Uy Thất Thất nôn xong, mệt nhọc xoay người lại, lại bị Lưu Trọng Thiên bế bổng lên, dáng vẻ chàng kích động, quả thực khiến Thất Thất giật thót, cô khẩn trương nhìn quanh tứ phía, nhanh chóng đánh chàng một cái, ngượng ngùng nói "Coi chừng bị người khác trông thấy!"
"Bổn vương quá hưng phấn!"
"Em nôn mửa ra nông nỗi này, chàng còn có tâm tình hưng phấn à, quá đáng, người ta thực sự rất khó chịu, có lẽ ăn phải đồ ôi thiu rồi!" Thất Thất bĩu môi, có chút không vui.
Lưu Trọng Thiên nắm lấy tay cô "Không phải ăn đồ ôi thiu, em có lẽ đương mang cốt nhục của bổn vương."
"Có thai?"
Uy Thất Thất kinh ngạc há hốc miệng, cô gần như không thể nghĩ ngợi được gì, người chết lặng bị Lưu Trọng Thiên bồng trở về lều trại, mãi đến khi được đặt lên trên giường, vẫn còn ngẩn người, trời ơi, sẽ không phải là thật chứ, cô mới tròn mười tám tuổi, đã sắp phải làm mẹ rồi, nếu như ở xã hội hiện đại, cô vẫn chỉ là một học sinh, đều là chuyện tốt do Vương gia bại hoại này gây ra.
"Vương gia xấu, Vương gia tồi! Vương gia thối, làm sao bây giờ?" Thất Thất nhào vào lòng Lưu Trọng Thiên, tức giận đánh chàng.
"Bổn vương sắp được làm phụ vương rồi!" Lưu Trọng Thiên nâng cằm Thất Thất lên "Em từng nói muốn sinh thật nhiều con cái cho bổn vương mà! Chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi?"
"Vương gia..." Thất Thất đỏ bừng mặt, có chút ngượng ngịu, dáng vẻ này của Thất Thất rất hiếm thấy.
Lưu Trọng Thiên vừa vui mừng vừa có chút lo âu "Thân thể em thế này nhất định phải mau chóng trở về Trường An, điều kiện ở đây quá kém, bổn vương không muốn em và con có bất trắc gì!"
Uy Thất Thất bất đắc dĩ gật gật đầu, tủi thân nép vào lòng Lưu Trọng Thiên, từ nay về sau ở Đại Hán, Vương gia chính là nơi nương tựa của cô, cô không mong muốn gì hơn, hài lòng mãn nguyện, tuy rằng mang thai hơi sớm, nhưng ngẫm lại, cũng rất vui vẻ, trong bụng cô đang chứa đựng kết tinh tình yêu của bọn họ, sau này giữa Vương gia và cô sẽ có sợi dây gắn bó mãi không chia lìa.
Ngoài lều trại, Lưu Duẫn nghiến chặt hàm răng; quả là càn rỡ, tên lính kia ngang nhiên ở ngoài lều trại bồng Uy Thất Thất, sau đó ám muội tiến vào lều trại, Lưu Duẫn căm tức siết chặt nắm tay, một đôi nam nữ không kiêng nể gì, đến giờ chẳng còn gì phải trì hoãn sự nghi ngờ nữa, cũng khỏi cần bọn họ biện giải, nhất định là ở trong lều trại làm chuyện bất chính.
"Vương gia, Lưu Duẫn không thể coi như không trông thấy được, cầu xin ngài nói cho Lưu Duẫn biết, phải làm thế nào?" Lưu Duẫn siết chặt nắm tay, nhưng không dám mạo muội xông vào, dù sao Uy Thất Thất cũng là tướng quân, nếu quả thật bắt gặp nàng ta cùng nam nhân khác... Có lẽ chính bản thân mình cũng không biết nên xử lý thế nào, hừ! Thật là một nữ nhân chơi bời phong lưu, việc hắn có thể làm duy nhất, chính là tìm cơ hội, xác nhận xem nam nhân kia là ai, không giết không hả dạ, phải thấy cái đầu hắn rơi xuống, đúng là đồ háo sắc coi trời bằng vung.
