Cuộc Đời Mỹ Mãn Của Đích Nữ Tạ Ngọc Uyên

Chương 434

 
Bước chân của Lý Cẩm Dạ thoáng khựng lại, khóe môi thấp thoáng một nụ cười.

*

Trong viện, Cao Ngọc Uyên nhíu mày, thở hắt ra đầy bực bội: "Thôi, ngươi gầy trơ xương, có ăn cũng chẳng đủ ta nhét kẽ răng!"

Chú chim nhỏ trong lồng vỗ cánh phành phạch, đôi mắt ngây ngô tràn ngập vẻ nghi ngờ: “Ta không đủ nhét kẽ răng? Vậy ai đủ? Chẳng lẽ…”

Giữa ánh nắng chập chờn, Lý Cẩm Dạ nhàn nhã bước tới.

Đôi mắt chim nhỏ sáng bừng, lắc lư nhảy nhót: “Ôi chao, người đủ nhét kẽ răng đến rồi, có kịch hay xem rồi!”

Cao Ngọc Uyên nghe tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại. Thấy đó là Lý Cẩm Dạ, nàng phả ra một hơi lạnh rồi quay phắt người đi thẳng.

“Cãi nhau rồi!”

“Cãi nhau rồi!”

Chú chim nhỏ phấn khích nhảy lung tung trong lồng, vỗ cánh rào rào.

Lý Cẩm Dạ dừng bước trước lồng chim, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua. Chú chim lập tức trợn mắt, giả chết không nhúc nhích.

“Con người ngu ngốc, cãi nhau lại còn liên lụy kẻ vô tội, có đáng không cơ chứ!”

*

Lý Cẩm Dạ bước vào phòng.

La ma ma và vài nha hoàn đang dọn dẹp giường chiếu, thấy hắn tới bèn cúi chào: "Vương gia muốn tắm không ạ?"

"Cút ra ngoài!"

Giọng nói lạnh băng làm La ma ma giật thót mình. Bà len lén nhìn sang Cao Ngọc Uyên đang đứng bên cửa sổ, rồi vội vã dẫn người lui ra.

Cao Ngọc Uyên nghe rõ ràng từng động tĩnh phía sau, lòng bỗng thấy không thoải mái. Nhưng nàng cố kiềm chế, không ngoái đầu lại.

Trong phòng, bốn góc đặt lò than mạ vàng, hơi ấm tràn ngập, vậy mà người bên trong chẳng buồn mở lời dỗ dành, khiến nàng cảm thấy toàn thân khó chịu.

Bất chợt, một đôi tay từ phía sau vòng qua eo nàng, hơi ấm từ bên tai phả tới, rồi môi hắn chạm xuống.

Cao Ngọc Uyên giật mình quay phắt lại, đẩy hắn ra, ánh mắt như phủ một lớp mực đen sâu thẳm nhìn hắn trừng trừng.

Lý Cẩm Dạ mỉm cười, dịu dàng gọi: "A Uyên…"

"Ai là A Uyên của chàng!"

Nỗi ấm ức trong lòng hóa thành cơn giận, nàng đáp trả không chút nhân nhượng.

Ánh mắt Lý Cẩm Dạ thoáng hiện lên chút ăn năn. Hắn tiến tới, nắm lấy tay nàng.

"Làm gì vậy?" Cao Ngọc Uyên giằng ra, lớn tiếng: "Buông ta ra!"

Nhưng Lý Cẩm Dạ không buông, lại càng siết chặt hơn.

Cao Ngọc Uyên nhớ đến việc hắn bỏ mặc mình, lửa giận trong lòng bùng lên. Không biết lấy sức từ đâu, nàng giơ nắm đấm đánh thẳng vào hắn, từng cú đấm mạnh mẽ đầy quyết tâm.

