Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ

Chương 54



“Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Thác đối với người chơi tăng lên 15%, hiện tại là 100%.”

Ngô Diệu Ny dù đang mơ mơ màng màng theo tiết tấu của Vũ Văn Thác nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh thông báo của hệ thống.

Cung điện của nhị Hoàng tử, Vũ Văn Cát không chớp mắt nhìn chằm chằm ngoại bào diễm sắc đang treo trên giá, trong đầu tất cả đều là hình ảnh chiếc má lúm đồng tiền cùng khuôn mặt tươi như hoa kia, giờ phút này sự lạnh lùng trên khuôn mặt hắn đang dần rút đi.

Đột nhiên một cung nữ tiến vào, nhìn thấy sự dịu dàng trên mặt Vũ Văn Cát, mặt nàng ta đỏ bừng, xuân tâm nhộn nhạo, liền tự ý tiến đến cầm lấy kiện ngoại bào kia, vẻ mặt hiền lành nói: “Nhị Hoàng tử, quần áo này của ngài có chút bẩn, hay là để nô tỳ giặt sạch giúp người.”

Vẻ mặt chờ mong nhìn Vũ Văn Cát, hy vọng được Vũ Văn Cát cho phép, các cung nữ hầu hạ chủ tử như nàng đơn giản hy vọng chính là có một ngày có thể được chủ tử sủng hạnh.

Lại không ngờ thứ nàng đổi lấy lại là ánh mắt lạnh băng đến tận xương tủy của Vũ Văn Cát, trên mặt Vũ Văn Cát sớm đã không còn thấy sự dịu dàng, đôi mắt như chim ưng lạnh lẽo nhìn nàng, dọa vị cung nữ kia tay chân luống cuống, đánh rơi ngoại bào xuống đất, trên mặt Vũ Văn Cát âm trầm giống như bão táp sắp đến, mày nhíu lại, một chữ tàn nhẫn thoát ra khỏi miệng:

“Không muốn chết thì cút ra ngoài cho ta!”

Bị ánh mắt của Vũ Văn Cát dọa, cung nữ sợ chết khiếp, làm sao còn có khí lực cút ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, toàn thân vô lực quỳ rạp trên mặt đất.

Giờ phút này, một người mặc phi bào bước vào, vờ như mình còn là nữ tử yêu kiều, dừng lại trước cửa, nhìn cung nữ đang quỳ rạp trên mặt đất cùng vẻ mặt âm trầm của Vũ Văn Cát, chỉ vào nền đất cao nói:

“Sao lại thế này?”

Người đến chính là Lệ phi.

Vũ Văn Cát ngẩng đầu, thấy Lệ phi, cúi đầu cung kính hô một tiếng:

“Mẫu phi.”

Lệ phi tức giận nhìn thoáng qua Vũ Văn Cát, đôi mắt lướt qua chiếc ngoại bào diễm sắc trên đất, rõ ràng mọi chuyện, lạnh nhạt nói:

“Còn tưởng có chuyện gì, chỉ là một cái áo hỏng, đáng để con làm vậy sao? Sáng mai, mẫu phi sẽ sai người làm cho con cái mới là được.”

Tiếp theo, bà liếc mắt nhìn cung nữ kia, tức khắc trong phòng chỉ còn có hai người Lệ phi và Vũ Văn Cát.

Vũ Văn Cát không muốn nói nhiều với Lệ phi, từ nhỏ hắn vốn không thân thiết với bà, ngoại trừ mỗi ngày thỉnh an một lần, hắn căn bản không nói gì với bà nữa, vì thế thản nhiên nói:

“Mẫu phi nếu không có chuyện gì thì trở về đi.”

Nghe thế, Lệ phi tất nhiên là có ý không vui, bà biết cái áo kia có ý nghĩa gì với con trai bà, trên mặt có chút tức giận, nhưng thấy vẻ mặt lạnh lùng của Vũ Văn Cát, bà áp chế tức giận trong lòng nhẹ giọng nói:


“Cát nhi, mẫu phi biết con suy nghĩ cái gì, nhưng tương lai con phải làm đại sự, không nên lãng phí thời gian yêu đương với nữ nhân, con thích một người, mẫu phi đương nhiên cao hứng, nhưng quá thích một người, sẽ có hại cho con, đợi tương lai con ngồi trên vị trí kia, muốn bao nhiêu nữ nhân còn không phải dễ như trở bàn tay sao?”

