Sự xuất hiện của Trương Hư Hoài khiến ai nấy đều bất an.
Ông ta đến đây làm gì?
Tạ Ngọc Uyên thấy mọi người đã đến đông đủ, bình tĩnh nói: “Nương ta qua đời, linh cữu sẽ được đặt tại đây bảy ngày, sau đó an táng ở nghĩa trang của Cao gia.”
Lời vừa dứt, cả Tạ gia đều kinh hoàng, sắc mặt ai nấy thất thần, biểu cảm như người không còn là người, mà quỷ không ra quỷ.
Cao thị là thê tử chính thức được Tạ Nhị gia cưới hỏi đàng hoàng, sinh thời là người của Tạ gia, sau khi qua đời, tất nhiên phải được chôn cất trong phần mộ tổ tiên của Tạ gia.
Theo quy củ, hết bảy ngày, lẽ ra Tạ Ngọc Uyên phải đưa linh cữu mẫu thân về quê ở phương Nam an táng.
Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, làm sao có chuyện đưa về nhà mẹ đẻ chôn cất? Như thế không phải là tát vào mặt Tạ gia sao?
Tạ lão phu nhân là người đầu tiên đứng lên phản đối: "Tam cô nương, con có hiểu phép tắc là gì không? Nương con đã là người của Tạ gia…”
“Người không hiểu phép tắc là bà thì có, Tạ lão phu nhân!”
Tạ Ngọc Uyên, trong bộ đồ tang trắng muốt, thân hình yếu đuối gầy gò nhưng ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Tạ lão phu nhân không chớp.
“Mười sáu năm trước, nương ta đã bị Tạ gia bỏ, tên nương cũng đã bị xóa khỏi gia phả, bà quên rồi sao?”
Tạ lão phu nhân?!
Nghe tiếng gọi ấy, Tạ lão phu nhân tưởng trời sắp sập xuống đến nơi, không ngờ cô gái này… cô gái này… sao dám nói ra những lời như vậy?
“Ngông cuồng!” Tạ lão gia đập bàn tức giận quát lớn: "Đã bỏ thì sao? Sau đó không phải chúng ta đã đón về rồi sao, trong gia phả cũng đã được ghi lại. Con đang nói bậy bạ gì vậy?”
Yêu cầu này, quả thật trước nay chưa từng có ai dám nghĩ đến.
Nếu thật sự làm theo ý con nha đầu này, Tạ gia tốt nhất chẳng cần sống ở kinh thành nữa, chi bằng che mặt mà cuốn gói về phủ Dương Châu đi thôi.
Tạ Ngọc Uyên từ từ quay lại nhìn Tạ lão gia, mỉm cười nhạt: "Nước đổ ra rồi, còn có thể thu về được sao? Ta và nương đã trở lại Tạ gia như thế nào, lão gia muốn nghe lại lần nữa không? Chắc lão gia không muốn nghe đâu, nhưng quan phủ Thuận Thiên có khi lại hứng thú đấy. Đương triều quan lại giết người, chẳng phải là chuyện động trời sao!"
"Ngươi…" Tạ lão gia lão luyện là thế mà phút chốc lại chẳng biết nói gì, mặt mày tái nhợt như gặp ma.
Tạ đại gia nhìn không nổi, Tạ Ngọc Uyên muốn làm loạn sao? Một kẻ nhỏ tuổi dám đe dọa bề trên, nàng ta chẳng sợ trời đánh thánh vật à?
Vừa định lên tiếng thì cánh tay đau nhói, quay sang thấy Cố thị đang cắm chặt ngón tay vào thịt mình, ra hiệu rõ ràng: “Ngậm miệng lại, đừng dính vào vũng nước đục này, không thấy ngay cả Trương Thái y cũng tới à? Người này là thái y chẩn bệnh cho hoàng thượng, nương nương đấy. Ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu lá gan mà dám mạo phạm?”
Tạ đại gia lập tức ngoan ngoãn im lặng.
"A Uyên, năm xưa cha ra tay cũng chỉ vì nương con các ngươi thôi! Hai nương con bị người ta bắt cóc, sống cảnh khốn cùng, cha tìm các ngươi không biết bao nhiêu năm, đến khi tìm được mới đành bất đắc dĩ ra tay!"
Tạ nhị gia vừa khóc vừa than, trong lòng thì chửi thầm không dứt. Cái đồ qua cầu rút ván, chẳng khác gì con mụ tiện nhân kia, cầm dao sáng loáng đâm thẳng vào mình. Đồ súc sinh!
Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng nhìn diễn xuất vụng về của Tạ nhị gia, nắm tay siết chặt, đến nỗi cả cánh tay nàng đều run lên.
"Sư phụ có thể nói giúp ta, khi đó ta và nương thật sự là sống không bằng chết, bị người ta hành hạ không còn lối thoát không?"
Trương Hư Hoài, trong kiếp này và cả kiếp trước căm ghét nhất loại người đổi ngược trắng đen. Sự vô liêm sỉ của Tạ nhị gia khiến ông hận đến muốn giết người, chẳng buồn giữ lời lẽ tốt đẹp nữa.
"Nha đầu, sao phải phí lời với kẻ đạo đức giả, nếu phủ Thuận Thiên không giải quyết được, ngày mai ta vào cung bẩm báo với hoàng thượng. Ta không tin trên đời này lại không có chỗ để nói lý lẽ."