Binh lính truyền lệnh của Hoàng thượng ngày hôm sau đến doanh trại, yêu cầu Uy Thất Thất cấp tốc trở về Trường An, thân thể Uy Thất Thất không thoải mái, đành phải phụng mệnh lên đường, lần này cô ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, đắp chiếc chăn dày cộp trên người, bộ dáng như sinh bệnh nặng, có điều đúng là cô bị bệnh thật, không có tinh thần, ăn không vô, luôn chóng mặt buồn ngủ, xe thường xuyên xóc nảy dọc đường đi thẳng tiến về Trường An.
Lần này Lưu Trọng Thiên không tài nào giấu mình được nữa, Uy Thất Thất bệnh thế kia thực sự khiến chàng không yên tâm, lòng dạ chàng đều để cả trên người Thất Thất, không muốn rời xa nàng một khắc nào, chàng cưỡi ngựa đi sát ngay bên cạnh xe ngựa, cúi thấp đầu xuống, thỉnh thoảng nhìn phía rèm xe, không biết lúc này Uy Thất Thất thế nào rồi.
"Ngừng!" Uy Thất Thất lớn tiếng kêu dừng xe ngựa, từ trong xe ngựa thống khổ lao xuống, ngồi xổm ven bụi cỏ nôn mửa dữ dội, nước mắt trào ra, Lưu Trọng Thiên nhảy xuống ngựa, đứng xa xa nhìn, cuối cùng không nhịn được đi tới đó.
Lưu Duẫn rốt cuộc bốc hỏa khí ngùn ngụt, làm càn quá thể rồi, giữa ban ngày ban mặt cứ như hình với bóng, không thể chịu nổi nữa, hắn bước nhanh đi tới sau lưng Lưu Trọng Thiên, túm lấy cổ áo sau của Lưu Trọng Thiên, lôi đi xềnh xệch, vậy mà chàng ta chẳng thèm quay đầu lại, lẽ nào cho rằng có Thất tướng quân chống đỡ, thì không thèm đếm xỉa đến mệnh lệnh của phó tướng ư?
"Ta lệnh cho ngươi, quay lại đây!"
Lưu Duẫn đưa tay chộp lấy mũ giáp của Lưu Trọng Thiên, muốn xoay mặt chàng ta lại, xem là ai mà to gan như thế, dám dòm ngó nữ nhân của Vương gia, hơn nữa hình như đã nhúng chàm làm càn rồi.
Tâm trí Lưu Trọng Thiên đang nhớ thương Uy Thất Thất, bèn bực tức đánh trả, cố sức đẩy ra, đẩy Lưu Duẫn lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, không ngờ tên lính kia lại khỏe vậy, xem ra muốn động võ rồi, trong cơn giận dữ Lưu Duẫn rút bội kiếm ra, hắn muốn thay Tam vương gia giết chết nam nhân này, dù cho Uy Thất Thất không vui cũng không còn cách nào khác, nam nhân này chẳng qua chỉ là một binh lính mua vui tạm thời mà thôi, ai bảo chàng ta không biết trời cao đất dày, lại đi quyến rũ Thất tướng quân, bây giờ khải hoàn rồi, cũng nên kết liễu chàng ta thôi.
Lưu Trọng Thiên nghe thấy tiếng tuốt kiếm ra khỏi vỏ, bất giác kinh sợ, kiếm thuật tàn khốc vô tình đâm về phía chàng, chàng nghiêng mình, kịp thời tránh được nhát kiếm của Lưu Duẫn, không khỏi có chút giận dữ.
