Trong doanh trại Đại Hán ở sa mạc, chỉ có mình Uy Thất Thất là xấu nữ, nay đến Trường An rồi, oanh oanh yến yến hàng đàn ở khắp mọi nơi, cũng chẳng tới lượt Uy Thất Thất cô.
Uy Thất Thất được dẫn vào một gian phòng trang hoàng tinh tươm, mang đậm phong cách cổ xưa, nơi này thoải mái hơn đại bản doanh nhiều, đặc biệt là chiếc giường kia, tuy không bằng chiếc giường êm ái rộng rãi trước đây của Thất Thất, nhưng ít ra vẫn còn tốt chán so với cái ở sa mạc, Thất Thất hưng phấn nằm thử lên, nhẹ giọng hỏi nha hoàn.
"Sau này đây là phòng của tôi sao?"
"Vương phi, đây là phòng của người và Vương gia, trước kia chỗ này chỉ có mình Vương gia ở!"
"Gì cơ?" Uy Thất Thất lập tức ngồi bật dậy, sẽ không lại phải ở chung một phòng với tên Tam Vương gia kia chứ, vương phủ rộng như vậy, không có phòng khác sao? Bất luận thế nào cũng không thể sống chung một chỗ cùng tên Vương gia kia, chàng ta là nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
"Vương phi! Nô tỳ đã chuẩn bị xong nước tắm và y phục, mời người tắm rửa thay y phục!" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lúc này có thể tắm rửa sạch sẽ rồi, điều kiện trong vương phủ cũng không tệ, Thất Thất đi theo nha hoàn, bước vào một gian phòng chuyên dùng để tắm gội, trong phòng sương mù mờ ảo, tỏa ra hương thơm thoang thoảng, Thất Thất đi tới trước bồn tắm, nha hoàn theo sau, bắt đầu cởi y phục giúp Thất Thất.
Uy Thất Thất vội hất tay nàng kia ra, mẫn cảm nhảy sang một bên, nhìn nha hoàn kia với vẻ ngại ngùng, rõ thật là, chẳng lẽ muốn hầu hạ tới mức độ nhỏ nhặt thế sao? Nghĩ đến thôi mà toàn thân đã nổi cả da gà, làm Vương phi sướng thì cũng sướng, nhưng cứ có cảm giác giống với ký sinh trùng.
"Được rồi, không cần đâu, ra ngoài đi!"
"Nô tỳ phải hầu hạ Vương phi tắm rửa!" Nha hoàn nhẹ giọng nói.
Thất Thất lập tức nhìn nàng đầy cảnh giác, vẻ mặt căng thẳng né tránh nàng "Mau đi ra! Không cần cô hầu hạ!"
"Vương phi, nô tỳ không biết đã làm sai chuyện gì?" Nha hoàn có chút sợ sệt, cúi đầu không dám lên tiếng, nước mắt đã sắp trào ra đến nơi.
"Không, là do tôi không quen, mình tôi làm được rồi."
"Vậy nô tỳ đứng chờ ở ngoài cửa!" Dứt lời, nha hoàn bẽn lẽn lui ra ngoài.
Uy Thất Thất gãi gãi đầu, thật là, đám nữ nhân này lúc nào cũng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, khom lưng uốn gối, muốn thích ứng với cuộc sống nơi đây thật khó, thì ra làm Vương phi lại oai như thế, cởi y phục còn cần người hầu hạ. Không biết tới lúc Vương gia tắm rửa, phải chăng cũng muốn những nữ nhân này hầu hạ, rõ là Tam Vương gia háo sắc, nghĩ đến đây không khỏi nổi lên tức giận.
Thất Thất ngâm mình trong nước ấm, trên mặt nước rải đầy cánh hoa trôi bồng bềnh, mùi hương dễ chịu, có lẽ đây chính là cách sống hưởng thụ nhất ở Đại Hán, vĩnh viễn không bao giờ có bồn tắm mát – xa lớn.
Uy Thất Thất mặc y phục của Vương phi đã được chuẩn bị sẵn xong, đứng trên mặt đất với vẻ cười khổ, cái gì đây, trông chẳng khác nào người hát hí khúc, còn đâu tự do tự tại đi lại, rồi chạy nhảy nữa. Cô mới 17 tuổi, cuộc sống vui vẻ hạnh phúc còn cả chặng đường dài phía trước, sẽ không như Vân Nhi suốt ngày giam mình trong vương phủ đấy chứ.
Thất Thất đẩy cửa phòng ra, nom thấy có một người dáng dấp như thái giám đang đứng ngoài cửa, ngẩng đầu liếc nhìn Uy Thất Thất, xong lập tức cúi đầu xuống, khom người nói "Vương phi, Tam Vương gia lệnh cho tiểu nô thông báo với Vương phi một tiếng, Tam Vương gia có thể sẽ lưu lại hoàng cung vài ngày!"
"Lưu lại hoàng cung?" Thất Thất ngẫm nghĩ, liền gật đầu một cái "Biết rồi!"
Thái giám lê bước rời đi, Thất Thất kéo nha hoàn qua, hiếu kỳ hỏi "Người kia, có phải là thái giám không?"
Nha hoàn tức khắc đỏ bừng mặt "Vâng, là Tiểu Vu công công trong cung!"
"Vu công công?" Thất Thất bật cười, tới Đại Hán còn được tận mắt trông thấy thái giám, cằm nhẵn bóng, không có râu, bộ dáng ưỡn à ưỡn ẹo, thật mắc cười, cô xoay người kéo nha hoàn qua "Cô tên là gì?"
"Bẩm Vương phi, nô tỳ tên Tiểu Đào!"
"Tiểu Đào, gọi quản gia Lưu Toàn tới gặp tôi!"
"Vâng!" Tiểu Đào đáp, cất bước rời đi.
Uy Thất Thất liếc nhìn y phục trên người, bất luận thế nào cô cũng phải thay đổi cục diện hiện tại này. Nếu ông trời đã ấn định cô phải ở lại Đại Hán, vậy hãy sống theo ý mình đi, để bản thân chịu thiệt thòi, vốn chẳng phải là phong cách của Uy Thất Thất.