Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 147

Bàn tay Lưu Trọng Thiên bất giác đặt lên bụng Thất Thất, khẽ thở dài, chàng mặc dù buồn bực không nói, Thất Thất cũng hiểu ý Tam vương gia, thoáng chốc gương mặt bỗng ửng đỏ, trong lòng nổi lên dư vị ngọt ngào "Trọng Thiên, con của chúng ta ở chỗ Tiểu Đào."

"Con? Còn sống, Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên mừng rỡ nhìn Uy Thất Thất, sao có thể chứ?

"Là vị thầy bói – hồi còn ở trong sa mạc ý – đã cứu Thất Thất, thứ cô ấy cho Thất Thất uống không phải độc dược, nhìn qua cứ tưởng đã chết, may mà Vương gia không chôn Thất Thất nhập hoàng lăng, bằng không Thất Thất và con thực sự không còn được gặp Vương gia, bởi vì hoàng lăng canh phòng nghiêm ngặt, thầy bói không thể vào được!"

Lưu Trọng Thiên lúc này mới chợt vỡ lẽ, hóa ra mọi chuyện đều do một tay nữ nhân kia an bài, không biết nên cảm tạ bà ta thế nào đây, bao phen cứu Thất Thất, đáng tiếc lại là nữ nhân thần bí xuất quỷ nhập thần, không thể nào tìm được.

"Em thiệt thòi rồi, cả con chúng ta nữa."

"Đó là một tiểu công chúa, đẹp tựa ánh trăng!" Thất Thất dựa sát vào Lưu Trọng Thiên, cô nằm mơ cũng hy vọng có ngày này, nói cho chàng biết về chuyện của bé cưng, nói cho chàng biết Thất Thất nhớ chàng biết bao nhiêu, nói cho chàng biết, những tháng ngày đó Thất Thất đã len lén dõi theo chàng, biết chàng đau khổ lẫn thương tâm, nhưng Thất Thất không thể xuất đầu lộ diện, chỉ khi Lưu Trọng Thiên bi thương tuyệt vọng, Hoàng thượng mới càng thêm tin tưởng Uy Thất Thất đã chết thật sự rồi.

Nếu chân tướng mọi chuyện sáng tỏ, thì nghênh đón bọn họ sẽ là điều gì đây?

Trong hoàng cung Đại Hán, Hoàng thượng tĩnh lặng ngồi trong ghế rồng, trong tay Tiểu Vu Tử bưng một cái khay dâng tới trước mặt Hoàng thượng.

"Hoàng thượng, đây là dạ minh châu Cao Ly tiến cống."

"Cao Ly?" Hoàng thượng không nhìn viên dạ minh châu kia, trái lại lâm vào trầm tư, lẩm bẩm "Đây là quốc gia Uy Thất Thất dùng trí tuệ để hàng phục, đáng tiếc, nàng đã rời bỏ trẫm hơn một năm rồi!"

"Đúng vậy, Hoàng thượng!" Tiểu Vu Tử đặt cái khay sang một bên, cung kính nhìn Hoàng thượng, nữ nhân ấy đã ra đi được hơn một năm, sao Hoàng thượng vẫn không từ bỏ được?

"Lưu Trọng Thiên gần đây bận việc gì? Mấy ngày rồi trẫm không trông thấy hắn!" Hoàng thượng bỗng nhiên nghĩ đến Tam vương gia, sao mấy ngày qua không lên triều nhỉ?

"Tam vương gia..." Tiểu Vu Tử ngẫm nghĩ, thấp giọng nói "Gần đây có vẻ là lạ, có người nói cho tiểu nô tài biết, Tam vương gia hình như thường xuyên xuất hiện ở đường phố Trường An, dáng vẻ vô công rồi nghề."

"Hả?" Hoàng thượng chợt cảm thấy hứng thú, Lưu Trọng Thiên bắt đầu hòa mình vào đường phố Trường An? Đúng là tin sốt dẻo "Đây cũng không phải là tác phong của Lưu Trọng Thiên, đường phố Trường An có thứ gì hấp dẫn hắn sao? Người hay là việc?"

