Vương phi chắp tay nhìn lên trời cầu nguyện, miệng lẩm bẩm, không để ý sắc mặt của phu quân dần dần trầm xuống.
Cục diện đảo chiều với ông, nhưng cũng đảo chiều với Phúc Vương. Tuy là tin tốt, nhưng trong lòng Bình Vương vẫn thấy có gì đó nghèn nghẹn, không thoải mái.
Trên đời này, trong nội phủ của Bình Vương, có người phụ nữ nào lại mạnh mẽ, quyết liệt như Tạ Ngọc Uyên?
Lý Cẩm An chợt nhớ đến khoảnh khắc ở phủ Vệ Quốc Công khi ánh mắt anh chạm phải ánh mắt sáng ngời của Tạ Ngọc Uyên. Đôi mắt ấy, sáng lấp lánh đến không ngờ.
...
Lúc này, Tạ Ngọc Uyên nằm trên giường, sốt cao đến mức hôn mê. Từ khi kinh đường mộc gõ xuống, Tạ nhị gia bị bắt, nàng cố gắng chống đỡ, nhưng khi bước ra khỏi phủ Thuận Thiên, đã không trụ nổi mà ngã vào lòng Tạ tam gia.
Tạ tam gia hoảng loạn, vội bế nàng lên xe ngựa, vừa cho người lái về phủ, vừa sai người đi gọi Trương Hư Hoài.
Khi xe đi ngang qua Tạ phủ, Tạ tam gia nhìn bảng hiệu với hai chữ Tạ phủ uy nghiêm, nghiến răng, dậm chân, nói: “Thôi, đưa về Cao phủ.”
Trương Hư Hoài nghe tin, vội vã vào phủ, bắt mạch, chẳng để lại toa thuốc mà chỉ để lại một câu: “Thuốc của ta vô dụng, cứ chăm sóc cho tốt, một tháng sau tự nhiên sẽ khỏe.”
Quả nhiên, một tháng tròn Tạ Ngọc Uyên không rời khỏi giường, lúc tỉnh lúc mê, đầu óc mờ mịt. Khi tỉnh lại, nàng thường dặn dò La ma ma: “Nhớ nhắc nương ăn cơm đúng giờ.”
La ma ma nghe những lời đó, gắng gượng tươi cười, nhưng sau lưng luôn khóc thầm không thôi.
Giang Đình và Giang Phong rời phủ sau khi hoàn tất lễ cúng thất cho nhị phu nhân.
Mấy ngày trước thất thất, Giang Đình xin đại sư ở chùa Diên Cổ tụng kinh siêu độ cho nhị phu nhân, nhưng đại sư thẳng thừng từ chối, chỉ đưa cho ông cuộn kinh Kim Cang, lạnh lùng nói: “Không hồn không phách, siêu độ để làm gì, chẳng qua là cô hồn dã quỷ mà thôi. Đem về cho tiểu thư của ông để đầu giường mà cầu an.”
Nghe vậy, Giang Đình tức muốn chết.
Đúng ngày bốn chín, Tạ Ngọc Uyên lại sốt cao, nửa đêm thì càng dữ dội, mê sảng. Tạ tam gia sợ hãi muốn đi gọi Trương Hư Hoài, Giang Đình nhớ đến cuộn kinh Kim Cang, bèn đặt ngay đầu giường nàng.
Kỳ lạ thay, vừa đặt kinh Kim Cang, hồn phách nàng như trở về, cơn sốt cũng dịu dần, thôi mê sảng.
Đến tiết Trùng Dương tháng chín, bệnh của Tạ Ngọc Uyên mới thuyên giảm đôi chút, khi ấy Cao thị đã mất, Tạ Diệc Đạt vào tù cũng tròn hai tháng.
Hai tháng này, kinh thành đã xảy ra vài chuyện lớn.
Chuyện đầu tiên, Lễ bộ thượng thư bị giam vào ngục vì tội tham ô, vụ án gian lận thi cử ở Giang Nam cũng đã kết thúc, kẻ phạm tội hầu hết đều bị tống giam.
Danh sách ứng viên cho vị trí tân Thượng thư đang nằm trên án thư của Bảo Càn Đế, và tạm thời, Hoàng đế giao cho An Vương Lý Cẩm Dạ đảm đương việc tạm quyền.
Chuyện thứ hai, người kế nhiệm lão tướng quân Bạch Phương Sóc đã có. Đó là Phó tướng của ông, Giản Thừa Ân, xuất thân bình dân, mười tám tuổi nhập ngũ, theo Bạch tướng quân chinh chiến khắp nơi, uy vọng trong quân cao, để ông trấn giữ Tây Bắc thật không còn ai thích hợp hơn.
Tin tức vừa lan ra, cả triều nhìn Bình Vương Lý Cẩm An với ánh mắt đầy phức tạp.
