Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)

Chương 98

Đôi mắt Lưu Trọng Thiên xém phóng ra lửa, Thất Thất đúng là nữ nhân khó mà quản chế, ở trong phủ Tam Vương gia thoắt cái đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu, cô có còn xem mình là Vương phi nữa không?

"Ta ở trong phủ đợi cô cả một ngày trời, cô đã chạy đi những đâu?"

"Dạo phố, xem cảnh náo nhiệt, tán gẫu, đúng rồi, tôi mất ba canh giờ để chỉ dạy hộ vệ học cách đi xe đạp!" Thất Thất mỉm cười ngượng ngùng "Quên cả thời gian!"

"Cô thân là Vương phi, sao lại chẳng giữ ý thế, dạy hộ vệ đi xe đạp, bọn họ là nam nhân, cô không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Lưu Trọng Thiên tưởng tượng ra cảnh cô hướng dẫn hộ vệ cách đi xe đạp, lòng tràn đầy căm tức.

"Tư tưởng phong kiến!" Thất Thất bò dậy, xoa bụng "Tôi đói rồi, đi ăn cơm trước đã, ăn xong ngài hãy quở trách tiếp!"

Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng Uy Thất Thất, vừa thương vừa giận, mải ham chơi tới nỗi quên ăn, chàng rảo bước đi đến trước cửa, đẩy cửa phòng ra, lớn tiếng gọi nha hoàn.

"Mang đồ ăn tới cho Vương phi!"

"Vâng!" Nha hoàn rời đi.

Tiểu Đào nhanh chóng bưng đồ ăn tới, đặt lên bàn, lén liếc nhìn Thất Thất, Uy Thất Thất tinh nghịch lè lưỡi với Tiểu Đào, Tiểu Đào che miệng thiếu chút nữa bật cười, khi chú ý tới nét mặt bực bội của Vương gia thì lập tức lui ra ngoài.

"Đói chết mất!" Uy Thất Thất ngồi xuống, ăn ngấu nghiến như hổ đói, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ ngồi bên cạnh cô, nhìn cô chăm chú.

"Ngày mai ta cho vời cung nữ trong cung tới phủ, giảng lễ nghi cho cô!"

"Lễ nghi!" Thất Thất sửng sốt, cơm trong miệng phun ra ngoài, văng lên mặt Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên lập tức sợ ngây người, không ngờ lại có nữ nhân vô lễ thế này.

"Thực xin lỗi!" Thất Thất nuốt cơm xuống xong, bối rối lấy tay phủi phủi hạt cơm dính trên mặt Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên bắt lấy tay Thất Thất.

"Ngày mai, nếu cô học không tốt, thì cả đời đừng nghĩ tới việc bước ra khỏi cánh cửa này!"

Uy Thất Thất vốn thực tâm xin lỗi, nhưng nghe những lời chàng nói xong, liền phát hỏa "Tôi hiện giờ rất tốt, không học, không học! Còn nữa, nói cho ngài biết, tôi không phải nữ nhân của ngài, sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi nơi này."

"Cô không phải nữ nhân của ta? Cô nói nhảm gì đó?" Lưu Trọng Thiên bị chọc giận.

"Đúng, tôi là người tự do, tôi yêu thích cuộc sống tự do, rời xa ngài, rời xa vương phủ, vĩnh viễn không trở lại, để cái thánh chỉ kia xuống địa ngục đi, Vương gia không tồn tại, Vương phi cũng mất dạng luôn!" Uy Thất Thất đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Lưu Trọng Thiên với vẻ ngạo mạn "Ngài không thuộc mẫu nam nhân lý tưởng của tôi, cho nên cả thể xác lẫn tâm hồn Uy Thất Thất đều tự do!"

"Tự do?"

"Đúng, tôi sẽ trở thành nữ nhân tự do nhất, hạnh phúc nhất, sáng chói nhất ở Đại Hán." Uy Thất Thất cười quyến rũ, không để ý tới Tam Vương gia đang sững sờ, vụt chạy ra ngoài.