"Người!" Tiểu Vu Tử nhẹ giọng nói.

"Người?" Hoàng thượng nhướng ánh mắt về phía Tiểu Vu Tử "Mau nói xem, người nào?"

"Tiểu nô tài cũng không rõ lắm, chỉ biết là Tam vương gia hình như kết giao với một bằng hữu phố phường vô lại, tiểu bá vương đường phố Trường An Tiền Thiên Tâm!"

"Tiền Thiên Tâm?" Hoàng thượng như có điều suy tư thoáng xoa cằm "Lưu Trọng Thiên làm sao vậy? Đường đường là Tam vương gia, khí phách hiên ngang, vậy mà bắt đầu qua lại với côn đồ phố phường vô lại, trẫm cảm thấy rất quái lạ."

Trong lòng Tiểu Vu Tử có chút lo âu, sao Hoàng thượng luôn để tâm đến chuyện của Tam vương gia như vậy nhỉ, sẽ không định sai mình làm chuyện gì đấy chứ, vừa nghĩ tới Tam vương gia kia, Tiểu Vu Tử rét run người, lần nào chàng ta cũng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, tốt nhất đừng sa vào cuộc tranh đấu giữa Hoàng thượng và Tam vương gia, không có kết cục tốt đẹp đâu.

"Tiểu Vu Tử!"

"Tiểu nô tài đây!" Tiểu Vu Tử nghe thấy tiếng Hoàng thượng gọi tên mình, da đầu hắn đã tê rần lên.

"Dạ minh châu Cao Ly đem tặng cho quý phủ của Lưu Trọng Thiên, còn nữa... Đưa Hi Chân vũ nữ ca múa Cao Ly trong cung cũng tặng cho hắn!"

"Hoàng thượng?" Trong đầu Tiểu Vu Tử đầy ắp nghi vấn, Hoàng thượng biết rõ, Tam vương gia kia giờ đây là người thanh tâm quả dục, tặng dạ minh châu thì thôi, còn muốn tặng cả mỹ nữ? Không phải đợi bị đánh chết sao? xem tại TruyenFull.vn

Hoàng thượng đột nhiên phá lên cười "Thanh tâm quả dục? Trẫm không tin, Lưu Trọng Thiên đối với Uy Thất Thất tình sâu nghĩa đậm, đã như vậy, trẫm sẽ ban cho hắn một mỹ nhân, cũng coi như trẫm đền bù cho hắn."

Tặng mỹ nhân cho Lưu Trọng Thiên, một mặt, thực sự muốn giúp Lưu Trọng Thiên có thể giải khuây nỗi sầu, mặt khác chính là nhờ mỹ nhân để ý mọi động tĩnh của Lưu Trọng Thiên, xem Lưu Trọng Thiên đang làm trò quỷ gì, có lẽ sẽ thu hoạch được kha khá đây.

"Vâng, Hoàng thượng..." Tiểu Vu Tử thoáng lau mồ hôi, xui xẻo, tại sao lại dây vào một chuyện cực nhọc thế này.

Trong phủ đệ Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, có một vị khách thường xuyên ghé thăm, chính là tiểu bá vương đường phố Trường An, ông chủ Tiền Thiên Tâm của Thất Sắc Giai Nhân, mỗi lần xuất hiện ở trong vương phủ, đều trưng dáng vẻ vênh váo tự đắc, hoạt bát lanh lợi, hàng ngày vào thời điểm này, Lưu Trọng Thiên đều căn dặn quản gia chuẩn bị sẵn bàn cờ, cùng Tiền Thiên Tâm đánh cờ.

Thật lòng mà nói, tài nghệ chơi cờ của Uy Thất Thất quá kém cỏi, Lưu Trọng Thiên dạy cô mất rất nhiều thời gian, cô cứ mơ mơ màng màng, cuối cùng chẳng tiếp thu được mấy, vẫn không có phẩm chất chơi cờ, luôn có vẻ thích chơi xấu, càn quấy.

