Tưởng thị ngớ người, lẩm bẩm: "Nó… ý nó là gì vậy?”
Trần Hải liếc vợ một cái, nét mặt phức tạp. Dù con trai nói gì, ông có linh cảm rằng việc này đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng nó.
*
Gió nhẹ lùa qua, tiếng lá tre xào xạc vang lên bên ngoài cửa sổ. Trong Tâm Niệm đường, Tạ Ngọc My nghe tiếng lá tre bên ngoài, lòng không yên.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện Tạ Ngọc Uyên lại có thể khiến cả phủ Bình Vương và phủ Phúc Vương đến cầu thân.
Làm trắc phi thôi sao?
Nếu vận may tốt, đó có thể là quý phi, là hoàng quý phi… Nếu sinh được một đứa con trai, thêm chút thủ đoạn, thậm chí vào được trung cung cũng không phải là chuyện không thể.
Cùng là tiểu thư của Tạ phủ, tại sao vận mệnh của Tạ Ngọc Uyên lại tốt đến thế, còn mình, muốn lấy Trần thiếu gia cũng phải cố vươn cổ lên để với?
Nghĩ đến đây, Tạ Ngọc My không khỏi ngậm ngùi. Ban đầu ở phủ Dương Châu, nàng là tiểu thư chính thất, Ngọc Uyên là con thứ. Cả về ăn mặc, giao tiếp, không có gì khác biệt.
Tạ phủ từ trên xuống dưới chẳng ai coi trọng nương con Cao thị, chỉ xem họ như một trò cười. Đến giờ nàng mới nhận ra, họ không phải là trò cười… mà trò cười là chính mình.
Dù Cao thị có từng nằm chung giường với người khác, dù Tạ Ngọc Uyên lớn lên nơi thôn dã, nhưng trong máu các nàng vẫn chảy dòng máu của Cao gia. Dòng máu ấy, dù không có kết cục tốt, nhưng vẫn mang nét cao quý. Đến tận giờ, lão Hoàng đế vẫn còn vương vấn về họ.
Thật ra, khoảng cách thân phận ấy, ngay từ khi nàng sinh ra trong bụng của Thiệu thị đã có sẵn rồi. Cha kiêng dè nương con Cao thị, chẳng qua là kiêng dè cả Cao gia, là sợ đến cả Hoàng đế.
Vậy nên, khi Tạ Ngọc Uyên đứng lên dùng tư thế của đích xuất tiểu thư đạp họ xuống bùn, cha cũng không dám hé môi lấy một tiếng. Vì nếu cha cất tiếng, người tiếp theo bị Tạ Ngọc Uyên giẫm đạp... chính là ông!
Trong Tạ phủ rộng lớn này, kẻ thật sự nắm quyền sinh sát lại chính là hai nương con Cao thị, những người mà bao lâu nay họ vẫn coi thường. Cả đời này, nàng và Thiệu thị đừng hòng tranh giành hay sánh ngang!
Tạ Ngọc My chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cũng chưa bao giờ thấy không cam lòng đến vậy.
“My nhi, sao con lại đứng đây để gió lạnh lùa thế?” Giọng yếu đuối của Thiệu thị vang lên từ không xa.
“Di nương, với nương con Cao thị, nếu không triệt hạ được thì chỉ còn một đường duy nhất thôi!”
“Đường nào?”
Tạ Ngọc My đứng im trong bóng tối, ánh mắt gắn chặt vào góc tường, lóe lên tia sắc lạnh.
“Đó là tìm cách để con trở thành trắc phi trong Vương phủ.”
Lời nàng nói ra tựa sấm nổ giữa trời đêm! Tóc Thiệu thị dựng đứng lên… Một hơi thở nghẹn nơi ngực, bà không dám buông ra…
*
“Tiểu thư, ngay cả Trần thiếu gia cũng đích thân đến nói, sao tiểu thư không đồng ý chứ?” La ma ma thực sự không hiểu nổi, từ chối hôn sự với Trần gia, giờ phải thu xếp thế nào đây?
Tạ Ngọc Uyên không thể thú nhận tâm sự của mình với La ma ma, chỉ im lặng để bà tiếp tục cằn nhằn.
“Giờ phải làm sao đây?”
La ma ma thở dài, hai bên tóc mai của bà đã bạc đi một mảng lớn vì lo nghĩ mấy hôm nay, vậy mà nương con hai người này lại thản nhiên như không.
Đúng lúc ấy, A Bảo kéo rèm bước vào.
“Tiểu thư, tiểu thư, Đông Mai bên lão phu nhân đến tặng cho tiểu thư mấy chậu lan. Đại phu nhân cũng cho người mang qua ít lụa băng thượng hạng; Đại thiếu gia thì tặng một viên nghiễn ngọc, còn…”
A Bảo ngước mắt nhìn Tạ Ngọc Uyên: "Tâm Niệm Đường cũng gửi quà, là đôi hài thêu do đích thân Thiệu di nương may.”