“Đây là chuyện của nhi thần.”

Lệ phi thấy Vũ Văn Cát không những không cảm kích còn bộ dạng còn khó chịu, không biết phân biệt trái phải, sắc mặt bà tái xanh, trong đầu đột nhiên hiện lên tin tức thủ hạ mới đưa tới, vốn bà đến tẩm cung Vũ Văn Cát là có nguyên nhân, bà quyết không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào phá hư kế hoạch làm Thái Hậu của bà nên lộ ra một tia tươi cười đắc ý, nói:

“Cát nhi, mẫu phi cũng không muốn nói cho con đâu, nhưng nha đầu họ Ngô mà con thích kia, hiện tại đã là người của Thái tử, con tốt nhất không nên dính vào nàng nữa.”

Vũ Văn Cát vừa nghe, ánh sáng lạnh trong mắt nổi lên nói:

“Lời này có ý gì?.”

Đột nhiên Lệ Phi đến bên người Vũ Văn Cát, kiên nhẫn nói:

“Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ cái con cần là nhanh chóng tìm cách làm thế nào giành được vị trí Thái tử kia.”

Nói xong, Lệ phi đi ra khỏi tẩm cung của Vũ Văn Cát.

Mà Vũ Văn Cát sau khi nghe được tin tức khiến người ta khiếp sợ kia, sắc mặt một mảnh âm trầm, con ngươi lên hiện lên nồng đậm sát ý.

Ngự hoa viên ở Đông cung.

“Diệu Nhi xem ra rất thích thú nhỉ? ”

Vũ Văn Cát tiến vào đúng lúc nhìn thấy một bức tranh mỹ nhân đang ngủ mơ, nàng mặc một chiếc váy màu ngọc bích dài tôn lên dáng người tinh tế thon thả, miễn cưỡng nằm trên trường kỉ phong cách cổ xưa, mái tóc đen dài cắm chiếc trâm cài, đôi mắt xinh đẹp xuất trần nhắm chặt, khóe miệng hơi hơi cong lên.

Âm thanh Vũ Văn Cát vang lên phía sau Ngô Diệu Ny, khiến Ngô Diệu Ny đang nghỉ ngơi bừng tỉnh.

Còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt mơ hồ.

Vì vừa tỉnh đầu óc còn chưa hoạt động, có chút mơ hồ nói:

“Nhị hoàng tử?”

Mà Vũ Văn Cát vốn đang tràn đầy lửa giận, nghe thấy Ngô Diệu Ny gọi hắn là nhị Hoàng tử, vẻ mặt tức giận, nhưng vẫn cố nén tức giận trong lòng thô lỗ kéo Ngô Diệu Ny ra khỏi trường kỉ nói:

“Không phải lúc trước ngươi luôn gọi ta Vũ Văn Cát sao? Vừa mới đến Đông cung đã đổi thành nhị Hoàng tử rồi? Ngươi để ý Vũ Văn Thác à?”

Ngô Diệu Ny bị dọa, trên mặt có chút khiếp sợ, hai chân không khỏi lui về phía sau muốn thoát khỏi Vũ Văn Cát, Vũ Văn Cát tất nhiên là nhìn ra nàng muốn chạy trốn, từng bước ép sát Ngô Diệu Ny, hiện tại khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.

Ngô Diệu Ny bị tay Vũ Văn Cát nắm có chút đau, chau mày, chuyển động cổ tay muốn dằn khỏi bàn tay to của Vũ Văn Cát.

Đối với sự khó hiểu hôm nay của Vũ Văn Cát nàng thành thật nói: “Vũ Văn Cát, hôm nay ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

Vũ Văn Cát nghe xong, cười ha ha một tiếng, giống như là đang chê cười vậy, đột nhiên tươi cười ngừng lại, ánh mắt điên cuồng nhìn Ngô Diệu Ny nói:

“Ta làm sao, chẳng lẽ ngươi không thấy được sao?”