"Không được! Vương gia vô lại!" Uy Thất Thất bắt lấy tay Lưu Trọng Thiên, nói gì cũng không chịu để cho chàng đặt quân cờ xuống, vô lại?

Tài nghệ chơi cờ của Lưu Trọng Thiên vô cùng cao siêu, chẳng cần thiết chơi xấu với một tiểu nữ nhân.

"Tiền Thiên Tâm, đây cũng giống như việc hành quân đánh trận trên chiến trường, tuyệt đối không thể nhường được!" Lưu Trọng Thiên trở tay nắm lấy bàn tay cô, quân cờ lập tức liền hạ xuống, tuyệt không có ý định giữ thể diện cho cô.

"Ngừng!" Thất Thất nghịch ngợm sáp lại trước mặt Vương gia, cong đôi môi đỏ thắm lên, phóng ra ánh nhìn rất ám muội "Có thật ngài muốn đặt ở chỗ này..."

Lưu Trọng Thiên nở nụ cười mãn nguyện, quân cờ trong lòng bàn tay nắm chặt, thả ngón tay ra, quân cờ rơi xuống chỗ không nên rơi, chàng lại thua rồi, Lưu Trọng Thiên tài nghệ cao siêu hàng ngày đều bại dưới tay Uy Thất Thất như thế này, lại thua cam tâm tình nguyện, thua tâm phục khẩu phục, chàng chỉ biết cười xòa.

"Ta đã chuẩn bị rượu ngon nhất Đại Hán rồi, Thiên Tâm có bằng lòng tối nay say cùng ta hay không?" Lưu Trọng Thiên khẽ nắm bàn tay ngọc ngà của Thất Thất, có chút suy nghĩ vẩn vơ, Lưu Trọng Thiên không biết có phải mình đã trở thành người háo sắc rồi hay không, nhưng đối diện với Uy Thất Thất, trái tim ấy khó lòng an phận.

"Này, ngài lại quên mất rồi!" Thất Thất đánh chàng một cái, người này lúc nào cũng vậy, tìm đủ mọi lý do để giữ cô lại, may mà Thiên Tâm đủ định lực, không để chàng được như ý, bằng không chỉ cần bắt đầu, sẽ không dứt ra được.

Lưu Trọng Thiên mỉm cười buông tay ra, Uy Thất Thất rõ thật nhẫn tâm, khiến chàng chỉ có thể nhìn, lại không thể ôm vào trong lòng, lẽ nào nàng không muốn Vương gia sao? Chỉ muốn là bằng hữu thế này thôi sao? Khi chàng đương nhìn Thất Thất chằm chằm, ngoài cửa quản gia tiến đến.

"Vương gia, Tiểu Vu công công ở trong cung đến, còn dẫn theo một nữ nhân!"

"Nữ nhân?" Uy Thất Thất nhanh chóng đeo kính mắt lên, ngồi ngay ngắn một bên, trong lòng có vô số ý nghĩ chợt lóe lên, nữ nhân nào? Tiểu Vu Tử tên cẩu nô tài này, phải chăng lại thích ăn đòn, chẳng lẽ muốn sử dụng chiêu mỹ nhân kế với Tam vương gia sao? Không được, ai cũng đừng hòng có ý đồ với Lưu Trọng Thiên, chàng chỉ thuộc về một mình Uy Thất Thất.

"Thiên Tâm, em tránh trước đi!" Lưu Trọng Thiên không biết Hoàng thượng lại muốn giở trò gì, hy vọng không dính dáng đến Thất Thất.

"Em muốn xem xem, nữ nhân nào?" Uy Thất Thất đánh một cái vào tay Lưu Trọng Thiên, dáng vẻ không vui, tại sao phải tránh?

Hừ, cô muốn ở nơi này, cô hiện giờ là Tiền Thiên Tâm, cũng không phải là Uy Thất Thất, có gì phải sợ chứ.

Đối với việc Thất Thất giả trang thành Thiên Tâm, Lưu Trọng Thiên không có biện pháp nào, vậy thì tùy ý nàng, dù sao bộ dáng hiện tại của nàng, rất khó có người có thể nhận ra nàng chính là Uy Thất Thất.