Uy Thất Thất phát hiện tình hình không ổn, đứng lên, nhát kiếm kia không khống chế được, liền nhằm thẳng về phía Uy Thất Thất, Lưu Duẫn một lòng muốn giết tên lính kia, lực đâm quá lớn, nhất thời không sao thu tay lại được, mắt thấy sắp đâm Uy Thất Thất đến nơi, Lưu Trọng Thiên một tay bắt lấy mũi kiếm, một tay kéo Uy Thất Thất, Thất Thất nhanh chóng ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, kiếm kia để lại một vết máu trên tay Lưu Trọng Thiên, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống. xem tại truyenggg.com
"Tay chàng..." Thất Thất khiếp sợ ngây người, Lưu Duẫn sao ra tay ác độc như thế, lẽ nào muốn dồn Vương gia vào chỗ chết sao?
Thấy tên lính kia ôm chặt Uy Thất Thất, Lưu Duẫn càng thêm tức giận, rõ thật làm càn, ngang nhiên ôm Thất tướng quân như vậy, liền giơ tay đâm nhát kiếm thứ hai, tiểu tử, có gan trộm hương cướp ngọc, hãy chờ chết đi, nữ nhân của Tam vương gia là ai chứ, cũng dám tùy tiện nhúng chàm hay sao?
Lưu Trọng Thiên ôm Thất Thất né qua một bên, tình thế này, haizzz, nhẹ giọng nói "Lưu Duẫn to gan, ngươi muốn ám sát bổn vương sao?"
Không ngăn chặn Lưu Duẫn không được, chàng căm tức bắt lấy tay Lưu Duẫn.
"Vương gia..." Lưu Duẫn chấn động, nhanh chóng thu hồi lại bội kiếm, lùi ra sau một bước, không nhịn được quan sát binh lính kia, sao giọng nói quen tai như vậy, Vương gia?
Lưu Trọng Thiên nhấc mũ giáp lên, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng hoàn chỉnh, sau đó lại nhanh chóng đội mũ giáp vào, trong lòng Lưu Duẫn thực sự vừa mừng vừa sợ, lập tức hiểu ra mọi chuyện, thế là chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh xoay người rời đi.
Uy Thất Thất nhảy ra khỏi lòng Lưu Trọng Thiên, cúi đầu thẹn thùng trốn vào xe ngựa, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, cô nhẹ nhàng vén rèm xe lên, khi bắt gặp ánh mắt đa tình, trìu mến của Lưu Trọng Thiên, nhất thời lòng dạ rối bời, trốn vào trong xe ngựa.
Lưu Trọng Thiên nhìn khuôn mặt e thẹn của Thất Thất, thật muốn chui vào xe ngựa, ôm nàng vào lòng, hôn nàng thắm thiết. Thế nhưng tuyệt đối không thể lại để những binh lính khác hoài nghi, một Lưu Duẫn thôi chàng đã chịu đủ rồi.
Lưu Duẫn lẳng lặng cưỡi ngựa tới bên cạnh Lưu Trọng Thiên, đưa cho chàng một lọ thuốc chữa thương "Coi chừng nhiễm trùng!"
Dứt lời cưỡi ngựa rời đi, Lưu Duẫn này, một lòng trung thành, nếu như hôm nay là binh lính khác, nhất định sẽ giết không tha, Lưu Trọng Thiên không khỏi nhẹ giọng mỉm cười.
Đội ngũ đại khái đi mất một tháng mới tới Trường An, khí hậu Trường An ôn hòa hơn rất nhiều, chứng nôn mửa của Uy Thất Thất cũng đã giảm bớt phần nào, bắt đầu chóng mặt buồn ngủ, mỗi lần Lưu Trọng Thiên đẩy rèm xe ra, không nhịn được muốn trông thấy cô, đều phát hiện Thất Thất y như con mèo lười nhỏ, nằm ngủ ngon lành trong xe ngựa.
Uy Thất Thất bị những tiếng hoan hô nhiệt liệt đánh thức, cô mở to đôi mắt ngái ngủ, ló đầu ra ngoài, phát hiện đội quân đã đến đường phố Trường An, trên phố tiếng người huyên náo, ầm ĩ chết đi được, cô chỉ muốn ngủ, chết tiệt.
