Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 136

Thất Thất rướn người lên, tranh thủ ăn ngay chút đồ ăn còn nóng hôi hổi, thời tiết điên rồ này, thức ăn để ra ngoài vài phút sẽ nguội lạnh, cô nhai ngấu nghiến, đầu hơi nghiêng ngả "Không tệ, ăn ngon lắm, chẳng ngờ đấy? Ai biết tôi thích ăn đồ ngọt nhỉ? Ai nấu ăn vậy?"

Binh lính kia vẫn cúi đầu, đứng ở một bên, không rời đi ngay, cũng chẳng nói câu nào.

"Hỏi cậu đó? Tại sao không nói chuyện?" Thất Thất liếc nhìn chàng ta một cái, thân hình binh lính kia vô cùng quen mắt, vóc dáng rất cao lớn, cứ một mực khom người, đầu rủ xuống.

... Thất Thất đương định đứng dậy đi qua đó, binh lính kia ho khan một tiếng, vội lui ra ngoài.

Nghĩ gì vậy chứ? Sao lại trở nên háo sắc, cứ nhìn chằm chằm vào binh lính đó không rời mắt, nếu để người khác biết, thật xấu hổ chết đi được, Thất Thất bất đắc dĩ lắc đầu, nhai đầy miệng, trước khi chết được ăn nhiều món ngon như vậy cũng không tồi.

Ban đêm, Uy Thất Thất nán lại bên ngoài lạnh giá, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, không kìm được hắt xì hơi, bà nó chứ, chết hết đi, thời tiết quỷ quái chết tiệt.

Lúc này một binh lính bưng bát nước đứng trong doanh trại, chửi rủa "Mẹ nó chứ, nếu không cẩn thận để bị ướt người, người còn chưa đóng băng, không chết cũng bị thương!"

Đương định uống nước, mới trong thời gian ngắn đã đông lại rồi. Thất Thất hiếu kỳ đi tới trước mặt binh lính kia, nhìn bát nước của hắn, quả nhiên đã kết một lớp băng, nếu như nước vẩy lên người, thực sự có thể đông cứng ngay tức thì, cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bừng tỉnh vỡ lẽ, vỗ một cái vào đầu binh lính kia, có rồi, đây chính là một biện pháp tuyệt vời để đối phó với Cao Ly.

"Thất tướng quân, tại sao lại đánh vào đầu người ta vậy?" Binh lính ôm đầu, nữ tướng quân này, ngày qua ngày hệt như tiểu quỷ chết cóng, chỉ cần dừng lại nghỉ, liền quấn chăn bông quanh người, đâu có giống một vị tướng quân chứ, nữ nhân đúng là nữ nhân, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Nhìn cái gì? Còn không đi ngủ đi!" Uy Thất Thất lại đánh vào đầu hắn cái nữa, cười ha ha xoay người trở về lều trại.

Uy Thất Thất hào hứng ngồi trên giường, vừa vân vê chăn, vừa cười khúc khích, xem ra tạm thời khỏi cần chết rồi, trước tiên đoạt lại quận Ngư Dương từ tay bọn Cao Ly rồi sẽ tính tiếp, cẩu hoàng đế, muốn nghe tin Uy Thất Thất tử trận ư, nằm mơ đi nhé.

Thất Thất đi tới trước thư án sơ sài rồi ngồi xuống, nhìn bản đồ Cao Ly trên bàn, chợt se lòng, trước đây Lưu Trọng Thiên luôn ngồi trước thư án đọc sách, hoặc là bày bản đồ hành quân, hoặc là lau chùi bội kiếm của chàng, hiện giờ chỉ có một mình cô, ngồi đây buồn chán muốn chết, cô xem không hiểu những thứ bản đồ đó, đánh trận cũng phải dựa vào thời cơ, không biết lần này có thành công hay không.

"Chàng nhất định đương nằm trong chăn ấm ngủ rồi! Đồ tồi, Vương gia thối, Vương gia thối!" Thất Thất thoáng đẩy cái bàn, nổi nóng đứng lên "Đừng để Uy Thất Thất còn sống trở về, nếu trở về, em muốn bắt chàng đền bù gấp bội lần việc em bị chết cóng, bà nó chứ..."

Uy Thất Thất co ro quay về giường, chui vào sâu bên trong. Hoài niệm nhớ nhung Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, nếu bây giờ có thể trông thấy chàng thì tốt quá đi! Thật muốn nép vào chàng, ôm hôn chàng, hành hạ chàng, đáng tiếc... Thất Thất dẩu môi, vẻ mặt cô đơn nằm xuống, thở dài.

Tại sao tối nay không thấy ấm, lạnh run người, cô quấn chăn thật chặt, không ngừng co ro, mau ấm đi, mau ấm đi, miệng cô không ngừng lẩm bẩm, tại sao chẳng thấy ấm áp, bất tri bất giác mí mắt cụp xuống.