Nữ nhân tự do nhất, hạnh phúc nhất, sáng chói nhất ở Đại Hán? Dã tâm Uy Thất Thất thật không nhỏ, lẽ nào làm Vương phi của Lưu Trọng Thiên lại khó khăn tới vậy sao? Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, hung hăng đấm mạnh xuống bàn.

Là nam nhân, Lưu Trọng Thiên muốn giành lại tôn nghiêm cho mình, nếu đã cưới rồi, thì cả đời này là Vương phi của chàng, đi tìm nam nhân khác là chuyện không tưởng, đừng hòng rời khỏi vương phủ, càng không được phép khinh thường phu quân của mình, trong lòng cô chỉ được có một mình Lưu Trọng Thiên, cho nên cô nhất định phải trở thành nữ nhân của chàng, nữ nhân chân chính.

Uy Thất Thất giũ sạch cát bụi bám trên người, vươn vai duỗi người cho thoải mái, mở cửa phòng mình, hít thở sâu một hơi để tinh thần sảng khoái, Vương gia chết tiệt, nghiêm khắc như vậy, còn lâu mới đối phó nổi cô. Thất Thất ngẩng đầu ngả người xuống chiếc giường lớn êm mịn, đùa nghịch vân vê những lọn tóc, Trường An ở Đại Hán, thật không tồi, chỉ có điều tên Tam Vương gia có phần bá đạo.

Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Trọng Thiên bước vào, chàng cởi áo dài trên người xuống, đi tới trước giường, ngồi ngay bên người Thất Thất, co chân lên giường, nằm nghiêng xuống.

"Xoa bóp chân cho bổn vương!"

"Ê, đây không phải phòng của ngài, ngài không thể tùy tiện vào. Hơn nữa, đã trễ như vậy rồi, không… không tiện." Thất Thất cuống cuồng ngồi dậy lại bị Lưu Trọng Thiên kéo ngã xuống giường, mỉm cười nhìn Thất Thất.

"Đấm chân, ngay tại đây!"

"Đây đâu phải là doanh trại, ngài cũng không phải thống soái, sao còn bắt tôi đấm chân chứ?" Thất Thất liếc nhìn y phục trên người, ngẫm nghĩ đôi chút, sau đó vươn cánh tay ngọc trắng như tuyết ra, bắt đầu đấm bóp với vẻ không tình nguyện.

"Cô hiện tại là Vương phi của ta, càng cần phải hầu hạ ta, lẽ nào, không ai nói cho cô biết, nên nói chuyện với phu quân mình thế nào sao?"

"Hầu hạ ngài? Lấy lòng ngài? E sợ ngài?" Uy Thất Thất hung hăng cấu một cái trên đùi Lưu Trọng Thiên, đây chính là cách đối đãi với phu quân của cô. Lưu Trọng Thiên nếm đòn đau liền nhảy dựng lên, nổi nóng túm lấy tay Uy Thất Thất.

"Cô chẳng lẽ ngay cả tam tòng tứ đức cũng không hiểu sao? Đã xấu xí còn dã man!"

"Đúng, tôi không hiểu tam tòng tứ đức đấy, ở trong đầu tôi không có khái niệm này!" Thất Thất làm mọi cách cũng giãy không thoát khỏi tay Lưu Trọng Thiên, trừng mắt nhìn Lưu Trọng Thiên "Ông nội chỉ dạy tôi rằng, gặp những tên nam nhân thô bạo thì phải dùng vũ lực, chế ngự hắn hoàn toàn, giẫm nát dưới chân, không thể dễ dàng bị nam nhân khuất phục!"

"Ông nội cô... Dạy cô thế sao?"

"Đúng, tôi lớn lên dưới sự giáo dục như vậy đó, Vương gia cổ hủ như ngài làm sao mà hiểu được!"

"Mạnh miệng gớm, xem ra ta cần tốn chút thời gian, cho cô biết, nữ nhân nên ngoan ngoãn nghe theo nam nhân thế nào."

