Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 274

 
An Vương phủ.

Ngoài thư phòng, Lý Cẩm Dạ ngước nhìn lên cây, Thanh Sơn từ trên đó nhảy xuống.

“Vương gia, nàng ấy giấu người trong Tàng Kinh Lâu, giờ đã đưa về phòng. Người vẫn sốt, nhưng nhìn sắc mặt Cao tiểu thư thì có lẽ không sao.”

Tàng Kinh Lâu?

Một cô gái sao có thể vào Tàng Kinh Lâu?

Lý Cẩm Dạ cau mày: "Rút hết người về đi.”

"Vương gia?"

"Giờ đây ánh mắt khắp Kinh thành đều đổ dồn về phủ An Vương, không làm gì thì tốt hơn. Các ngươi cẩn thận chút." Lý Cẩm Dạ ngừng lại, bổ sung thêm: "Nàng có thể ứng phó."

"Vâng!"

Lý Cẩm Dạ xoay người, nét mặt nghiêm nghị bước vào thư phòng, ngồi sau bàn, im lặng không nói lời nào.

Tô Trường Sam ngồi như rắn không xương, mỉm cười nửa đùa nửa thật: "Mộ Chi à, ta đoán rằng triều đình sáng mai sẽ rất náo nhiệt."

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ phức tạp.

Chuyện này, hắn đã đoán trước, bằng không hắn đã chẳng vội vã xuống núi. Nửa dòng máu trong người hắn là dòng máu Bồ Loại Bắc Địch, liên quan đến vụ của Bạch Phương Sóc, nhìn từ mọi góc độ, hắn đều không tránh khỏi.

Hắn trầm mặc hồi lâu rồi gọi: "Người đâu!"

"Vương gia?"

"Lập tức vào kho lấy vài củ sâm tốt, ta muốn đến phủ Đại tướng quân."

"Ngươi làm gì? Giờ này bên ngoài đã giới nghiêm rồi đấy." Tô Trường Sam ngồi bật dậy.

Lý Cẩm Dạ thản nhiên đáp bốn chữ: "Thăm bệnh, nhận lỗi."



Đêm đó, đèn trong thư phòng của Chu phủ cũng sáng đến canh ba.

Sau canh ba, Chu Khải Hằng từ thư phòng trở về khu nội phủ, còn chưa bước vào viện đã thấy con gái út khoác áo choàng lông lớn, đứng chờ trước cửa.

"Thật là, đã khuya thế này sao còn chưa nghỉ?" Chu Khải Hằng trách nhẹ.

Chu Tử Ngọc tiến lên khoác tay cha, nũng nịu: "Nữ nhi nấu canh sâm hầm vịt cho phụ thân, mời người thưởng thức."

Chu Khải Hằng nhìn nàng với ánh mắt lạnh lùng: "Đừng vòng vo nữa, nói đi, tìm phụ thân có việc gì?"

Chu Tử Ngọc giậm chân: "Phụ thân, hôm nay nữ nhi bị người ta ức h**p ở chùa Diên Cổ."

"Con không ức h**p người ta thì đã tốt rồi, ai dám ức h**p con chứ?"

"Là Bình Vương, rồi còn Tề Tiến nữa. Bọn họ lục soát viện của nữ nhi, ngay cả viện của An Vương cũng không tha."

"Con thay mặt cái tên Lý Cẩm Dạ đó kêu oan đấy à?"

Thấy tâm tư của mình bị phụ thân nhìn thấu, Chu Tử Ngọc dứt khoát không giấu diếm nữa: "Phụ thân, người nói xem có giúp hay không?"

"Con nói thử xem, muốn ta giúp bằng cách nào?"

"Dù là cách gì, chỉ cần giúp là được." Chu Tử Ngọc đung đưa cánh tay cha, dọa dẫm: "Nếu không, sau này con sẽ không nấu món ngon cho cha nữa đâu."

Chu Khải Hằng nghe vậy, dở khóc dở cười.

Về phòng, ông kể lại sự việc với chính thất là Dư thị, bà ôm chăn, lười biếng nói: "Nha đầu này có vẻ động lòng thật rồi, lớn tuổi rồi, khó kiểm soát, mà cũng cứng đầu lắm. Theo ta, An Vương không phải là người thích hợp."

"Sao bà lại nghĩ vậy?"

"Dựa vào thân thế hắn, ta chẳng thấy thích, lại còn lưu lạc bên ngoài bao năm, ai biết hắn là hạng người gì?"

"Ta không thấy vậy."

Dư thị giật mình: "Lão gia thật lòng muốn…"

"Nữ nhân các bà không hiểu đâu. Giờ đây Bình Vương và Phúc Vương đấu đá không ngừng, cả hai ngầm tìm cách lôi kéo ta, nhưng thân phận ta… giúp ai cũng chẳng hợp." Chu Khải Hằng thở dài: "Ta không muốn sau này bị truy cứu chuyện cũ…”

“Với lại… e là hai người đó đều chẳng đủ phúc phần."

Chu Khải Hằng trừng mắt nhìn vợ: "Bà không sợ nói thế sẽ rước họa à?"

"Thì sao chứ? Dù gì cũng đang trong nhà, ai mà nghe được?" Dư thị đáp, lại ho một tiếng.

