Uy Thất Thất nhìn túi nước đã trống trơn, trong lòng thoáng lo âu, những lời vị thấy bói đó nói có đúng hay không, có người đến cứu cô? Nhưng hiện tại trong sa mạc, chỉ có một mình cô lẻ loi, đâu có bóng người nào tới cứu, xem ra lần này khó mà thoát khỏi cái chết.
Thất Thất từ sau khi biết được mình không thể quay về cuộc sống trước kia, bắt đầu có chút không cam lòng, chẳng lẽ Đại Hán là điểm dừng chân cuối cùng của Uy Thất Thất? Chết trong sa mạc sẽ biến thành bộ xương trắng? Thất Thất đột nhiên không muốn chết, đã là định mệnh, thì chết còn có ý nghĩa gì chứ?
Nếu có cơ hội rời khỏi sa mạc, Uy Thất Thất sẽ bắt đầu lại từ đầu, chẳng màng đến chuyện vượt thời không nữa, an tâm yên lòng trở thành người Đại Hán, sống vui vẻ theo ý mình, lẽ nào mong ước đó là quá xa vời với nữ thừa kế của Uy Thị?
Uy Thất Thất khát nước không chịu nổi, ngay cả khi nằm xuống, đầu cũng tự động ghé sát xuống mặt đất trong lều trại, hy vọng có thể nghe thấy được tiếng động gì đó. Trong sa mạc đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Thất Thất cảnh giác đứng lên, đương định vén rèm cửa lều trại lên, thì rèm cửa cũng đã bị ai đó đẩy, bóng dáng cao lớn của Lưu Trọng Thiên xuất hiện trong lều trại.
"Vương gia!" Uy Thất Thất mở to hai mắt, lòng vô cùng phấn chấn, chàng đến thật rồi, đến tìm cô! Thất Thất hân hoan nhảy nhót, giang rộng hai cánh tay bổ nhào về phía trước, ôm chặt lấy thắt lưng Lưu Trọng Thiên "Ha ha, sao ngài tìm được tôi thế?"
Binh lính đi theo sau lúng túng vén rèm lên, vốn đã nhấc chân lên xong lại thu bước về, nhanh chóng hạ rèm xuống, lui ra ngoài.
"Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên phấn khích ôm chầm lấy Uy Thất Thất, gần như đã quên mất binh lính phía sau, vui sướng tới mức thiếu chút nữa nhấc bổng cô lên "Nữ nhân không biết nghe lời, nếu không phải gặp được người đã trông thấy cô, cô sẽ chẳng còn sống để gặp bổn vương đâu, trở về nhất định phải trừng phạt cô thật nghiêm, bổn vương muốn đánh mông cô!"
"Tôi rất hạnh phúc, không phải bỏ mạng nơi hoang mạc này!" Thất Thất hưng phấn choàng tay qua cổ Lưu Trọng Thiên, áp sát mặt lên hai má Lưu Trọng Thiên, vô cùng thân mật, khiến Lưu Trọng Thiên cực kỳ ngượng ngùng, có chút lóng ngóng tay chân.
"Thất Thất..." Lưu Trọng Thiên lúc này mới nhớ ra binh lính bên ngoài lều trại, vội vàng kéo cánh tay Thất Thất xuống "Có binh lính, chú ý một chút, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này!"
"Ha ha, được!" Thất Thất nhảy xuống, hôn lướt một cái lên khuôn mặt Lưu Trọng Thiên, khiến Lưu Trọng Thiên dở khóc dở cười, đối với loại biểu cảm yêu ghét Uy Thất Thất thường hay bày tỏ trực tiếp, khiến lòng chàng luôn có cảm giác ngứa ngáy.
"Lúc nào rồi mà còn nghịch ngợm, mau đi thôi!" Lưu Trọng Thiên nắm tay Thất Thất, cùng nhau bước ra ngoài lều trại. xem tại truyenggg.com
Ba người men theo con đường cũ quay trở về, lượng nước còn lại không nhiều, Uy Thất Thất lại vừa mệt vừa khát, vừa đi, vừa khoác cánh tay Lưu Trọng Thiên, gần như kiệt sức rồi, Lưu Trọng Thiên cũng mệt rã rời.
"Tôi đi không nổi rồi, Vương gia..." Cánh tay Uy Thất Thất ôm lấy eo Lưu Trọng Thiên, dựa hẳn vào người chàng, bước đi loạng choạng, có vẻ như sắp ngã đến nơi rồi.
"Được rồi, leo lên lưng bổn vương đi!" Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, Uy Thất Thất cố sức vươn cánh tay ra, leo lên lưng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên cõng cô lên, tiếp tục đi về phía trước.
May mà đã về đêm, trong sa mạc không còn nóng nữa, bằng không Lưu Trọng Thiên chắc cũng sẽ không kiên trì được lâu.
"Tôi khát quá, mệt, đói, buồn ngủ nữa, tôi muốn ăn một con bò, ngâm mình trong nước ngủ ba ngày ba đêm..." Uy Thất Thất nằm bò trên lưng Lưu Trọng Thiên, ánh mắt gần như đã nhắm tịt, mơ mơ màng màng lẩm bẩm, cánh tay ôm chặt lấy cổ Lưu Trọng Thiên, đầu nghiêng hẳn sang một bên vai chàng, bất giác thiếp đi.
Uy Thất Thất thật là một nữ nhân đặc biệt, Lưu Trọng Thiên không biết lần xuất chinh tiến đánh Hung Nô này, chàng đã lượm được bảo bối, hay là yêu tinh phiền phức đây?