Cuộc Chiến Học Đường

Chương 30

– Hy! Em chào Tống Nguyệt đi!

– Kỳ! Em đi mua giùm Nguyệt 1 chai nước đi!

– My! Em không biết Nguyệt đang bệnh hay sao mà còn không đi mua thuốc cho cô ấy!

– Như! Em xách cặp giúp Nguyệt đi!

Hôm nay tụi nó như osin riêng của Tống Nguyệt vậy. Còn Tống Nguyệt ngồi đó cười đểu.Thật là quá sức chịu đựng mà! Từ xa tụi hắn đi tới,còn Tống Nguyệt ngồi đó khúc khích cười,như đang chờ xem 1 câu chuyện vui vậy! Tống .. À không,Venus này,cô trả thù 1 cách trẻ con vậy sao? Thật là .. Hắn từ xa thấy tụi nó đang ngồi xụp dưới chân anh Ân và .. 1 cô gái lạ mặt,nhưng rất quen .. Một cái nhìn quen thuộc? Hắn tiến tới gần,nở 1 nụ cười tươi nhất tới gần anh Ân,hắng giọng nói:

– Này! Tại sao mấy cô ấy lại phải là người hầu của anh?

– Tôi không ép! – Giọng anh Ân có ngàn mũi đá lạnh lẽo phóng thẳng vào người đối diện

– Anh ..!

Hắn định giơ cú đấm lên thì nó đứng dậy giữ chặt tay hắn lại

– Thôi đi !

Nói xong nó kéo tay hắn đi chỗ khác.Nó không muốn anh hai nó và người nó yêu phải cãi nhau vì những chuyện cũ liên quan đến nó nữa.Nó mệt mỏi lắm rồi! Suốt thời gian qua nó đã đau khổ đủ rồi! Tại sao anh hai và Bảo không thể hiểu?

Dừng lại tại sân sau của trường,nó cầm chặt tay hắn,giọng có vẻ hơi run run:

– Bảo! Cậu là người tớ yêu,tớ không muốn cậu và người anh của tớ cãi nhau nữa! Tại sao cả 2 người không thể nào nhường nhịn nhau? Chuyện đó đã là quá khứ! Là do tớ gây ra,là do tớ gây ra mọi chuyện!

Nó kìm nén nước mắt lại,tay bấu chặt tay hắn.Hắn choàng tay qua vai nó,từng câu nói trầm ấm của hắn vang lên theo từng cài vỗ nhẹ nhàng của từng ngón tay hắn ở vai nó

– Hy .. Tớ xin lỗi cậu! Đáng lẽ tớ không nên làm vậy!

Nó đã chìm vào giấc ngủ,nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt.Hắn hôn nhẹ lên giọt nước mắt ấy,nước mặt mặn chát,lạnh lẽo như chính mặt trái của nó vậy. Hắn đã sớm biết,tụi nó là FSA,chỉ là không dám tin là sự thật,1 sự thật quá đau đớn,hắn không dám tin. Nhưng sự thật mãi mãi là sự thật , không thể chối bỏ .. Một Lâm Minh Hy dễ thương,ngọt ngào mà anh quen biết đâu? Bây giờ chỉ có 1 Minh Hy lạnh lùng,tàn khốc .. Hy,dù cho em có sống 2 mặt,dù cho em ghét tôi,dù cho em có giết tôi đi chăng nữa,xin em đừng buông tay tôi,hãy luôn nắm chặt tay tôi như lúc này đây. Bỗng tay nó buông tay hắn ra,có lẽ do ngủ quá say,đôi môi nó còn đang mỉm cười,chắc nó đang mơ 1 giấc mộng đẹp lắm. Hắn đờ đẫn,Hy,em không thể nắm chặt tay tôi ngay cả trong mơ sao? Hay trong giấc mơ của em không hề có hình bóng tôi? Đầu nó dựa vào vai hắn ngủ,thật ấm áp, nhưng trái tim lạnh giá của nó,thật sự không biết nó muốn gì ..

– Hy .. Hy!

Hắn khẽ lay nó dậy,dù gì đã bỏ 1 tiết rồi,cũng phải lên lớp học thôi. Nó gật gật,ngáp dài 1 cái rồi dụi dụi mắt. Nhìn nó yêu chết đi được!

– .. Sao .. thế?

Nó ngượng ngùng hỏi,hình ảnh thức giấc của nó chỉ mỗi 2 anh và 3 nhỏ bạn nó biết,giờ hắn nhìn thấy,ngại quá! >///

– Không có gì .. Ừm .. Chúng ta bỏ 1 tiết rồi!

– A .. Thầy hiệu trưởng gọi ba tớ méc cho xem! Nhanh nào! Lên lớp!