Lý Cẩm Dạ không né, cứ để mặc nàng trút giận, như một ngọn núi sừng sững. Chỉ đến khi nàng th* d*c, cánh tay mỏi nhừ, đấm cũng chẳng còn lực, vẻ mặt căng cứng của hắn mới dịu lại.

"Chàng dám bỏ ta lại một mình!"

Giọng nàng nghẹn ngào, như tiếng thú nhỏ bị thương, nghe đến nao lòng: "Không có chút lương tâm nào, đúng là đồ tồi!"

"Vậy nàng định làm gì ta đây, nướng hay luộc?"

Cao Ngọc Uyên khựng lại, nắm đấm dừng giữa không trung, đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên.

Lý Cẩm Dạ cúi đầu, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình.

"Nàng luôn dám liều mình, chẳng hề tiếc mạng. Nhưng ta thì khác, từ ngày cưới nàng, ta lại nhát gan hơn. Nàng đã bao giờ nghĩ đến cảm giác của ta chưa?"

Cao Ngọc Uyên nghiến răng: "Lúc ấy tình thế cấp bách, làm sao nghĩ nhiều được?"

"Nàng không nghĩ nhiều, nhưng ta thì nghĩ nhiều. Ta nghĩ làm sao bảo vệ nàng chu toàn, nghĩ nàng quỳ dưới trời lạnh có rét không, mặt có đau không, hoàng hậu có làm gì nàng không… A Uyên, đó là lòng ích kỷ của ta. Không vì giang sơn, chỉ vì nàng!"

Nghe đến đây, sao nàng có thể không hiểu được người hắn nhắc đến là ai?

"Nhưng cũng không thể bỏ mặc ta!"

Giọng nàng nhỏ dần, khuôn mặt vẫn còn giận dỗi, nhưng cơn tức đã tan, chỉ còn nỗi tủi thân.

Nàng mặc chiếc áo trong trắng ngọc, làn da như tỏa ánh sáng mờ nhạt, nhưng vết sẹo ba tấc lại càng nổi rõ.

Lý Cẩm Dạ đưa tay v**t v* má nàng. Làn da mịn màng ấy, bất kỳ gấm lụa nào cũng không sánh nổi.

Hắn cả đời quyết đoán, chưa bao giờ mất kiểm soát như hôm nay. Từng niềm vui, nỗi giận của nàng đều kéo căng dây thần kinh hắn.

Lý Cẩm Dạ thở dài: "Nàng đang móc tim ta đấy."

Đôi mắt Cao Ngọc Uyên sáng lên, nàng hừ nhẹ: "Chàng chưa từng móc tim ta sao? Ngày trước, khi chàng làm ta đau…"

Hắn không để nàng nói hết.

Giờ hắn đã hiểu sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà khi cãi nhau: đàn ông chỉ nói chuyện hiện tại, còn đàn bà thích lôi lại chuyện tám trăm năm trước ra.

Không cách nào tranh luận được!

Hắn cúi xuống hôn nàng, nụ hôn sâu đến mức nàng không thở nổi, cả người mềm nhũn như miếng bọt biển ngâm nước.

Buông nàng ra, hắn nheo mắt, cười ngả ngớn: "Nói xem, ta nên ăn nàng thế nào đây, nướng hay luộc?"

Cao Ngọc Uyên ngẩn người vài giây mới hiểu, vừa nhịn cười vừa làm bộ giận, quay mặt đi: "Không biết xấu hổ!"

Lý Cẩm Dạ cười hài lòng: "Đúng vậy, ta không cần mặt mũi, chỉ cần nàng!"

Lòng nàng như chùng xuống, đầu ngón tay run.

Chưa kịp phản ứng, nàng đã bị hắn bế lên giường. Hắn đè lên nàng, ánh mắt đỏ rực như máu, từng từ nặng như lời thề: "Từ nay, không được dọa ta nữa!"

Nàng đáp: "Ừ."



Ngoài trời, gió trăng nhẹ lay. Trong phòng, xuân sắc lan tràn.