Lúc nửa đêm, Uy Thất Thất quả thực cảm thấy ấm áp hẳn, nhưng do tối nay Uy Thất Thất có tâm tư trong lòng, phương pháp tác chiến ngày mai cứ luẩn quất trong đầu cô, khiến cô ngủ không ngon, cứ cảm giác có người ôm cô, chắc chắn không phải mơ, Thất Thất đột nhiên mở choàng mắt, đích thực có cánh tay đương ôm cô, là ai? Là ai mà dám to gan như vậy.

Uy Thất Thất gần như tức điên lên, có người ức hiếp cô là nữ nhân, thừa cơ chiếm tiện nghi của cô, cô nhanh chóng quay đầu, trong bóng tối chẳng nhìn thấy rõ thứ gì, cô giơ cánh tay lên nhằm hướng bụng người kia mà đánh, tên đó đang ngủ ngon lành thì bị đánh một cái, liền đau đớn che lấy bụng.

Uy Thất Thất nhanh chóng ngồi bật dậy "Tên khốn to gan thật, dám chiếm tiện nghi của bổn tướng quân, tôi kêu..."

Thất Thất chưa kịp thốt ra, người kia vội bịt miệng cô lại, chàng ta rất khỏe, thoáng cái đã đè Uy Thất Thất xuống dưới, đôi tay rất nhanh bị túm chặt, người kia nhanh chóng hôn lên môi cô, khiến cô không thể hô thành tiếng được, Uy Thất Thất cảm thấy nụ hôn ấy rất quen thuộc, nóng bỏng cuồng nhiệt, bất giác có chút sợ ngây người.

Người kia thấy Thất Thất hình như không giãy dụa nữa, mới rời môi ra, nhỏ giọng nói "Là ta, Thất Thất... Đừng lớn tiếng như vậy, không ai biết bổn vương đến đây!"

"Vương gia!" Trong lòng Uy Thất Thất ngạc nhiên một hồi, đúng là Lưu Trọng Thiên, cô phấn khích tới nỗi thiếu chút nữa bật khóc, lẽ nào hơi ấm trong những đêm buốt giá kia... Tam vương gia của cô vẫn luôn ở trong doanh trại.

"Em hôm nay đi ngủ muộn thế, bổn vương đợi ở bên ngoài rất lâu, thiếu chút nữa lạnh cóng rồi!" Lưu Trọng Thiên cười xòa "Vốn dĩ, bổn vương không muốn để cho em biết, hiện tại xem ra không giấu được nữa rồi, ngàn vạn lần đừng để binh lính bên ngoài biết, nếu truyền ra ngoài sẽ phiền toái đấy."

"Vương gia..." Thất Thất làm nũng ôm lấy chàng "Là chàng thật sao? Thất Thất rất nhớ chàng, có phải là đang nằm mơ không!"

"Ha ha, không phải mơ, bổn vương không phải đương ở đây sao?" Chàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thất Thất "Em có biết không? Bổn vương ôm em, nhưng không thể chạm vào em, đó là loại tâm trạng gì không? Từ nay về sau hàng ngày bổn vương đều đến lều trại của em, song..." Bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên đùa giỡn cầm tay Thất Thất, đặt trước ngực mình "Em phải nghe lời, phải ngoan ngoãn, phải dịu dàng..."

"Em nghe lời, ngoan ngoãn, dịu..."

Không đợi Thất Thất nói hết câu, trong nháy mắt đã bị nụ hôn nồng nhiệt mạnh mẽ bao phủ kín, y phục dày cộp của Thất Thất bị cởi tuột xuống, xxoo đã khiến cô không còn cảm thấy rét lạnh nữa, Lưu Trọng Thiên tràn đầy yêu thương vuốt ve làn da trơn mịn của cô, sức nóng trên đôi môi trượt xuống chiếc cổ trắng ngần như tuyết, sau cùng phủ xuống bộ ngực sữa mềm mại, chàng thong dong tận hưởng cơ thể quyến rũ của mỹ nhân, niềm vui sướng khát khao khiến Uy Thất Thất khẽ phát ra tiếng rên rỉ.

Tình yêu sâu đậm trong lòng Uy Thất Thất hóa thành tiếng thở gấp mê người, bàn tay nhỏ bé mềm mại vịn lên trên, mơn man...

Lưu Trọng Thiên đã kiềm chế suốt chặng đường hành quân dài đằng đẵng, ôm ấp nữ nhân yêu dấu nhưng lại không được chạm vào, quả là khó chịu.

Hiện tại rốt cuộc không cần nhẫn nại nữa, nếu như không phải Lưu Trọng Thiên bịt miệng Thất Thất lại, những tiếng rên gợi cảm của Thất Thất có thể khiến binh lính bên ngoài xông vào, đúng là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nếu ví hồ ly tinh để hình dung về Thất Thất, có lẽ không ngoa chút nào.

Nhưng chính tiểu hồ ly tinh này, khiến cho Lưu Trọng Thiên trở thành nô lệ của Thất Thất, chỉ cần vừa chạm vào cơ thể nữ nhân này, liền như bị trúng ma pháp, càng ngày càng khó mà tự kiềm chế, chỉ cần một lần thể nghiệm xxoo thì trong lòng sẽ khó nén nổi cảm xúc mong chờ đến lần tiếp theo.