Tiểu Vu Tử cười ha hả tiến vào, theo sau là một nữ nhân yểu điệu, y phục hoàn toàn khác hẳn với Đại Hán, Thất Thất trừng lớn mắt nhìn, y phục này chẳng phải của người Hàn Quốc hay sao? Đây là nữ tử Cao Ly, Hoàng thượng đang làm gì thế, chẳng lẽ tìm nữ tử Cao Ly đến quyến rũ Tam vương gia sao? Tam vương gia sẽ không cảm thấy cô đơn, động lòng thật sự chứ?

Nữ nhân kia thẹn thùng che mặt, tay áo buông sau, mỹ nhân mắt phượng nhỏ xinh, mềm yếu mảnh mai, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất thục nữ, Thất Thất nhìn xong có chút đứng ngồi không yên, hai tay miết chặt vào nhau đến nỗi ngón tay trắng bệch, Lưu Trọng Thiên sẽ không giữ nữ nhân kia lại chứ? Ngàn vạn lần không được.

"Cao Ly tiến cống dạ minh châu thượng hạng, còn cả vũ nữ ca múa xinh đẹp, Hoàng thượng lệnh cho tiểu nô tài tặng hết cho Tam vương gia!" Tiểu Vu Tử hướng về phía vũ nữ ca múa nháy mắt "Còn không tới diện kiến Tam vương gia, để Vương gia ngắm nhìn cho kỹ!"

Nữ tử Cao Ly bước nhanh tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, khẽ ngẩng đầu lên, dường như nàng cũng bị vẻ lạnh lùng của Tam vương gia hấp dẫn, hai má hây hây đỏ, ánh mắt cực kỳ quyến rũ nhìn Lưu Trọng Thiên "Vũ nữ ca múa Hi Chân diện kiến Tam vương gia!"

Lưu Trọng Thiên quan sát nữ tử này thật kỹ lưỡng, nữ tử Cao Ly, nói chuyện bằng ngôn ngữ Đại Hán giỏi đến thế, dung mạo cũng xem như thanh tú, Hoàng thượng đột nhiên tặng nàng ta đến vương phủ, lẽ nào chỉ đơn thuần muốn cho Lưu Trọng Thiên một nữ nhân giải sầu thôi sao? Trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Hi Chân cúi đầu xuống, Vương gia chăm chú nhìn mình như thế, trong lòng khấp khởi mừng thầm "Hi Chân là vũ nữ nổi danh Cao Ly, hy vọng những lúc Vương gia buồn phiền, Hi Chân có thể giải khuây giúp Vương gia! Nếu như Vương gia có yêu cầu khác..." Nàng không nói thêm gì nữa, mà hướng về phía Lưu Trọng Thiên đầu mày cuối mắt, đứa ngốc cũng biết điều đó có ý gì.

Giải khuây? Thất Thất đứng bên lồng ngực như sắp nổ tung, cô rất muốn xông lên giáo huấn Tam vương gia này, có Hi Chân bên người rồi, lẽ nào có mỹ nhân trước mặt, không lưu luyến người cũ sao? Còn nói yêu mỗi mình, toàn là nói bậy.

Tiểu Vu Tử nhìn lướt qua Uy Thất Thất, trong lòng có chút nghi hoặc, sao ở chỗ Vương gia lại có một nam nhân xa lạ, đôi kính mắt kia thật khôi hài "Vị này là?"

"Tiền Thiên Tâm!" Thất Thất cố ý cho giọng nói ồm ồm, hét lớn một tiếng, Tiểu Vu Tử sợ tới mức run bắn người, đây là ai, sao thô lỗ như vậy, hắn đâu biết rằng, Uy Thất Thất tức giận thật rồi, nếu không phải vì che giấu thân phận, thì lúc này Tiểu Vu Tử xúi quẩy rồi, trời sinh tính nữ nhân có ai lại không ghen tuông chứ, huống chi Thất Thất là nữ nhân hiện đại, đây quả thực chính là ghen tuông chết người.

Bình Luận (0)
Comment