Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 42



“Nương, con thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.”Ngô Diệu Ny sờ sờ cái trái còn chút mê muội nói.

“Được, được, được, con nghỉ ngơi đi, nương không làm ồn con nữa.”

Ngô phu nhân đứng dậy, đi đến trước mặt nha đầu, cúi đầu nói: “Hỉ Tước, đi, đến ngoài cửa canh cho tiểu thư, nếu tiểu thư có việc gì thì báo cáo cho ta ngay.” Sau đó rời bước đi.

Ngô Diệu Ny phất phất tay, ý bảo nha đầu cũng đi ra ngoài đi.

Thấy cửa đã đóng, cô nhanh chóng trở về trên giường, cân nhắc về chuyện thánh chỉ này.

Cuộc hôn nhân này rốt cuộc là nên gả hay là không đây, gả theo kịch tình thì cũng có thể; không lấy chồng, cũng dễ thôi. Vũ Văn Kính là một võ tướng, tất nhiên không có để ý nhiều như vậy, mình chỉ cần nói một chút sẽ có thể làm cho hắn ra mặt từ hôn.

Nhưng như thế thì việc tăng giá trị hảo cảm sẽ khó càng thêm khó.

Lúc Ngô Diệu Ny còn đang cân nhắc thì nghe được tiếng máy móc của hệ thống vang lên:

[Người chơi, có chuyện ta nghĩ nên nói cô biết.]

“Ngươi nói đi…”

Ngô Diệu Ny buồn bã ỉu xìu, nhưng mà giọng của hệ thống có chút nghiêm túc hơn bình thường.

[Thế giới này, bởi vì cô bị cưỡng chế tiến vào, từ trường hình như đã bị ảnh hưởng, bắt đầu xảy ra việc thay đổi nam chủ.]

“Có ý gì?”

Cái gì gọi là đã xảy ra biến hóa về nam chủ?

[Nói cách khác hiện tại ta cũng không biết nam chủ là vị nào cả!]


Hệ thống có chút bất đắc dĩ nói.

Ngô Diệu Ny vừa nghe, nhất thời tức giận đến méo miệng, hệ thống cũng không biết nam chủ là ai thì cô hoàn thành nhiệm vụ như thế nào?! Hệ thống chết tiệt, mỗi lần đều là lựa thời khắc mấu chốt nói ra làm tình trạng tồi tệ thêm. Còn tưởng rằng cái đó nó không làm được, thì bảo đảm về sống chết của cô vẫn phải có chứ, kết quả là ngay cả điều này cũng không thể bảo đảm, làm hại cô ở thế giới trước đột nhiên bị chết oan.

Ngay sau đó, hệ thống lại nói:

[Ta không có cảm giác Vũ Văn Kính có thuộc tính của nam chủ, ngược lại là xuất hiện nhiều người phối hợp diễn hình như có thuộc tính trạng thái ngang hàng.]

“Trạng thái ngang hàng là cái gì ?”

Nam chủ nam xứng mà Ngô Diệu Ny tiến công chiếm đóng đều là do hệ thống chỉ định, cho nên hắn cũng không biết nam chủ nam xứng sẽ bởi vì phát sinh của cô mà thay đổi.

Hệ thống vừa nghe, kiên nhẫn giải thích nói:

[Nói đơn giản chính là không rõ nam chủ là ai nhưng lại xuất hiện nhiều nam xứng.]

“Tôi đây cần phải tiến công chiếm đóng hết sao?”

Đây mới vấn đề quan trọng. Nếu xuất hiện nhiều người phối hợp diễn, như vậy có phải đại biểu cho việc người cô phải tiến công chiếm đóng cũng sẽ tăng lên?

Ngô Diệu Ny đưa ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.

Hệ thống lắc đầu nói:

[Cũng không cần phải như vậy, căn cứ yêu cầu của nhiệm vụ, là nam chủ và nam xứng, cô có thể tùy chọn hai người làm nam xứng, không cần tiến công chiếm đóng toàn bộ, tương ứng như vậy, nếu cô lựa chọn tiến công chiếm đóng, giá trị hảo cảm của nam xứng về cô sẽ bởi vì ấn tượng đầu tiên bên ngoài mà không ngừng tăng lên, sau đó việc cô tiến công chiếm đóng đối tượng sẽ càng ngày càng dễ hơn.]

“Tôi đây lựa chọn tiến công chiếm đóng.”