Xuất thân bình dân, nghĩa là không có bối cảnh, là kẻ trung thành tuyệt đối với hoàng đế; trong quân lại có uy tín, có khả năng ngang hàng với Diệp Đại tướng quân gia, chứng tỏ hoàng đế vẫn có sự phòng bị với con trưởng.
Chuyện thứ ba là hôn sự của An Vương Lý Cẩm Dạ. An Vương tuy không có xuất thân cao, gia tộc mẫu thân lại là dị tộc, nhưng trong lòng hoàng đế, hắn vẫn là người con quý giá.
Huống hồ, An Vương hiểu rõ thân phận mình, cả đời này, cả kiếp sau cũng không thể tranh đoạt ngai vàng, nên mọi chuyện không tranh không giành, đối với hai vị ca ca, cũng đều nhường nhịn, cả hai bên đều không đắc tội.
Cách hành xử này đúng chuẩn một vương gia nhàn tản, dù ai lên ngôi sau này, y cũng chẳng thiệt thòi.
Thành thử, An Vương thành lựa chọn hàng đầu của các tiểu thư quyền quý trong kinh thành, không chỉ nhiều người đến cầu thân mà trong cung, các vị nương nương quyền thế cũng khuyên nhủ hoàng đế, mong con gái gia tộc mình có thể kết thân với An Vương.
Hoàng đế bị quấy nhiễu đến bực bội, nên đã nhắc đến trong buổi triều, nói không thể tùy tiện làm tủi thân đứa con đáng thương này, cần tìm một mối hôn sự thật xứng đáng.
An Vương không mảy may bận tâm, càng chạy đến Di Hồng Viện nhiều hơn, nửa tháng chỉ toàn ở đó, còn buông lời: “Hôn sự gì mà hôn sự, lăn lộn trong vòng tay mỹ nhân còn thú vị hơn cưới thê tử.”
Hoàng đế nghe, chẳng trách mắng gì, lại còn thưởng thêm nhiều thứ cho phủ An Vương.
Tạ Ngọc Uyên nghe La ma ma kể, chỉ cong môi cười. Hoàng đế e là đã biết bệnh tình của đứa con “khổ mệnh” này, đang tìm cách bù đắp đây!
“Tiểu thư còn bệnh, Thế tử gia đã đến thăm vài lần, mang theo ít nhân sâm quý giá. Có lần tiểu thư sốt nặng, Thế tử còn mắng cả Trương thái y, làm ông ấy tức đến tím mặt.”
La ma ma tươi cười nói tiếp: “Gần đây Thế tử cũng chẳng dễ dàng gì, mỗi ngày đều có mai mối đến phủ. Thường khi ngài qua phủ mình thì không tỏ vẻ chút nào, gặp ai cũng vui vẻ, lại hợp ý với Tam gia. Trời nóng hai người thường bày một bàn rượu trong sân tiểu thư mà uống đến say.”
Tạ Ngọc Uyên xoa nhẹ chuỗi tràng hạt trên tay, ngả mình trên ghế quý phi, mỉm cười không nói gì thêm.
La ma ma thấy nét cười thoáng qua trên gương mặt tiểu thư, vui mừng đáp: “Phải rồi, còn vài việc liên quan đến Tạ gia, nô tỳ muốn báo với tiểu thư.”
Nghe nhắc đến “Tạ gia" khuôn mặt tái nhợt của Tạ Ngọc Uyên hơi mơ hồ, tựa như mọi chuyện và những con người đó đã là ký ức từ kiếp trước, chứ chẳng phải chuyện hiện tại nữa.
“Việc đầu tiên là, đến ngày thứ bảy tiểu thư ngã bệnh, phu nhân đã sai người tháo dỡ hết căn nhà ở Thanh Thảo Đường.”
Mặt Tạ Ngọc Uyên vẫn chẳng chút gợn sóng: “Bà ấy hẳn là ghét ta lắm đây. Có vứt hết đồ đạc của ta ra ngoài chưa?”
“Tiểu thư đoán đúng rồi. Đồ của tiểu thư đều bị vứt ra khỏi Tạ gia, tam gia phải ra phố mà nhặt lại. Còn đồ của nhị phu nhân thì bị đốt sạch thành tro, nghĩ cũng chẳng có gì đáng giá nên nô tỳ cũng không tranh vào.”
“Đốt đi cũng tốt, đốt cho sạch sẽ.” Tạ Ngọc Uyên cười nhạt, hỏi tiếp: “Các ngươi thoát thân ra sao?”
“Tam gia đưa tiền chuộc thân cho bọn nô tỳ, ban đầu phu nhân không chịu thả, định bán nô tỳ đi thật xa. Sau nhờ Trương Thái y đứng ra, phu nhân không còn cách nào, mới đành phải để chúng nô tỳ đi.”
La ma ma ngừng lại một chút rồi nói thêm: “Tiểu thư, phu nhân lần này là quyết định đuổi tiểu thư khỏi Tạ gia rồi đấy.”