Nó kéo tay hắn chạy 1 mạch lên lớp. Ngay chính những giây phút tự nhiên này của nó đây,làm trái tim hắn phải thổn thức bao lần rồi. Bàn tay nó ấm áp quá,như sưởi ấm luôn trái tim hắn vậy .. Liệu nó và hắn có thể sẽ như thế này mãi mãi không? Hay sẽ có 1 điểm dừng ngăn cách 2 người? Điều đó chính bản thân hắn cũng không biết!

Mặc kệ!

Cứ thế này mãi là được rồi! Hắn không quan tâm tương lai như thế nào!

Hy,hãy mãi mãi nắm chặt tay tớ dù có chuyện gì xảy ra nhé!

Nó và hắn chần chừ đứng trước cửa sau của lớp. Nó và hắn rón rén đi vào bằng cách dùng 2 tay 2 chân bò dưới sàn. Nào ngờ 1 bạn nữ ghét couple nó và hắn,la to lên với cô chủ nhiệm:

– Cô ơi,2 bạn ấy trốn tiết mới trốn vô!

Cả lớp quay xuống phía cuối lớp,nó và hắn từ từ đứng lên. Cô chủ nhiệm ho khẽ,ra hiệu nó và hắn về chỗ đi. Ể? Dễ dàng được tha vậy sao? Thôi kệ,được về chỗ 1 cách quang minh chính đại là sung sướng rồi!

– Ê! 2 người ôm ấp nhau ở sân sau phải không? – Kỳ ở bàn sau nhe răng cười

Nó ngượng quá không biết nói gì,lật đật lôi sách vở ra học. Kỳ cười khì,tiếp tục việc ghi bài của mình. Nhưng Kỳ đâu biết kế bên cô Lộc đang ngồi nhìn cô 1 cách trầm tư

” Thật giống với Kỳ Kỳ .. Nụ cười ấy,đôi mắt ấy,có 1 cái gì đó quá quen thuộc với mình! Kỳ Kỳ,là em sao? Hay chỉ là 1 cô gái khác? ” Lộc chìm vào suy nghĩ của bản thân mình,tay nắm chặt,đôi mắt bạc ánh lên chút buồn bã,1 nỗi buồn thầm kín,không muốn ai biết,không muốn chia sẻ với ai ..

– Phong à! Ghi bài dùm tớ đi! Tớ mỏi tay quá hờ ~

Như nũng nịu,đẩy cuốn vở sang cho Phong

– OK!

Phong tươi cười trả lời,tay chép bài liên tục. My bó tay với Như và Phong, 2 người là người yêu nhau mà nhìn như Phong là osin của Như ấy. My quay xuống nói với Phong:

– Phong! Cậu lên chức osin của Như hồi nào vậy?

– Osin? À.. Osin cao cấp í mà! Giờ cậu mới biết à?

Phong tươi cười đáp. Bộ làm osin của người khác vui lắm hả tên điên này? My bó tay với tên ngố này luôn. Như thấy My vậy thì vỗ vỗ vào vai My mấy cái

– My à! Lo chuyện gia đình bạn đi nhé! Gia đình tớ có tớ lo rồi!

My xấu hổ quay lên,tay bấu vào cây bút bi đang cầm. Quân ngồi kế bên, thấy My đang bấu bấu cây bút bi thì gỡ tay My ra,nắm tay My

– Sao cậu phải cầm bút bi làm gì thế? Tay tớ ấm nè,da thật 100% nè mà không cầm!

– Nè! Ai cho cậu quyền nắm tay tớ? – My đỏ mặt

– Vậy mấy ngày trước ai cứ nắm tay tớ kéo đi ấy nhờ?

– Ai có .. Ai thèm nắm ..

– Tớ có nói cậu sao? Tớ nói ai đó mà ta? Có ai đó tự nhận rồi kìa!

– Cậu .. Mệt cậu quá! Tớ ghi bài!

Quân mỉm cười nhìn cô bé ngốc kế bên. Khi sống 2 mặt như thế,liệu My có cô đơn không? Tớ lo cho My lắm! Liệu khi sống trong thế giới ngầm ấy,My có gặp nguy hiểm gì không? Tớ muốn bảo vệ cậu,My à ..

1 tiết học ngọt ngào cứ thế trôi qua lặng lẽ ..

Chuông giải lao vang lên

Kỳ đang ngồi thì chuông điện thoại reo,Kỳ bắt máy

– Alô?

– …

– What? Really?

– …

– Cứ chờ đi,chúng tôi sẽ giải quyết sau!

– …

– Okay!

Kỳ cúp máy,khều vai 3 nhỏ bạn đang đắm chìm trong sự lãng mạn của tình yêu ..
Bình Luận (0)
Comment