“Cứ nhận hết đi!”
Giọng Tạ Ngọc Uyên khàn khàn, có phần lười biếng: "Chuẩn bị lễ cho ta, lát nữa ta sẽ đích thân mang sang cho Đại bá mẫu.”
“Tiểu thư?” La ma ma tròn mắt ngạc nhiên.
Tạ Ngọc Uyên đứng dậy ôm lấy La ma ma: “Ma ma, suốt buổi nay ta đã nghĩ kỹ, chuyện hôn nhân của mình bị người khác cầm nắm, nhưng hôn sự của Nhị tỷ, có lẽ ta lại có thể nắm giữ trong tay.”
...
Cố Thị thật không ngờ Tạ Ngọc Uyên lại đích thân mang lễ đến thăm, khiến bà mừng rỡ đến độ không biết nói gì. Mấy ngày trước ở chùa Diên Cổ, vì chuyện hôn sự của thứ nữ, Tạ Ngọc Uyên đã mắng bà một trận thậm tệ, mối quan hệ hai nhà rơi xuống tận cùng.
Bà dày mặt mang lễ cũng vì chẳng còn cách nào khác, nha đầu đó rất có thể sẽ trở thành trắc phi của Vương gia, tương lai của con trai, con rể đều nằm trong tay nàng.
Huống chi, hiện giờ nàng còn là người giàu nhất kinh thành, chút tiền rơi ra từ kẽ tay nàng cũng hơn nhà bà gấp trăm lần.
Vậy nên, dù mất mặt thế nào, lễ nên mang vẫn phải mang, nịnh nọt phải nịnh nọt!
“A Uyên à, mau ngồi, mau ngồi, người đâu, pha trà, dọn trái cây, điểm tâm!”
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: “Đại bá mẫu đừng vội, Đại bá và Đại ca đâu rồi?”
“Có đây, có đây, người đâu, đi gọi Đại gia và Đại thiếu gia, bảo là A Uyên đến, để cả nhà quây quần gần gũi.”
Miệng Cố Thị khéo léo, lời hay lẽ xấu gì cũng thốt ra được.
Tạ Ngọc Uyên khẽ nheo mắt, nói: “Nhân tiện gọi cả Nhị tỷ đến đi.”
“Con xem trí nhớ của ta, lại quên mất hai con là tỷ muội thân thiết nhất. Mau đi gọi Nhị tiểu thư đến.”
Cố Thị bày biện xong, cả nhà bên Đại phòng đều tề tựu đông đủ.
Tạ Ngọc Uyên nhấc một quả nho, đặt dưới mắt nhìn kỹ rồi mỉm cười: “Đại bá, Đại bá mẫu, chuyện mấy ngày nay của Nhị phòng, chắc hai người cũng đã nghe rồi nhỉ.”
“Nghe nói rồi, nghe nói rồi, chúc mừng A Uyên nhé, từ nay con sẽ là người trên người dưới không ai sánh bằng, đừng quên những kẻ không ra gì như bọn ta nhé, nhất là đại ca của con, hắn đối với con không thể tốt hơn được nữa.”
Đại bá mẫu nói mà mặt không biến sắc, chẳng biết thật hay đùa.
Tạ Ngọc Uyên hơi cau mày, nét mặt xinh đẹp thoảng nét u sầu nhẹ nhàng: "Dĩ nhiên con sẽ không quên. Chỉ là… có chuyện này khiến lòng con không yên.”
“Chuyện gì thế? Con cứ nói ra, đại bá mẫu giúp con suy tính.” Đại bá mẫu lập tức nhiệt tình ra mặt, tưởng rằng Tạ Ngọc Uyên còn đang băn khoăn chưa biết chọn vương phủ nào.
“Nếu con vào Bình Vương phủ làm trắc phi, nhị tỷ sẽ khó mà gả vào phủ Thành Ân Công.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt mọi người trong phòng đều thay đổi, nhất là Tạ Ngọc Hồ, tim đập liên hồi.
Đại bá mẫu ngồi không yên, hỏi gấp: "Sao lại thế được? Nó vào đó, chẳng phải còn giúp đỡ con sao?”
Tạ Ngọc Uyên lạnh nhạt cười khẩy, ánh mắt chứa đầy khinh thường: "Nhị tỷ vào đó không chỉ không giúp, mà còn là gánh nặng. Đại bá mẫu cũng biết gốc gác Diệp gia, nếu chuyện thông gian với nương kế và tỷ tỷ của hắn lộ ra, con biết phải đối diện với Bình Vương thế nào?”
Lời này quả thực táo bạo, ngay cả Tạ đai thiếu gì cũng tái mặt.
“Nếu con vào phủ Phúc Vương, lỡ chuyện tồi tệ đó rùm beng lên, lại càng không còn mặt mũi nào để nhìn người đời.”