“Ngươi buông ta ra trước được không?”

Nói thật Ngô Diệu Ny có chút sợ hãi khí thế điên cuồng của Vũ Văn Cát.

“Vì cái gì ngươi muốn ta thả ngươi ra ?”

Vũ Văn Cát lôi kéo Ngô Diệu Ny, Ngô Diệu Ny bị bắt vòng qua vòng lại mấy vòng, ngã vào trong lòng Vũ Văn Cát, mặt Vũ Văn Cát kề ngay cổ Ngô Diệu Ny, ở cổ nàng cọ xát mấy lần, mũi thở khe khẽ, ngửi hương thơm chỉ có trên người nàng.

Trên mặt Ngô Diệu Ny có chút xấu hổ cùng ảo não, suy nghĩ chút liền giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Vũ Văn Cát.

Đáng tiếc đối phương ôm quá chặt khiến nàng không thể nhúc nhích.

Lúc này, đột nhiên một tiếng “loảng xoảng” vang lên, giọng nói của Vũ Văn Thác cũng vang lên.

“Buông Diệu Nhi ra!”

Y biết ngày hôm qua Diệu Nhi rất mệt mỏi nên để nàng ở đây, đúng lúc gặp phải hoàng thúc Vũ Văn Kính cũng đi đến.

“Ngôn Thanh.”

Trên mặt Ngô Diệu Ny lộ ra vẻ kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng), nhìn Vũ Văn Thác, nhưng lại kích thích đến Vũ Văn Cát.

Bàn tay Vũ Văn Cát vội vàng bóp lấy cổ Ngô Diệu Ny, nhìn Vũ Văn Thác, ý bảo Vũ Văn Thác không được tới gần, hung tợn quát:

“Đừng tới đây, ngươi nếu dám lại đây, ta sẽ giết nàng.”

Sợ Vũ Văn Thác không tin, hắn siết thật chặt bàn tay ở trên cổ Ngô Diệu Ny.

Hô hấp không thoải mái khiến khuôn mặt Ngô Diệu Ny lộ ra vẻ thống khổ.


Thấy thế, Vũ Văn Thác cùng Vũ Văn Kính ngừng chân.

Vũ Văn Thác đau lòng nhìn thoáng qua Ngô Diệu Ny, chỉ hận người bị bóp cổ không phải là hắn, mắt xếch theo sau nhìn chằm chằm Vũ Văn Cát nói:

“Nhị đệ, ngươi làm cái gì vậy!”

Vũ Văn Cát đầu tiên là thì thào tự nói, sau đó, miệng kề sát cổ Ngô Diệu Ny, nhìn nàng bởi vì ghê tởm mà nổi da gà, nói:

“Ta làm cái gì, ta chính là yêu ngươi mà thôi, nhưng ngươi vì sao lại yêu Vũ Văn Thác, ta so với hắn có kém sao, ngươi có biết ta đêm qua chưa từng chợp mắt, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ngươi dịu dàng trong lòng hắn, ta liền hận đến nỗi không thể chạy đến giết hắn.”

“Vũ Văn Cát, ngươi không cần như vậy.”

Ngô Diệu Ny khóc ướt cả lông mi, ánh mắt ướt sũng khẩn cầu nhìn Vũ Văn Cát phía sau.

“Đôi mắt xinh đẹp như vậy, nước mắt khiến người ta tan nát cõi lòng, lại vì người kia mà rơi.”

Vũ Văn Cát dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhẵn nhụi bóng loáng của Ngô Diệu Ny, lau từng giọt nước mắt trên mặt nàng, châm chọc nói.

Ngô Diệu Ny liều mạng lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Chỉ thấy trên mặt Vũ Văn Cát tràn đầy hứng khởi nói:

“Ta cỡ nào hy vọng, thời gian có thể dừng lại ở dưới vách núi đen kia, hoặc là khiến cho bọn họ vĩnh viễn tìm không thấy chúng ta, đáng tiếc cuối cùng vẫn là để cho Vũ Văn Thác tìm được, mà nay mỗi lần nghĩ đến lúc ấy chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau, thì dù là cùng chết, cùng đến âm tào địa phủ thì ai cũng không thể chia cắt chúng ta được, ngươi nói đúng không?”