Những khoảnh khắc ** *n sau cãi vã thường cuồng nhiệt hơn cả.

Khi cơn mê lắng xuống, hắn dìu nàng đi tắm, rồi thay áo sạch sẽ. Trước khi nàng chìm vào giấc ngủ, hắn hôn lên trán nàng, thì thầm: "Hôm nay trong ngự thư phòng, phụ hoàng đã thăng chức cho Tiêu Tranh Minh, từ phó đô thống lên làm đô thống."

Cao Ngọc Uyên nhíu mày: "Đây là bước chuẩn bị cho vị trí vương phi của Tấn Vương, Tiêu gia đã quá suy yếu rồi."

"Phụ hoàng còn hỏi đến hôn sự của Tô Trường Sam."

Hắn nhẹ nhàng v**t v* đầu gối nàng, nói tiếp: "Vài ngày trước, Vệ Quốc Công vào cung gặp hoàng thượng. Lúc ấy, Lưu học sĩ đang giảng học. Ngay trước mặt hoàng thượng, Lưu học sĩ không thèm nể mặt Vệ Quốc Công."

"Hôn sự không thành thì không nên kết thù. Lưu học sĩ là người thiếu tầm nhìn." Nàng nép vào lòng hắn, giọng mềm mại: "Ngọc Uyên rúc sâu vào lòng hắn hơn, rồi lại hỏi: “Chuyện hôn sự của Thế tử Tô, chàng tính sao?”

Trong lòng Lý Cẩm Dạ hơi nặng trĩu.

Từ sau khi Tam gia đính hôn, Tô Trường Sam như biến thành người khác, đêm nào cũng vùi mình trong Di Hồng Viện, ăn chơi trác táng đến mức ngay cả Vệ Quốc công cũng không chịu nổi, ngày nào cũng hối thúc lo vợ cho con trai.

“Hắn à… ta vẫn chưa nghĩ xong.”

Cao Ngọc Uyên ngái ngủ nói: “Tam thúc của ta sắp thành thân rồi, hắn cũng nên tính chuyện yên bề gia thất đi thôi. Còn sư phụ nữa, một mình đơn độc thật sự rất đáng thương… Ta thật muốn đưa A Cổ Lệ về kinh thành. Lý Cẩm Dạ…”

Lý Cẩm Dạ nghe nàng nói càng lúc càng nhỏ, liền đưa tay tắt nến, nhẹ nhàng kéo cánh tay nàng đang để hở ra ngoài vào trong chăn.

Trong bóng tối, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Muốn đưa A Cổ Lệ về kinh… sao mà dễ thế được!



Đêm đông tĩnh mịch.

Chỉ riêng Di Hồng Viện là vẫn nhộn nhịp người ra kẻ vào.

Trong một căn phòng riêng, Tô Trường Sam áo xống xộc xệch, hai tay ôm hai mỹ nhân, phong lưu hưởng thụ không còn ra thể thống gì.

“Hôm nay gia muốn ai hầu hạ đây?”
Cô gái áo đỏ đưa một chén rượu đến sát miệng Tô Trường Sam, rồi ghé sát môi, hơi thở như lan tỏa quanh hắn: “Lan Nhi hầu hạ được không?”

Tô Trường Sam chụt một cái lên má Lan Nhi, nhưng ánh mắt lại liếc sang cô gái bên cạnh, cười gian tà.

Lan Nhi khẽ “phì” một tiếng, bĩu môi: “Thật là oan gia, đang ăn trong bát còn ngó sang nồi! Thôi thì… ta với Bình Nhi cùng hầu hạ gia, đảm bảo sẽ khiến gia…”

RẦM!

Cánh cửa bị đá tung ra.

Tạ Dịch Vi xông vào, đứng giữa khung cửa với vẻ mặt giận dữ, ánh mắt như phun lửa… 

 
Bình Luận (0)
Comment