"Thật nực cười!" Thất Thất che mặt bật cười "Nghe theo ngài, một chút hứng thú tôi cũng chẳng có!"

"Uy Thất Thất!" Lưu Trọng Thiên thấy Thất Thất cười nhạo liền tức tối, sao nữ nhân này ngạo mạn quá vậy, không biết lễ nghi phép tắc gì cả.

"Vốn dĩ buồn cười mà, ở nơi tôi sống, nam nhân như ngài sớm đã tuyệt chủng rồi, nam nhân chỗ chúng tôi luôn tôn trọng nữ nhân, bày tỏ tình yêu công khai, tự mình xuống bếp, làm đồ ăn cho nữ nhân yêu dấu, nén chịu tính tùy hứng của người yêu, khi người yêu đau lòng, sẽ dốc lòng an ủi vỗ về, quan tâm che chở, sẽ không động thủ đánh nữ nhân, cũng không nhẫn tâm làm tổn thương người mình yêu, đó mới là thế giới của nữ nhân... Mới là nhân tính, mới là lẽ thường." Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Cô nói thế nhất định là Nữ Nhân Quốc, tuyệt đối không phải ở Đại Hán, nam nhân phải xông pha trận mạc, còn nữ nhân cần tam tòng tứ đức! Nữ nhân phải hầu hạ nam nhân." Lưu Trọng Thiên nhăn mặt nhíu mày.

"Xem ra quan điểm của tôi và ngài không đồng nhất, cho nên chúng ta cần bàn luận cho kỹ càng!"

"Bàn chuyện gì, cứ từ từ, ta hiện giờ không phải xuất chinh, có rất nhiều thời gian nghe cô nói, nhưng hiện tại..." Lưu Trọng Thiên nhìn vào phía trong giường, đưa tay ra gắng sức kéo Thất Thất lại, Thất Thất ngã đè lên người chàng, nhất thời chân tay có phần luống cuống.

"Tư thế này tôi không sao trò chuyện được!"

"Vậy không đàm luận nữa! Làm tốt chuyện nữ nhân nên làm là được!" Lưu Trọng Thiên ngửi thấy mùi hương trên người cô, khẽ mỉm cười.

"Tại sao người cô lại tỏa ra mùi hương dễ chịu vậy?"

"Vương gia!" Thất Thất thừa dịp chàng không chú ý, trốn thoát, đứng ở trước giường, bực bội nói "Tôi hiện tại muốn tự do, tôi không muốn làm Vương phi của ngài!"

Lưu Trọng Thiên hoàn toàn bỏ ngoài tai lời cô nói, ngồi bật dậy "Thánh chỉ của Hoàng thượng, không tha cho cô đâu, ngoan ngoãn ở trong vương phủ làm Vương phi của ta!"

"Đây chính là vấn đề mà chúng ta cần thảo luận." Uy Thất Thất phấn chấn tinh thần, nếu đã không thể quay về cuộc sống trước đây, cô sẽ sống thật tốt ở Đại Hán, tuyệt không để cho người khác sắp đặt.

"Nói đi!" Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất chăm chú, hồi tưởng lại việc bọn họ từng ký kết hiệp nghị, bất giác mỉm cười.

"Nếu Hoàng thượng đã ban hôn, thì tôi không muốn làm Vương phi cũng khó, chi bằng thế này đi, ngài cho tôi chút bạc..."

"Muốn bạc để làm gì?"

"Mua một căn nhà, chí ít là có chỗ ở, tôi thấy ngài thuộc hàng vương giả, tốt nhất hãy mua căn nhà lớn một chút, tôi thích cuộc sống thoải mái rộng rãi, sau đó số bạc còn lại để làm kinh doanh nhỏ!"

"Suy tính không tồi, sau đó thì sao?" Lưu Trọng Thiên nhìn Uy Thất Thất với vẻ đăm chiêu, trong đầu nữ nhân này chứa những gì vậy. Vương phi được ăn sung mặc sướng, nhà cao cửa rộng không thích, lại muốn đi làm thương nhân nhỏ.

