Lưu Trọng Thiên kéo tay Thất Thất lại, cầm chiếc mũ phượng đội lên đầu Thất Thất, nhìn cô với vẻ oán trách, đâu có ai trong lúc thành thân lại tháo mũ phượng xuống để đánh người.
"Cô sau này sẽ là Vương phi của bổn vương, không được thô lỗ như vậy nữa, chờ khi về phủ đệ, nhờ Vân Nhi dạy dỗ cô lại mới được!"
"Vân Nhi là ai?" Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên qua bức rèm châu, cô tự cho mình thông minh, cho rằng lần này mình nhất định đã đoán đúng rồi, Vân Nhi chắc là nữ nhân Lưu Trọng Thiên yêu mến rồi? Chờ khi về phủ đệ của Lưu Trọng Thiên, phải giải thích rõ ràng với cô nương kia, những cặp yêu nhau mà không thể ở bên nhau là chuyện đau khổ xiết bao!
Thất Thất bỗng nhiên nắm tay Lưu Trọng Thiên, nhẹ giọng nói "Đừng đau buồn, tôi sẽ giúp ngài toại nguyện!"
Uy Thất Thất có chất giọng êm dịu thanh thoát, điềm đạm chan chứa tình cảm, khiến Lưu Trọng Thiên lập tức sững sờ, giọng nói ấy du dương êm ái, tràn đầy vẻ quan tâm, nhất thời khiến Lưu Trọng Thiên như chợt bừng tỉnh, chàng siết chặt tay cô.
"Có lẽ ta không nên đau buồn, cô đã định sẵn là Vương phi của ta!" Text được lấy tại TruyenGGG.Com
"Đừng nói dễ nghe vậy, chỉ là giả thôi, chúng ta còn có hiệp nghị!"
"Cái hiệp nghị kia..." Lưu Trọng Thiên khẽ cười, bản hiệp nghị đó không hề đơn giản như Uy Thất Thất nghĩ đâu, có lẽ mọi thứ nên bắt đầu từ hiệp nghị.
"Tuy rằng lần thành thân này là giả, nhưng Thất Thất rất thích được mặc váy cưới!"
"Váy cưới?"
"Ờ, nói ngài cũng không hiểu đâu, chúng ta không phải người cùng thời đại, mau hành lễ đi, y phục rườm rà này, mệt chết người!"
Lưu Trọng Thiên quả thực đã bị Uy Thất Thất hành hạ ra trò, nữ nhân này chẳng biết tí gì về lễ nghi lễ nghĩa, chàng vừa phải chỉ bảo cho cô vừa phải hoàn thành hôn lễ. Đại hôn cuối cùng cũng xong xuôi, Lưu Trọng Thiên như cảm thấy được giải thoát.
Hoàn thành đại hôn đơn giản xong, Uy Thất Thất liền cởi bộ quần áo rườm rà kia ra, thay sang quần jean và áo phông của mình, cô nghe thấy phía ngoài đại bản doanh có tiếng hoan hô. Đại hôn của Tam Vương gia, nhất định là bày yến tiệc khao ba quân rồi, có gì hay ho để chúc mừng chứ, đâu phải hôn lễ thật, Thất Thất cảm thấy những người này thật nhàm chán.
Song... Thất Thất cười trộm, Lưu Trọng Thiên cưới một nữ nhân xấu xí như cô, chắc sẽ bị một đống người cười chết.
Thất Thất thoáng sờ gương mặt mình, tại sao những vết sẹo màu vàng này không biến mất nhỉ? Thất Thất thở dài.
Uy Thất Thất cô dù sao vốn cũng được xem là mỹ nữ trường trung học nữ sinh Huyền Đức, dung mạo xinh đẹp, những kẻ ái mộ cô đều đứng xếp hàng ngoài cổng trường Huyền Đức, nườm nượp không ngớt, nhưng không ai dám tiếp cận gần gũi, chỉ đứng xa xa nhìn, giờ thì...
Thất Thất than thở, nụ hôn đầu tiên đã trao cho Vương gia cổ đại, còn phải phối hợp với chàng ta diễn trò kết hôn giả? Đúng là vận mệnh trêu ngươi, chỉ tại việc xuyên không chết tiệt ấy, mới khiến Uy Thất Thất lưu lạc đến nơi này.
Uy Thất Thất trốn trong đại bản doanh, không dám ra ngoài, sợ đám binh lính kia lại chuốc rượu mạnh cho cô như lần trước, khiến cô nói không nên lời, kết quả thành ra nông nỗi này, hơn nữa, cô tuyệt đối không thể say rượu, tuy rằng rất xấu, nhưng chí ít cũng là nữ nhân, ngộ nhỡ say rồi... Tên Tam Vương gia kia sẽ không có ý đồ gây rối gì chứ.
Vài tên lính tiến vào đại bản doanh, dìu Lưu Trọng Thiên đương say rượu vào, vừa nhìn đã biết uống không ít, Thất Thất nhanh chóng tránh ra xa, tựa như giữa mình và Lưu Trọng Thiên chẳng có bất kỳ quan hệ gì.