tiện chuyên câu mất hồn nam nhân.

Ninh Vân Nhi lại vén rèm ra, tức giận lôi Uy Thất Thất dậy, dám làm ra cái điệu bộ dụ dỗ nam nhân "Ngồi dậy, đừng vờ ngủ nữa, vẫn muốn mê hoặc Vương gia sao?"

Uy Thất Thất say bí tỉ, Vân Nhi khẽ buông tay, người cô lại mềm oặt ngã xuống giường, Ninh Vân Nhi kinh hãi "Say rồi?"

Hóa ra là say rượu, nữ nhân này, Ninh Vân Nhi ngồi cạnh giường, mỹ nhân uống rượu say, Vương gia nhìn xong chẳng phải càng thêm khó kìm lòng sao.

"Yêu nghiệt, hồ ly tinh, hồn phách Vương gia đã bị cô đoạt đi rồi!" Ninh Vân Nhi ôm mặt bật khóc, tỳ nữ đứng bên cạnh không dám thở mạnh, một người là Vương phi, một người là Vân Nhi tiểu thư, nghiêng về bên nào cũng đều không ổn, chỉ đành ngậm miệng im lặng.

Ninh Vân Nhi đột nhiên nín khóc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hiện giờ đã trễ như vậy rồi, nếu như tắt đèn, trong phòng tối đen như mực, liệu Vương gia có còn phân biệt nổi ai là Vân Nhi, ai là Thất Thất không? Nàng cười phá lên, vội vàng lau nước mắt, dặn dò tỳ nữ.

"Các ngươi qua đây, mang Uy Thất Thất ra khỏi phòng giấu đi!"

"Giấu đi?" Tỳ nữ sợ sệt nhìn Vân Nhi, thấp giọng hỏi "Giấu ở đâu được, nếu như Vương phi tỉnh lại, nô tỳ sợ... Vương phi lợi hại như vậy, nô tỳ không dám!"

Ninh Vân Nhi thoáng cắn môi "Nói cũng đúng, giấu ở phủ tướng quân, ngộ nhỡ cô ta tỉnh lại chẳng phải sẽ phá hỏng chuyện tốt của ta ư, còn nếu quăng trên đường phố, dù gì cũng là nữ nhân Hoàng thượng coi trọng, chi bằng..." Vân Nhi sai tỳ nữ "Thay y phục của tỳ nữ cho Vương phi, lén mang ra khỏi phủ tướng quân, tới giấu trong vương phủ chúng ta, khiêng vào chính căn phòng của cô ta, nhớ kỹ, phải khóa cửa phòng lại! Như vậy sẽ chẳng còn bất trắc gì sau này."

"Chuyện này..." Tỳ nữ sợ hãi quỳ xuống đất "Vương gia sẽ giết nô tỳ mất!"

"Vương gia không có trong vương phủ, ngày mai mới quay về, đến lúc đó ta cũng về rồi, không phải sợ!" Vân Nhi khẽ nở nụ cười, hay cho cái mưu kế tuyệt diệu này, giờ chỉ cần đợi Vương gia chủ động leo lên giường, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, Vương gia sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc Vân Nhi, chàng là một nam nhân rất có trách nhiệm.

Tỳ nữ hoán đổi y phục giúp Uy Thất Thất, vì muốn che giấu tai mắt người ngoài, nên đã chải đầu Uy Thất Thất thành kiểu tóc của tỳ nữ, sau đó được một tỳ nữ cõng mang ra ngoài.

Hộ vệ đứng ngoài cửa nhìn bọn họ hết sức quái lạ, tỳ nữ cuống quýt giải thích "Tiểu Ngọc bị ngất, Thất tướng quân cho phép dẫn đi tìm đại phu chữa trị!"

"Ờ! Đi đi!" Binh lính ngáp một cái, không kiên nhẫn xua xua tay, đám tỳ nữ túm tụm len lách ra ngoài, cứ như vậy Uy Thất Thất mơ mơ màng màng ra khỏi phủ tướng quân, thần không biết quỷ không hay trở về vương phủ, tiếp tục ngủ say.

Ninh Vân Nhi hài lòng liếc nhìn chiếc giường, e thẹn sờ thử gương mặt, lát nữa Vương gia tới đây, tuy rằng Vương gia sẽ xem nàng là Uy Thất Thất, trong lòng Vân Nhi có chút không thoải mái, thế nhưng chỉ cần việc này thành công, dựa vào tính cách Vương gia, chàng sẽ không bội tình bạc nghĩa, dù sao Vân Nhi cũng lớn lên trong vương phủ, không phải dạng nữ nhân suồng sã.

Vân Nhi ngượng ngùng cởi bỏ y phục, thả mái tóc dài xuống, tắt đèn, hai má hây hây đỏ nằm ở trên giường, tưởng tượng ra cảnh Vương gia tiến vào phòng ôm chầm lấy nàng, bất giác bật cười, Vân Nhi thầm nghĩ, Uy Thất Thất, lẽ nào trên thế gian này, chỉ có một mình cô biết quyến rũ nam nhân sao? Ninh Vân Nhi cũng biết, tới lúc đó để xem Vương gia còn hứa hẹn chỉ sủng ái một mình Thất Thất cô thế nào đây.

Phủ tướng quân nhìn có vẻ yên bình, chỉ chờ một màn kịch hay sắp khai diễn. Chợt có một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện trên bức tường cao, phi thân nhảy vọt vào, hắn nhìn quanh bốn phía, tựa như yêu ma lẻn vào phòng phía trong, rón rén bước tới trước giường, lẽ nào là Tam vương gia?

Bình Luận (0)
Comment