Lời vừa dứt, Tạ nhị gia khuỵu gối, nếu không nhờ Thiệu di nương đỡ nhanh, hắn đã sợ đến ngã quỵ xuống đất rồi.
Tạ lão gia và Tạ lão phu nhân cũng cứng đơ như người câm.
Lời của Tạ Ngọc Uyên họ có thể xem như không nghe, nhưng lời của Trương Thái y thì không thể. So với mạng sống và tiền đồ của lão nhị, việc chôn cất Cao thị ở đâu chẳng thành vấn đề.
Tạ nhị gia cũng hiểu rõ điều đó. Mạng sống chẳng còn thì cần mặt mũi để làm gì, giữ lại chỉ để làm lễ vật đốt cho hắn sao? Nhưng hắn vẫn cần tìm một lối thoát hợp lý cho mình.
"A Uyên, con sợ sau này thanh minh, đông chí khó bề cúng bái phải không?" Tạ nhị gia lau nước mắt, nói: "Thôi được, ta sẽ chiều ý, để nương con được an táng ở kinh thành, sau này nhớ nương, con cũng tiện tới thăm."
"Không phải đâu, là để nương không phải nguyền rủa ta ở nơi âm phủ."
Tạ nhị gia tức đến mức mắt mờ mịt, suýt thì ngất.
...
Đêm cuối cùng trong bảy ngày để linh cữu, hiếu nữ Tạ Ngọc Uyên một mình trông coi linh đường.
Từ hôm ngất đi, Tạ nhị gia không hề xuất hiện lại ở linh đường, người của đại phòng cũng không thấy bóng dáng, càng không dám nói tới Tạ lão gia, Tạ lão phu nhân.
Không khí trong linh đường tràn ngập vẻ âm u rờn rợn, đèn lồng trắng lớn treo trên cửa, gió thổi nhẹ làm nó rung lên bần bật, trông như đang nối dài vào cõi âm.
Trong đêm tối, có người phong trần mệt mỏi đi tới.
Nghe động tĩnh, Tạ Ngọc Uyên ngẩng đầu lên, kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Đình và Giang Phong bước vào.
Giang Đình lao đến cạnh quan tài, tay run run vuốt lên quan tài, nước mắt già rơi lã chã.
Người cuối cùng của họ Cao, vậy là đã mất rồi.
Tạ Ngọc Uyên bước tới, nắm lấy tay ông.
Giang Đình xoay lại, quỳ xuống trước mặt nàng, Tạ Ngọc Uyên lúc này mới nhận ra, trên khuôn mặt ông đã mang dấu ấn tàn úa của tuổi già.
"Giang thúc, bây giờ chưa phải lúc khóc. Thúc thắp hương xong thì về đi, ta còn nhiều chuyện cần thúc lo liệu."
Giang Đình là người từng trải, tất nhiên hiểu rằng lúc này việc quan trọng nhất là đưa Cao thị ra đi bình an. Ông gạt lệ, giọng nghẹn ngào: "Tiểu thư, người cứ sai bảo."
"Chuyện là thế này…"
Tạ Ngọc Uyên dốc lòng trình bày kế hoạch trong đầu, lúc đầu Giang Đình nghe mà kinh hãi, nhưng nghĩ tới cái chết oan uổng của nhị phu nhân, sự kinh ngạc ấy lập tức tan biến.
"Tiểu thư, mấy chuyện này cứ để lão nô lo liệu."
Tạ Ngọc Uyên siết chặt tay ông, nói nhỏ: “Giang thúc, thúc cũng phải giữ gìn sức khỏe, bên cạnh ta… chỉ còn vài người thân thuộc như thúc thôi!”
Giang Đình nghe thế, nước mắt già nua lại lăn xuống. Giang Phong đứng bên cạnh, sợ cha quá đau lòng, vội đỡ ông dậy, nói: “Tiểu thư, tiểu nhân và nghĩa phụ xin phép lui trước.”
Tạ Ngọc Uyên lúc này mới nhìn Giang Phong. Hơn nửa năm không gặp, chàng trai trẻ trước mắt đã cao lớn hẳn lên, dáng vẻ non nớt hoàn toàn biến mất, giờ đây là một người đàn ông mạnh mẽ, có thể gánh vác trọng trách.
“Cảm ơn các người, đi đi!”
Giang Phong nhìn tiểu thư một lúc, cắn răng nói: “Tiểu thư cũng nên giữ sức, người gầy đi nhiều rồi.”
Sau chén trà, linh đường lại vắng lặng.
Tạ Ngọc Uyên vừa cúi người, thêm giấy vào lửa, thì thấy một bóng áo xanh xuất hiện trước mặt. Chưa kịp ngẩng lên, mùi hương long diên nhè nhẹ đã lan đến mũi, nàng lập tức nhận ra người đến là ai.
Lý Cẩm Dạ lặng lẽ thêm ba nén hương mới, phất tay một cái.
La ma ma hiểu ý, cúi mình rút lui. Thanh Sơn, Loạn Sơn đứng hai bên ngoài cửa, chỉ còn lại hai người họ và ngọn lửa dập dìu trong linh đường.