Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 12

Hai gã cao to tuy rằng rất không muốn nhưng vẫn bước qua giải thích với Hạ Lam, một tên còn giả đò hỏi han: “Cậu không sao chứ?”

Bác tài xế đứng xem toàn bộ quá trình, ông nhìn Cố Chinh và Hạ Lam, dường như cảm thấy rất thú vị, lúc này bèn tiến lên nói: “Cậu ta không sao nhưng xe của tôi thì có sao đó.” Bác tài chỉ vào vết trầy trên xe mình xong lại đưa tay ôm ngực, nghiêm túc bảo: “Còn cả trái tim bé nhỏ nhạy cảm yếu đuối nhút nhát sợ phiền phức này nữa.”

Hạ Lam thiếu chút nữa cười phá lên, Cố Chinh nghe thấy thế cũng bật cười: “Bác vui tính quá.” Sau đó, anh gõ gõ vào thân xe taxi, lại hất cằm với hai vị cao to, “Không được rồi, trái tim bé nhỏ của người ta bị tổn thương, nghiêm trọng lắm, các anh hẳn nên tỏ chút thành ý chứ nhỉ?”

Bác tài bình tĩnh nói: “Đưa 2 ngàn tiền sơn xe là được, mỗi người 1 ngàn, không hố mấy anh.”

Một gã nổi giận: “Trầy có tí mà đòi 2 ngàn?! 2 ngàn đủ sơn nguyên cái xe đó!”

Tài xế nhướng mày: “Ố ồ, rành quá ha, bộ mấy anh từng đi sơn xe rồi hả?”

Ý là, tôi đang chặt chém mấy người đó!

Hạ Lam liếc mắt nhìn ông, càng buồn cười hơn, cậu nghĩ thầm, bác tài này lầy ghê.

Gã cao to vô cùng phẫn nộ, Cố Chinh y như người hòa giải tách hai bên ra: “Được rồi, mỗi người 905 đồng, giảm giá 95 đồng nhé. Lái xe rượt theo người khác, còn tông vào xe người ta, nguy hiểm lắm, về sau không được làm vậy nữa. Nếu cảnh sát giao thông kiểm tra camera rồi bắt các anh, ông chủ các anh cũng đâu thể ngồi tù dùm các anh đâu đúng không?”

Gã nọ đã tức đến khó thở, Cố Chinh ôn hoà nhìn gã một cái: “Đàm phán không thành công rồi, hay để tôi gọi lại cho ông chủ Lý?”

Hai tên to con bất đắc dĩ, mỗi người rút ra 910 đồng đưa cho tài xế: “Của ông này!”

“Chậc…” Cố Chinh quay sang vị tài xế đang thản nhiên đứng đó, nói, “Bác cầm đỡ nhé, tuy rằng hơi ít.”

“!!!” Hai gã cao to muốn phát điên, mẹ nó, hồi đó chỉ cần 100 đồng đã đâu vào đấy ngay, nay cướp của bọn hắn gấp hai mươi lần còn chê ít! Mấy người có lương tâm không vậy?!

Nhưng tính ra bọn họ gây sự trước, ngay cả ông chủ cũng phải giải thích, thôi thì đành chịu.

“Mấy anh về cẩn thận.” Cố Chinh nói với hai gã, “Đi ăn khuya đi, coi chừng trễ.”

Còn tiền đâu mà ăn với uống?! Tức đến no luôn rồi!

“Hạ Lam.” Sau khi hai tên kia rời đi, Cố Chinh gọi cậu, “Đưa số điện thoại cho bác ấy, nếu hai con gấu kia dám làm khó bác, bác cứ gọi cho tôi, tôi sẽ đến…” Anh tao nhã bẻ tay, mỉm cười, “Đập chết bọn họ.”

“Hừ!” Bác tài cười lạnh, khoát tay bảo: “Không cần.”

Nói rồi, ông thản nhiên bước đi, trong thoáng chốc có cảm giác như lão đại giang hồ đi thoái ẩn, “Dám trả thù ông thì ông càng có lý do để quang minh chính đại tông chết hai đứa nó! Quá tiện!”