Ý tứ trong lời nói Vũ Văn Cát, hai người đứng ở bên cạnh đều hiểu được, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vũ Văn Cát.

Vũ Văn Kính nhìn Ngô Diệu Ny trong lòng Vũ Văn Cát, tuy rằng đau lòng chuyện đêm qua đã xảy ra, nhưng nhìn đến vẻ mặt đau khổ của Ngô Diệu Ny, lòng hắn như bị dao cắt, nhìn Vũ Văn Cát giờ phút này đã muốn điên cuồng, cố gắng ổn định cảm xúc nói:

“Cát nhi, ngươi không được xúc động, ngươi như vậy sẽ dọa Diệu Nhi .”

Vũ Văn Kính đau lòng nhìn Ngô Diệu Ny bị bóp cổ, nàng nhất định là rất khó chịu, rất sợ hãi.

Đột nhiên Vũ Văn Cát si ngốc cười rộ lên, sau đó giống như bừng tỉnh, nhìn Ngô Diệu Ny nói:

“Chậc chậc, ngươi thấy không ? Hoàng thúc cũng yêu ngươi như thế, nhưng sao ta lại thấy rất chướng mắt!”

Cánh tay Vũ Văn Cát siết chặt hơn, thay đổi bất ngờ khiến Ngô Diệu Ny ho khan mãnh liệt.

Sau đó vừa lòng nhìn sắc mặt lo lắng của hai người trước mặt, Vũ Văn Cát ở trước mặt hai người hôn Ngô Diệu Ny, từ khuôn mặt đến cổ, rồi đến xương quai xanh, kích thích hai người kia, còn Ngô Diệu Ny chỉ biết tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Thấy Ngô Diệu Ny như vậy, lòng Vũ Văn Thác giống như ở trên chảo nóng, hơi thở khó khăn, y ho khan, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, nhưng y không quan tâm, chỉ dùng ống tay áo xoa xoa, đột nhiên hai chân y quỳ xuống đất, như cầu xin nói với Vũ Văn Cát:

“Nhị đệ, xem như đại ca xin đệ, đừng làm đau nàng.”

Nhìn tư thế hèn mọn của Vũ Văn Thác, Vũ Văn Kính cùng Vũ Văn Cát đều là chấn động.

Trong trí nhớ của họ, Vũ Văn Thác thanh cao kiêu ngạo, chưa bao giờ hèn mọn giống hiện tại.

Mà Ngô Diệu Ny mở to đôi mắt ướt sũng, cau mày lắc đầu mãnh liệt.

Trong nháy mắt, Vũ Văn Cát có chút khiếp sợ, sau đó nụ cười càng thêm tà ác, dáng vẻ như đang xem kịch vui nhìn Vũ Văn Thác quỳ trên mặt đất, châm chọc nói:

“Không thể tưởng tượng được Vũ Văn Thác lãnh ngạo thanh cao thế nhưng lại vì một nữ nhân mà quỳ xuống.”

Trên mặt Vũ Văn Thác không có chút nào ảo não khi bị Vũ Văn Cát nhục nhã, vẫn quỳ gối thẳng tắp trước mặt Vũ Văn Cát bình tĩnh khẩn cầu nói:

“Mong đệ thả nàng ấy ra.”

Thấy thế, Vũ Văn Cát mở to hai mắt, ánh mắt lộ ra ác độc, tàn nhẫn mà nói:

“Buông tha nàng ta, có thể, nhưng ngươi phải chết.”

“Được!”

Vũ Văn Thác không thấy một tia do dự liền gật đầu.

Vũ Văn Cát lấy từ trong ngực ra một chiếc lọ, đưa đến trước mặt Vũ Văn Thác nói:

“Đây là ‘từng bước sinh hoa’, ăn vào một canh giờ sau thân thể sẽ hư thối mà chết.”

