Cuộc Đời Định Mệnh

Chương 113

- Anh... - nó gọi

- ... - nghe tiếng nó, Huy Anh giật mình ngóc đầu dậy nhìn - Em... thấy sao rồi?

- Không sao... chỉ là đầu hơi đau ... - nó chống tay lên giường, cố gượng dậy

- Từ từ thôi - Huy Anh đặt dọc chiếc gối cho nó dựa vào - Có lẽ là thuốc mê chưa hết tác dụng

- Thuốc mê? - nó há hốc miệng, mình làm gì mà phải lại liên quan tới thuốc mê thế?

- Chứ còn sao nữa... em phải phẫu thuật để nối gân đó... không nhớ gì sao?

- Em chỉ nhớ lúc anh Đạt kẹp 2 thanh gỗ vào tay em thôi, sau đó thì đau quá nên nửa tỉnh nửa mê, chẳng nhớ gì hết

- Vậy mới nói... em có biết là anh sợ tới mức nào không hả? Tại sao lại mạo hiểm tới như vậy? Chậm 1 chút nữa thôi là cánh tay này của em sẽ không dùng được nữa, có biết không hả? - Huy Anh cao giọng, trách nó rồi qhay mặt đi chỗ khác

- Không tới mức nghiêm trọng vậy chứ? - nó căn bản là không thể mường tượng ra hiện trạng của bản thân nên cũng không biết nhận lỗi kiểu gì nữa

- Còn không nghiêm trọng? Em nói xem... lúc em bị đối thủ đá vào tay, xương bị gãy đã đâm sâu khiên cho gân tay bị đứt lìa... còn chưa kể, em còn dùng sức để đáp trả nên xương vụn cắm chặt vào gân khirén cho thời gian phẫu thuật kéo dài hơn so với dự kiến... có biết không hả?

- Thật vậy sao? ... em... em không ngờ lại thành ra như vậy...

- Em nói xem... nếu nhỡ chẳng may ban nãy...

- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu - nó đặt ngón tay trỏ của mình lên môi Huy Anh - Đừng lo nữa...

- Hứa với anh... phải biết tự chăm sóc bản thân... có được không? - Huy Anh nắm tay mà nó đang đặt trên môi mình

- Em hứa... - nó gật đầu, cười nhẹ

- ... - Huy Anh bất giác ôm chầm lấy nó, thì thầm - Anh đã rất sợ đấy...

- Xin lỗi anh... – nó cũng ôm chặt lấy anh

Lâm mở cửa phòng, đập vào mắt sanh, nó đang ôm chặt lấy Huy Anh mà long thắt lại; nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

- Em có muốn ăn gì không? - ở bên trong, cả nó lẫn Huy Anh đều không hề hay biết

- Uhm… sáng giờ đã ăn gì đâu – nó gật đầu

- Vậy đợi anh một lát nhé, anh chạy ra mua cho em chút gì ăn – Huy Anh nhanh chóng đứng dậy

- Từ từ đã… - nó níu áo anh

- Có chuyện gì sao? – Huy Anh quay lại hỏi

- Em muốn uống thêm nước ép trái cây – nó phụng phịu, nhịn từ sáng tới giờ, phải hậu đãi cái bao tử đáng thương chứ!

- Trời ạ, tưởng gì, em muốn là trời muốn mà, đợi anh chút đi – Huy Anh thở phào nhẹ nhõm

.

.

- Em trông khỏe lên hắn nhỉ? – Lâm bước vào

- Anh…. Sao lại ở đây? … Có ai… - nó làm rơi quyển sách đang cầm trên tay

- Ý em là sao? Bộ ah không được hoan nghênh ở đây sao? - Lâm hóm hỉnh, ngồi xuống bên giường

- Không có – nó lắc đầu lia lịa – chỉ là …

- Tất cả bạn bè đều biết về gia đình em rồi, không phải giấu nữa đâu

- Cáu gù? – so với sự xuất hiện của Lâm thì điều này ngạc nhiên hơn

- Phải, bố đã tới đây và kí vào đơn đồng ý phẫu thuật

- Vậy sao? Cũng tốt, sớm muộn gì họ cũng phải biết mà – nó gật gù – Ba lại muốn làm gì nữa đây? Nhất định phải rêu rao chuyện như thế sao? Thật xấu hổ!

- Anh nghĩ em phải thấy tự hào vì có một người cha như vậy chứ?

- Có gì mà đáng tự hào? Tại sao em phải tự hào về 1 người ba luôn bận rộn ngoài xã hội, tới mức không có thời gian chăm sóc con gái chứ?

- Thật ra là bố hỉ mới về cách đây 2 tiếng. Ông đã chăm sóc em từ lúc em đi ra từ phòng phẫu thuật. Thậm chí bố còn định hủy cả 1 tour diễn liên tỉnh vất vả tập luyện cả mấy tháng trời chỉ vì chưa tận mắt nhìn thấy em tỉnh lại

- Anh… ông ý dặn anh phải nói như vậy sao?

- An à, làm con của 1 người nổi tiểng rất áp lực, cái đó anh hiểu. Mình phải cố gắng gấp trăm, gấp ngàn lần người khác, để mọi người biết tới ta với sự nỗ lực, sự vươn lên bằng chính sức mình, chứ không phải là do có người chống lưng, có người nâng đỡ

- … - nó im lặng, lời của Lâm nó quá đúng, bởi anh là người từng trải. Nó nhớ lại, nó từng xem 1 bài phỏng vấn, được nghe Lâm chia sẻ, là anh đã cố gắng ra sao để mọi người biết tới anh là 1 Hoàng Lâm nào đó, chứ không phải là Hoàng Lâm – con nuôi của Hoàng Linh

- Bố có những chỗ khó nói riêng của bố. Anh cũng làm nghệ thuật nên anh hiểu, nghề này nó không đi theo mong muốn của mình, mà lệ thuộc vào sự ủng hộ của khán giả. Chính vì vậy, bố không cần em hiểu, mà chỉ mong em có thể thông cảm cho bố, em hiểu chứ?

- Nhưng ba không hề hiểu em…

- Anh nghĩ là em lần rồi. Bố không phải là không hiểu, mà là đang lo lắng cho em. Nếu giả sử bây giờ, trong lúc thi đấu hoặc xảy ra va chạm với người khác, có chuyện gì xảy ra thì ai là người chịu thiệt thòi? Ai là người đau lòng nhất? Anh nghĩ em cố gắng hoàn hảo hóa mọi việc vì không muốn dựa dẫm vào người khác, nhưng chỉ vì 1 sơ suất nhỏ mà trở thành gắng nặng cho mọi người thì có đáng không?

- Em… - nó không biết phải nói gì

- Về nhà đi An à…

- Em cần có thời gian… - nó ngập ngừng

- Được, anh không ép em… hi vọng là vài hôm nữa, anh sẽ được đưa em từ bệnh viện về thẳng nhà

- … - nó gật đầu đồng ý

Thế là hai người cứ ngồi đó lặng im, mãi cho tới khi Huy Anh bước vào.

Bình Luận (0)
Comment