"Trận địa hình rùa, xe ném, đóng băng Cao Ly, bắt sống giặc dễ như trở bàn tay." Mọi người ngâm nga, cũng lớn tiếng gọi tên Uy Thất Thất, Uy Thất Thất lúc này mới vui mừng tươi cười, hóa ra là nghênh đón cô, trong lòng bắt đầu ngây ngất, cô liếc nhìn Lưu Trọng Thiên, rồi lại buông rèm xe xuống, Lưu Trọng Thiên lúc này nhíu chặt hàng lông mày, chàng đương lo lắng nghênh đón Uy Thất Thất sẽ là cái gì đây.
Băng qua đường phố Trường An, đội ngũ đột nhiên dừng lại, Uy Thất Thất khó hiểu nghển cổ nhìn ra phía ngoài, vừa nhìn thôi đã dọa cô nhảy dựng lên, đằng trước đội ngũ đều là các vị đại thần ra nghênh đón, dẫn đầu là nghi trượng long miện, khí thế ngút trời, Uy Thất Thất trông thấy vẻ mặt tươi rói của Đại Hán thiên tử, không ngờ y lại dẫn theo quần thần ra nghênh đón.
Uy Thất Thất miễn cưỡng ra khỏi xe ngựa, đi tới phía trước đội ngũ, Đại Hán thiên tử chăm chú nhìn Uy Thất Thất trước mặt, nàng mặc bộ quân trang, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp động lòng người, hình như có hơi mệt nhọc, xen lẫn vài phần u buồn, quả là đẹp không sao tả xiết, Uy Thất Thất tiến lên trước đương định nói chuyện, Liên công công nhanh chóng từ bên cạnh Hoàng thượng chạy tới, trong tay cầm thánh chỉ tuyên đọc.
"Uy Thất Thất tiếp chỉ!"
Tiếp chỉ? Uy Thất Thất toàn thân run rẩy, không rõ Hoàng thượng lại muốn giở thủ đoạn mới gì đây, nhưng cô không lo lắng, nhiều nhất cũng ban thưởng cho chút đồ mà thôi, đánh thắng trận, y còn cớ gì để gây khó dễ nữa, vì vậy lập tức quỳ xuống, binh lính phía sau cũng đồng loạt quỳ theo.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hộ quốc đại tướng quân Uy Thất Thất đánh lui quân giặc Cao Ly xâm phạm bờ cõi, công lao to lớn, trẫm vui mừng khôn xiết, do Uy Thất Thất là phận nữ nhi, trẫm rất ngưỡng mộ, đặc biệt phong cho Uy Thất Thất làm Quý phi Đại Hán, chọn ngày lành cử hành lễ đại hôn, khâm thử."
Quần thần đều ngạc nhiên, Hoàng thượng ban thưởng thật độc đáo, phong làm Quý phi, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, tuy rằng Lưu Trọng Thiên đã viết hưu thư rồi, nhưng Uy Thất Thất dù sao cũng đã từng là Vương phi của Tam vương gia, không biết phong thưởng kiểu này, có chọc giận Tam vương gia Lưu Trọng Thiên hay không, có lẽ một trận tranh đấu quân thần lại sắp bắt đầu rồi.
Lưu Trọng Thiên thực sự nổi giận, chàng siết nắm tay kêu răng rắc, Tam vương gia ngồi trên lưng ngựa lòng tràn đầy căm tức, nhưng vào lúc này chàng chỉ có thể nhẫn nhịn, nếu như ra mặt, chẳng những tính mạng bản thân mình khó giữ được, mà còn chọc giận Hoàng thượng, đối với Uy Thất Thất sẽ hết sức bất lợi, song khi nhìn vẻ mặt ủ rũ của Uy Thất Thất, chàng lập tức muốn nổ tung.