Uy Thất Thất giống như thấy được tia hy vọng "Ngài nếu thích nữ nhân nào, có thể cưới lập làm Vương phi, tôi tuyệt đối không can thiệp, nhưng một khi tôi yêu nam nhân khác, tôi muốn lấy chàng!"

Vẻ mặt Lưu Trọng Thiên lập tức tối sầm lại, cau mày "Lấy người khác, Uy Thất Thất, cô đã không dưới một lần nhắc tới vấn đề này trước mặt bổn vương, phải chăng cô điên rồi! Nữ nhân của bổn vương muốn lấy nam nhân khác, cô cho rằng bổn vương không có tôn nghiêm sao?"

"Chúng ta có hiệp nghị, ngài không thể hạn chế tôi kiếm tìm hạnh phúc, tôi đã không thể về nhà, càng không thể vì tên cẩu hoàng đế kia, bỏ lỡ hạnh phúc cả đời!" Uy Thất Thất tuyệt không cam chịu, đó là Hoàng thượng của bọn họ, không phải của Uy Thất Thất.

"Cẩu hoàng đế? Uy Thất Thất, cô bát nháo đủ chưa!"

"Chưa đâu!" Thất Thất túm lấy tay Lưu Trọng Thiên, đặt lên gương mặt mình "Ngài không thấy bộ dáng này của tôi kinh dị lắm sao? Ai trông thấy cũng sợ hãi, run như cầy sấy, Vương phi như vậy ngài cũng muốn sao? Ngài không sợ bị kẻ khác nhạo báng sao?"

"Nếu ta sợ, đã không mang cô hồi kinh, đã sớm để cô ở trong sa mạc tự sinh tự diệt rồi, Uy Thất Thất, cô chớ có không biết phân biệt tốt xấu, Lưu Trọng Thiên ta đã vì cô mà phá lệ!" Lưu Trọng Thiên trợn trừng mắt lên, chàng thích nữ nhân này không đơn giản chỉ vì khuôn mặt, thật là nữ nhân ngốc nghếch.

"Nhưng tôi đâu phải vật quý hiếm gì, Hàn Vũ quý phi và Vân Nhi của ngài đang chờ đang đợi ngài đó..." Thất Thất vừa dứt lời liền thấy hối hận, Lưu Trọng Thiên đã giữ chặt cằm cô, lửa giận bừng bừng.

"Xấu nữ như cô, còn muốn bới móc bổn vương!"

"Không phải bới móc, là không thích, tôi muốn gả cho nam nhân tôi yêu mến!"

"Cô là Vương phi của ta, cả đời này sẽ là nữ nhân của ta, nam nhân khác, cô gặp gỡ ai ta liền giết kẻ đó!" Lưu Trọng Thiên ôm eo Thất Thất rồi nhấc bổng cô lên, ấn xuống giường "Ta phải khiến cô từ bỏ hoàn toàn ý định này!"

Uy Thất Thất cảm thấy cơ thể mình đang bị trọng lượng cơ thể Lưu Trọng Thiên đè lên, cô đành lùi sâu vào phía trong giường lớn, nam nhân trước mặt, trong ánh mắt bùng cháy lên sự phẫn nộ và cả ghen tị, chàng bị chọc giận rồi.

"Vương gia..." Thất Thất vươn cánh tay trắng như tuyết ra đánh đấm, chân gắng sức đá, cô thực sự sợ hãi, Vương gia không phải muốn cưỡng bức cô thật chứ, nhưng cô càng giãy dụa, lại càng bị ôm chặt hơn, Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, nhìn thẳng vào ánh mắt cô.

"Cô tuy rằng xấu, nhưng bên trong con người cô có chút gì đó mê hoặc bổn vương, khiến bổn vương khó lòng chế ngự nội tâm, cho nên bổn vương sẽ không để cô rời đi... Thất Thất... Vĩnh viễn là nữ nhân của Lưu Trọng Thiên, cả đời hầu hạ bổn vương..."

Bình Luận (0)
Comment