Sinh mệnh là đáng quý, tình yêu giá rất cao, nếu có giá trị, hai người cô cũng phải làm.

[Tốt, căn cứ theo lựa chọn của cô, đang tìm cho cô vị nam xứng thứ nhất.]

Chỉ chốc lát sau, giọng nói hệ thống lại vang lên:

[Đinh, vị nam xứng đầu tiên đã được tìm thấy, đương kim Thái tử Vũ Văn Thác.]

Trong đầu Ngô Diệu Ny lập tức xuất hiện toàn bộ tin tức về Vũ Văn Thác.

[Chạng vạng hôm nay hắn sẽ xuất hiện ở hội đèn lồng Nguyên Tiêu.]

Ngô Diệu Ny gật gật đầu, cô biết hôm nay thánh chỉ tứ hôn sẽ tới, nữ chủ cũng sẽ bởi vậy mà tức giận rời nhà trốn đi, ngẫu nhiên gặp Vũ Văn Thác.

Nếu để cho nữ chủ gặp Vũ Văn Thác, như vậy giá trị hảo cảm của cô cũng sẽ cao thêm một chút, dù sao ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

“Tôi biết rồi.” Ngô Diệu Ny bĩu môi nói.

————-Buổi tối, hội đèn lồng Nguyên Tiêu————–

“Chủ tử, ở đây nhiều người lắm, không bằng chúng ta đi đến nơi nào thanh tịnh đi?”

A Đại nhìn đám người người đến người đi, khuôn mặt lộ vẻ u sầu, thân thể chủ tử không tốt, những nơi người tạp nham vẫn ít đi thì hơn.

Chỉ thấy một nam tử có mái tóc dài búi cao một nửa, một thân bào phục màu trắng, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt xếch ôn nhu, giống như một vị thần, khi nhìn vào sẽ bị hớp hồn; dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi không tệ, dù sắc mặt hơi hơi tái nhợt cũng không gây cản trở dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, mỉm cười trên mặt nói: “Không ngại, đã lâu ta không thấy náo nhiệt như vậy, tiếp tục đi đi.”

Ngay cả A Đại đã ở bên chủ tử hầu hạ mười mấy năm, thỉnh thoảng vẫn sẽ bị vẻ tươi cười của chủ tử mê hoặc.

Thấy chủ tử nói như vậy, A Đại do dự nói:

“Vậy chủ tử à, nếu thân thể ngươi không khỏe, nhớ rõ nói cho thần biết, thần đi ngay sau người.”

“Ừm.”


Vũ Văn Thác cũng chả để ý việc người người hỗn tạp, ngược lại thích hình ảnh như vậy, trong cung toàn trưng ra khuôn mặt dối trá, so ra còn kém vẻ mặt tươi cười của mọi người ở đây.

Một người chậm rì rì thưởng thức hội đèn lồng Nguyên Tiêu náo nhiệt, nhìn tiểu hài tử trên đường đi qua dẫn theo đèn lồng thiên kì bách quái, lại gợi lên một tia mỉm cười.

“Bắt trộm, bắt trộm!”

Đột nhiên xa xa truyền đến tiếng la to của một nam tử, theo thanh âm nam tử, tiếng bước chân đi theo cũng càng ngày càng gần.

Chỉ thấy một nữ tử ước chừng khoảng 15 tuổi, thanh tú tuyệt luân, một thân váy dài vàng nhạt, chạy về phía Vũ Văn Thác, theo bước chạy, những đồ vật trang sức nhỏ trên người kêu đinh đinh đang đang.

Bởi vì nữ tử chạy trốn gấp gáp, nhất thời không dừng được nên tiếp theo sẽ ngã lên Vũ Văn Thác, mà lúc Vũ Văn Thác thấy, cô gái đã cách bản thân hắn không đến một bước to, theo bản năng chợt lóe hắn có thể may mắn thoát khỏi nhưng y phục của hắn lại mắc vào y phục của nữ tử này.

Nữ tử thấy vậy, nhìn nam tử càng ngày càng gần, trên mặt lo lắng vạn phần, tùy tiện kéo kéo y phục mong có thể tháo bỏ, nhưng không biết có phải do ông trời cố ý đối nghịch, dùng sức càng làm cho y phục càng tháo càng chặt, rơi vào đường cùng, ánh mắt trong suốt nhìn nam tử trước mắt dung mạo kinh diễm, kéo tay hắn, ngoài miệng nói: “Đi.”