"Em sắp mê chết bổn vương rồi..." Đôi tay Lưu Trọng Thiên siết chặt bờ vai gợi cảm, dùng sức đánh sâu vào, thỏa thích nếm trải hương vị ngọt ngào của mỹ nhân.

"A, Vương gia... Vương gia cũng mê chết Thất Thất rồi..." Thất Thất bị khoái cảm vấn vương, không kìm lòng được thốt ra.

"Quả thực nên phong ấn cái miệng mật ngọt của em lại."

Thiếp là kiều thê của chàng, chàng là dũng tướng của thiếp, đời này kiếp này vĩnh viễn gắn bó, đời sau kiếp sau mãi không chia ly.

Thiếp sinh ra ở hiện đại, chàng sinh ra ở Đại Hán, ngăn cách nhau bởi không gian thời gian xa xăm, có thể tương ngộ, nhất định là bởi duyên phận. (hữu duyên thiên lý năng tương ngộ)

Lưu Trọng Thiên nhẹ nhàng ôm Uy Thất Thất lúc này đã rã rời, chàng đâu biết nữ nhân trong lòng mình là một cô gái hiện đại xuyên qua thời không, cô thu hút chàng bởi những khí chất đặc biệt, đều bắt nguồn từ sức hấp dẫn của phụ nữ ở xã hội hiện đại, khi thì quật cường, khi thì thùy mị, kiên cường không thua các đấng mày râu, mê hoặc tận tâm can, bất luận các lễ nghi cổ xưa cứng nhắc của chàng, cũng không chống cự nổi sự nhiệt tình dâng trào cuồn cuộn của cô.

Lưu Trọng Thiên hôn nhẹ lên gò má Uy Thất Thất, ngẫm lại nhiều ngày qua vất vả bôn ba, chàng cảm thấy đau lòng, nữ nhân yêu dấu của chàng không được hưởng cuộc sống thoải mái nhất, phu thê đoàn viên trong điều kiện gian khổ thế này, đắm chìm trong bể tình.

"Thất Thất, bổn vương thẹn với em, không bảo vệ tốt cho em, em có biết bổn vương đau đớn tới mức nào không..."

"Vương gia, Thất Thất yêu Vương gia, cho nên hy vọng Vương gia vui vẻ, chàng đau, Thất Thất cũng sẽ đau." Gò má Thất Thất cọ vào bờ vai Lưu Trọng Thiên, lòng ngập tràn hạnh phúc không ngôn ngữ nào diễn tả hết được, ít nhất giờ này khắc này, cô được nếm trải niềm vui, hy vọng đời này kiếp này cũng tiêu dao tự tại như thế, tận hưởng cuộc sống. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Nơi này mặc dù điều kiện khắc nghiệt, nhưng lại khiến trong lòng bổn vương thanh thản, bổn vương cam tâm tình nguyện đi cùng em, dù có phải chết."

"Tại sao phải chết chứ, em vẫn chưa sống đủ mà, em muốn đám người Cao Ly kia chết cóng, dùng thủy công!" Thất Thất xoay người ghé xuống trước ngực Lưu Trọng Thiên, không phục nói "Em đã nghĩ ra biện pháp rồi."

"Thủy công?" Lưu Trọng Thiên nghi hoặc dò hỏi.

"Đúng! Chính là thủy công, chúng ta dùng xe ném, quăng túi nước vào trong quân doanh của bọn chúng, túi nước rơi xuống đất, sẽ vỡ tung tóe lên người, lên lều trại, thời tiết thế này, lập tức sẽ đóng băng, đến lúc đó bọn chúng không chết cóng mới là lạ."

"Chủ ý hay, Thất Thất, em đúng là người thông minh cơ trí, bảo sao bổn vương không yêu em chứ!" Lưu Trọng Thiên ôm chầm lấy Thất Thất, hôn lên chóp mũi cô.

"Có điều, em xem không hiểu bản đồ!"

"Ban đêm bổn vương đến xem, chúng ta cùng nhau đánh bại Cao Ly!"

"Vương gia, có chàng ở đây thật tốt, chàng không biết những tháng ngày không có chàng, Thất Thất sợ hãi thế nào đâu!" Uy Thất Thất rúc vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, bỗng cảm thấy quãng thời gian xuất chinh đánh Cao Ly thật đẹp, chí ít bọn họ không phải âu lo nữa, có thể tự do tự tại, hơn nữa còn có một liều thuốc an thần ở bên mình.

"Thực sự sẽ không rời xa bổn vương?"

"Vâng, không rời xa, nhớ chết đi!"

"Vậy hãy để bổn vương lại..." Lưu Trọng Thiên xoay người đè Thất Thất xuống, hôn ngấu nghiến, đêm đó lại thêm một lần xxoo cuồng nhiệt.

Bình Luận (0)
Comment