Chu Khải Hằng luôn tôn trọng vợ, ông hạ giọng: "Hiện tại chưa thể nói chắc điều gì. Có điều An Vương tuyệt không có khả năng lên ngôi, làm một vương gia nhàn tản thì chắc là không tránh được."

Dư thị định phản bác thì nghe chồng nói tiếp: "Đời vua nào, thần tử nấy, Hoàng thượng tuổi cao rồi, vài năm nữa là tròn sáu mươi, ta còn phụng sự được bao lâu nữa? Sớm muộn cũng phải tìm đường lui cho Chu gia chúng ta."

Dư thị nghe xong, ho thêm mấy tiếng.

Lúc này, bên ngoài chợt có tiếng gọi: "Lão gia."

Chu Khải Hằng vừa định lên giường, nghe vậy đành khoác áo đi ra: "Chuyện gì?"

Tên thị vệ cúi người, đáp: "Lão gia, An Vương vừa đến phủ Đại tướng quân."

"Ồ…"

Ánh mắt Chu Khải Hằng trầm xuống thêm vài phần, một vương gia lại chịu hạ mình… nếu không vì thân thế, Lý Cẩm Dạ này, sau này chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Sau trận tuyết đầu tiên, Kinh thành xảy ra hai sự kiện lớn.

Việc đầu tiên là có người dâng tấu buộc tội An Vương Lý Cẩm Dạ với lý do ngắn gọn bốn chữ: "Tâm địa bất chính".

Tấu chương đến tay Hoàng đế, ông triệu cận thần Chu Khải Hằng vào Ngự Thư Phòng và trao đổi một hồi. Ngày hôm sau, Hoàng đế phẫn nộ ném tấu chương vào mặt Ngự Sử Đài Từ Cảnh Thành.

"Chỉ vì nhà ngoại của con trai trẫm là tộc Bồ Loại Bắc Địch, mà hễ có chút gì bất thường, các ngươi đều đổ hết tội lên đầu nó, vậy là đúng đắn sao? Đường đường là một hoàng tử, các ngươi không chỉ lục soát viện của nó mà còn ép nó đến mức phải vượt giới nghiêm nửa đêm đến phủ Bạch Phương Sóc để nhận lỗi, thế vẫn chưa đủ ư? Các ngươi còn muốn nó phải làm thế nào nữa?"

Hoàng đế nghĩ đến đứa con út của mình chẳng còn sống được bao nhiêu năm, vậy mà còn có người giáng tiếng xấu lên nó, tức thì hạ lệnh cách chức Từ Cảnh Thành, lột mũ và áo quan của hắn.

Cuối cùng, ánh mắt u ám của Hoàng đế dừng lại trên người đại hoàng tử Lý Cẩm An, khiến hắn lạnh sống lưng.

Sự kiện thứ hai là chức Lễ bộ thượng thư đang để trống, Lại Bộ dâng tấu xin Hoàng thượng quyết định người thay thế.

Hoàng đế giữ lại tấu chương của Lại Bộ không phê chuẩn, chỉ mỉm cười nhìn An Vương, đang vận triều phục, nói: "Thập Lục à, Lễ Bộ là bộ mặt của triều đình, con cần dốc chút tâm sức cho cẩn thận."

Nghe đến đây, mọi văn võ bá quan đều rõ như gương soi. Hoàng đế đã giao phó toàn Lễ bộ cho An Vương, dù sau này có bổ nhiệm Thượng thư, vị trí đó e rằng cũng chỉ là bù nhìn.

Liên hệ với việc mấy hôm trước An Vương và Chu gia tiểu thư cùng đi chùa Diên Cổ dâng hương, ánh mắt mọi người nhìn An Vương đã khác đi rất nhiều.

Sau buổi triều, có ba, năm vị quan văn tiến đến gần An Vương, mặt dày mời Vương gia đi dùng bữa. An Vương chỉ cười nhạt, từ chối khéo.

Cũng trong ngày đó, cánh cổng phủ An Vương vốn rộng mở từ sáng đến tối, tự dưng lại đóng chặt giữa ban ngày, khiến không ít người đến tặng quà phải chịu cảnh từ chối thẳng thừng.

Tin này đến tai Hoàng đế, ông nói một câu trước mặt Chu Khải Hằng : "Biết giữ chừng mực đấy."

Mấy ngày sau, có người lên núi phía sau chùa Diên Cổ đốn củi, phát hiện một hang động ở lưng chừng núi có vết chân dính máu, cùng với nửa chiếc chân người bị thú cắn đứt. Nghĩ đến việc mấy ngày trước quan binh lùng sục khắp núi, người ấy bèn lập tức báo quan.

Tề Tiến nhận tin, dẫn người đến kiểm tra xung quanh hang, tìm thêm vài mẩu xương vụn, ráp lại xác nhận là xác của kẻ thích khách, lập tức phi ngựa về triều báo tin.

Ngày hôm sau, trong cung tặng đến phủ Bạch lão tướng quân hai món ăn, do chính Lý công công mang đến. Lão tướng quân xúc động khôn cùng, dẫn cả con cháu vào mở cửa từ đường họ Bạch, dâng hai món ăn ấy lên cúng bái.

Đến đây, vụ thích sát Bạch Phương Sóc xem như đã có lời giải thích trọn vẹn. 

 
Bình Luận (0)
Comment