Sau đó lôi kéo Vũ Văn Thác chạy về phía người thưa thớt.

Dọc đường đi, Ngô Diệu Ny nắm tay Vũ Văn Thác liều mạng chạy về phía trước, sợi tóc của nữ tử theo động tác chạy của nàng, có một ít nghịch ngợm bay ở không trung, làm nữ tử có vẻ thêm vài phần khí chất phiêu dật xuất trần, Vũ Văn Thác nhìn người lôi kéo hắn bỏ chạy, bởi vì bỏ chạy mà hai má đỏ ửng, không bỏ ra bàn tay trắng nõn cầm lấy tay hắn, ngược lại cảm giác bàn tay này rất tốt, mềm mại không xương.

Tuy rằng thân thể hắn không tốt lắm, nhưng chạy bộ thì đối với người luyện võ không là gì cả.

Nhưng mà thị vệ phía sau thì cảm thấy buồn rầu, nhìn chủ tử biến mất, vẻ mặt u sầu, chết tiệt, xú nha đầu, dám kéo chủ tử chạy, hu…hu…hu, hắn phải nói với Hoàng thượng như thế nào đây. Còn chủ tử nữa, sao có thể không nói không rằng đi theo nàng ta chứ.

Đại khái chạy hơn mười phút, Ngô Diệu Ny ngừng lại, nhìn nhìn phía sau, phát hiện không có người đuổi theo, mới nhẹ nhàng thở ra, ghé vào gốc cây thở hồng hộc.

Mà Vũ Văn Thác vẻ mặt kinh ngạc nhìn nữ tử này.

Bị bệnh lâu ngày cũng biết đôi chút, hai tay đặt trên mạch đập của Ngô Diệu Ny, phát hiện nữ tử mảnh mai thế này, thân thể mềm mại mà lại cá tính hoạt bát hiếu động như vậy, nàng sẽ không sợ hôm nay như vậy ngày mai sẽ bị bệnh sao?

Điểm này có chút khác với mình, có chút tự giễu cười cười cá tính cẩn thận của mình.

Có lẽ phát hiện có người nhìn mình chằm chằm, Ngô Diệu Ny ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Thác, sau lại phát hiện hai người còn tay nắm chặt tay, bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy bàn tay to có chút tái nhợt nhưng hữu lực của Vũ Văn Thác, nhìn qua hài hòa như thế, giống như hai bàn tay này trời sinh nên nắm với nhau vậy.

Thấy thế, Ngô Diệu Ny vội vàng buông ra, trên mặt cũng hiện lên áng mây đỏ ửng, sau lại có chút ngượng ngùng cào cào tóc, sau đó mới nói nhẹ: “Thực xin lỗi.”

“Ngươi là trộm?”

Vũ Văn Thác nhìn chằm chằm y phục của hắn còn dính một nùi với nữ tử, đôi mi thanh tú giương lên, bình tĩnh nói.

“Ai nói ta là trộm chứ!”

Ngô Diệu Ny tức giận nhìn hắn một cái, mang theo kiểu hơi hơi nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy người vừa rồi sao lại đuổi theo ngươi ?”

Vũ Văn Thác chỉ chỉ gói tiền to trên tay Ngô Diệu Ny, có chút buồn cười nhìn cô gái trước mắt một cách tinh quái, giờ phút này nàng còn thở phì phò, một mái tóc đen tuyền bởi vì bỏ chạy mà có chút hỗn độn, nhưng lại trở nên sinh động hơn, nếu không phải dò mạch đập của nàng rồi, hoàn toàn sẽ không tin rằng nữ tử này lại có thân thể yếu đuối như thế.

Thấy Vũ Văn Thác chỉ vào gói tiền to trên tay mình, Ngô Diệu Ny ném ném gói tiền to lên trên, quay đầu giải thích với Vũ Văn Thác:

“Ta chỉ là lấy lại đồ của nguyên chủ thôi, ngươi không biết gói tiền này là của một lão bà bà, buổi chiều hôm nay bị tên hỗn đản nào đó lấy trộm, chính là cái tên vừa mới đuổi theo ta đó, cho nên ta mới chạy đến đây.”

Nói xong còn kết hợp với biểu tình ngây thơ vô (số) tội của nàng làm cho người nghe cảm thấy nàng nói cũng có vài phần đạo lý.