“Không được, Ngôn Thanh.”

Nhiệm vụ của nàng mà hoàn thành nàng cũng phải rời đi, nàng thật sự không đáng để hắn phải vì nàng mà làm như vậy.

Ngô Diệu Ny khóc la, hy vọng có thể ngăn cản Vũ Văn Thác.


“Ta uống.”

Vũ Văn Thác gật gật đầu, không chút do dự uống hết lọ độc dược.

Ngô Diệu Ny thấy Vũ Văn Thác không chút do dự uống độc, đột nhiên nhớ tới một câu nói đùa khi xem một người có thật sự yêu mình hay không, khi đó Ngô Diệu Ny đã nói, nếu ai đó thật sự yêu tôi người đó sẽ vì tôi mà bất chấp cả tính mạng của mình.

Không thể ngờ rằng một khắc này điều đó lại thành hiện thực.

Lúc này Ngô Diệu Ny như quên đi mình đang làm nhiệm vụ.

Nàng đột nhiên rất hận mình quen biết Vũ Văn Cát, chỉ vì nhiệm vụ này mà trêu chọc hắn.

Nếu tất cả một lần nữa lại bắt đầu, nàng nhất định sẽ không đụng vào Vũ Văn Cát.

Vũ Văn Thác dốc ngược lọ xuống, nói với Vũ Văn Cát:

“Ngươi vừa lòng chưa?”

Vũ Văn Cát thấy thế, điên cuồng nói:

“Vừa lòng, ha ha, vừa lòng, ngươi đã chết, Diệu Nhi chính là của ta, phải không, Diệu Nhi?”

Đôi mắt Ngô Diệu Ny trong suốt, chợt ngừng lại, đôi mắt chứa đầy hận thù nhìn hắn, nói:

“Vũ Văn Cát, ngươi vĩnh viễn cũng đừng mong có được ta.”

Sau đó, nhân lúc Vũ Văn Cát lơ là vì câu nói của nàng, nàng lấy cây trâm trên đầu xuống, không chút do dự đâm vào ngực mình.

“Diệu Nhi.”

Ba giọng nói bất đồng vang lên bên tai Ngô Diệu Ny.

Trên mặt Ngô Diệu Ny tươi cười xinh đẹp, nàng vươn tay ra, vuốt ve khuôn mặt Vũ Văn Thác, nhưng nửa đường lại mất đi khí lực, thấy thế, Vũ Văn Thác vội vàng đặt tay Ngô Diệu Ny lên mặt mình.

Ngô Diệu Ny suy yếu cười cười nói:

“Thực xin lỗi, ta không thích nhìn người mình yêu đi trước, cho nên ta lựa chọn chính mình đi trước, tha thứ cho sự ích kỷ của ta, Ngôn Thanh.”

Sau đó quay đầu hận ý nhìn Vũ Văn Cát nói:

“Vũ Văn Cát, đời này lần đầu tiên ngươi khiến ta hận một người.”

Yêu phải một người không yêu mình, là chuyện đau khổ nhất, trên mặt Vũ Văn Cát lộ ra nụ cười lại giống như đang khóc, nói:

“Nếu hận ta khiến cho ngươi nhớ kỹ ta, vậy ngươi cứ hận đi.”

“Kính Vương gia mong người thay ta chiếu cố Uyển Nhi thật tốt.”

Giờ khắc này, Ngô Diệu Ny thừa nhận mình rất ích kỷ, nàng khinh thường giá trị hảo cảm của Vũ Văn Cát, lại đến cuối cùng nàng vẫn lợi dụng Vũ Văn Kính.

Hoa mẫu đơn rơi xuống đất, Vũ Văn Tín đúng lúc thấy một màn kia, nữ tử có đôi mắt sáng như bạch ngọc khiến người yêu mến, như biến mất trong hư không.

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Cát đối với người chơi tăng lên 20%, hiện tại là 100%]

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 20%, hiện tại là 100%.]

[Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Tín đối với ngươi tăng lên 20%, hiện tại là 60%.]

[Người chơi, cô hoàn thành nhiệm vụ.]






Bình Luận (0)
Comment