Nhưng Vũ Văn Thác không bị rơi vào cạm bẫy của nàng, bình tĩnh nói:

“Cho nên ngươi vẫn là trộm.”

“Đã nói không phải trộm, ngươi mới là trộm, cả nhà các ngươi mới là trộm.”

Có lẽ là bị Vũ Văn Thác nói là trộm nên có chút tức giận, lại cảm thấy mình trời sinh bộ dạng bán manh (dễ thương) chỉ nói thì không có tác dụng, Ngô Diệu Ny có chút bất nhã quát.

Nhưng thân mình nàng mảnh mai, hơn nữa thanh âm còn mang chút hơi hơi trẻ con của tiểu hài tử, cho nên nghe vào trong lỗ tai Vũ Văn Thác giống như là con mèo nhỏ đang làm nũng.


“Ha…ha….”

Bị Ngô Diệu Ny làm cho vui vẻ, Vũ Văn Thác nắm tay che miệng cười khẽ.

[Đinh, giá trị hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với người chơi tăng thêm 20%, hiện tại là 20%.”

“Đây là nơi nào vậy? Hoang vu quá!”

Ngô Diệu Ny nhìn nơi trước không có nhà sau không có cửa tiệm, vừa rồi chỉ lo chạy, không chú ý đường đi, nàng lại là người trời sinh mù đường, hiện tại cũng không biết nên đi về thế nào, mặt lộ vẻ uể oải.

Mà trong lúc nàng quan sát đường đi, Vũ Văn Thác cũng quan sát Ngô Diệu Ny, nhìn dáng người mảnh khảnh của nàng, nhìn sao cũng không giống như nữ nhi nhà bình thường hoặc là nha hoàn, giống một tiểu thư khuê các hơn, nhưng có tiểu thư khuê các nhà ai giống nàng chứ, dám trộm này nọ, cũng may tâm địa thiện lương.

“Ngươi có biết đường không?”

Ngô Diệu Ny nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác hỏi.

“Không phải là ngươi dẫn ta đến sao?” Sao có thể quay ra hỏi ngược lại ta.

Vũ Văn Thác nhún vai, chẳng hề để ý nhìn Ngô Diệu Ny.

“Vậy được rồi, phân công nhau tìm đườngvề nhà.”

Nếu cũng không biết, chỉ có thể phân công nhau hành động , chỗ này cũng không thể trông cậy vào có người đến cứu, tự mình tìm đường về nhà còn hơn, bằng không chuyện nàng vụng trộm chạy đi sẽ bị cha Thừa Tướng phát hiện .

Ngô Diệu Ny chuẩn bị đến bên phải nhìn xem, hình như là vừa rồi đi từ bên kia tới.

Nhưng còn chưa cất bước đi đã bị lực trên vai kéo trở về.

Vừa nhìn mới biết được là mình với quần áo người trước mắt vẫn còn dây dưa cùng một chỗ.

Nhắm mắt lại, thiếu chút nữa quên chuyện này, bởi vì vậy mà mình mới chạy đến nơi hoang vu này, vươn tay cởi chỗ bị móc vào nhau, không biết có phải do nàng rất dùng sức hay không mà vật phẩm trang sức trên người một chút đã đứt, nhưng chuông vẫn ở trên người Vũ Văn Thác như trước, mà quần áo Vũ Văn Thác bởi vì cái chuông mà hơi bị rách, Ngô Diệu Ny nhất thời có chút ngượng ngùng, nhìn Vũ Văn Thác nói:

“Có gì ta sẽ đền cho ngươi.”

Kỳ thật nàng cũng chỉ là khách khí một chút, Vũ Văn Thác này rất có tiền, tất nhiên sẽ không so đo một bộ quần áo với nàng.

Nào biết Vũ Văn Thác cười gật đầu nói: “Được.”

Ngô Diệu Ny nhìn Vũ Văn Thác khí vũ bất phàm, trong khoảng thời gian ngắn có chút nghẹn họng nhìn trân trối, người như vậy mà lại để nữ hài tử đền quần áo thật sao.

Một đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm Vũ Văn Thác.

Vũ Văn Thác lạnh nhạt cười.

[Đinh! Giá trị hảo cảm của Vũ Văn Thác tăng 5%, hiện tại là 25%.”






Bình Luận (0)
Comment