Tài xế ngồi vào trong xe, nhanh chóng rời đi, gọn lẹ kiếm được 2 ngàn, Hạ Lam thấy ông ngầu muốn chết.

“Ha…” Cố Chinh nhìn xe taxi biến mất trong bóng đêm, anh cảm khái, “Cá tính thật đấy, y như Lão Pháo Nhi.” (1)

Sau đó, Cố Chinh quay sang Hạ Lam đang nhìn anh với đôi mắt trông đợi, anh chỉ chỉ xe của mình, “Hôm nay không dắt cậu đi làm quen được rồi, đi thôi, tài xế Hạ, chở sếp Cố say rượu của cậu về nhà nào.”

Lúc lái xe chở Cố Chinh, Hạ Lam muốn cảm ơn anh, kết quả vừa định mở lời, nhìn lên kính chiếu hậu đã thấy Cố Chinh ngủ mất.

Cố Chinh nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế, đầu nhẹ nhàng đong đưa theo nhịp xe quẹo trái quẹo phải, ánh đèn đường loang loáng trên gương mặt anh.

Người nọ nhắm mắt lại có vẻ trẻ hơn nhiều, cũng không còn sự sắc bén nữa, môi anh hơi bĩu ra, trông như một người đàn ông đẹp trai hiền lành.

Hạ Lam lặng lẽ nói: “Cảm ơn thầy Cố.” Sau đó cậu cố gắng lái xe cẩn thận, ngay cả lúc thắng lại cũng chỉ nhẹ nhàng nhấn chân phanh.

Cố Chinh không ở biệt thự mà sống trong một cao ốc sang trọng. Hạ Lam im lặng ngừng xe, quay đầu lại nhìn Cố Chinh, Cố Chinh ngủ rất say, không hiểu sao có cảm giác bình yên thanh thản, phong cách vội vàng nhanh nhẹn thường ngày đã biến mất, dường như lớp vỏ cứng bên ngoài của người đàn ông đã bị lột bỏ, chỉ để lại sự mềm mại dịu dàng bên trong.

“Thầy ơi?” Hạ Lam nhỏ giọng gọi.

Cố Chinh không nhúc nhích.

Hạ Lam đành phải xuống xe, mở cửa sau, thò người vào nhìn anh. Gió đêm mát lạnh nhẹ nhàng lùa vào trong, đôi hàng mi của Cố Chinh hơi run rẩy, anh quay đầu về phía bên kia, đường cong của cằm và cổ mượt mà xinh đẹp làm Hạ Lam không khỏi nhìn thêm một lát.

Cố Chinh ngồi ghế ngay phía sau ghế lái, đằng sau xe rất rộng, Hạ Lam liền ngồi xuống bên cạnh anh, khe khẽ đóng cửa, định chờ Cố Chinh thức dậy.

Thầy ấy uống nhiều lắm sao?

Hạ Lam đưa mũi ngửi ngửi Cố Chinh, đúng là có mùi rượu rất nồng. Cậu nghiêng đầu nhìn anh, từ mái tóc, chân mày, mắt, mũi, môi đến xương quai xanh lấp ló dưới cổ áo sơ mi, bỗng nhiên cảm thấy người mình nong nóng.

Thầy ấy ăn gì mà đẹp thế?

Hạ Lam nghĩ, lại soi mình trong kính chiếu hậu: cậu cũng rất bảnh, nhưng không xinh đẹp như mô hình, mặt mũi vẫn có khuyết điểm.

Lúc này hình như Cố Chinh sắp tỉnh, người anh chậm rãi lệch sang một bên, nghiêng về phía Hạ Lam.

Hạ Lam mở to mắt nhìn đầu đối phương cách lúc càng gần mình, bỗng dưng cảm thấy không thở nổi, giống như có một sợi dây đang siết chặt cổ cậu. Chiều cao của Cố Chinh không chênh lệch nhiều với cậu, dù ngủ sống lưng anh vẫn thẳng tắp, Hạ Lam nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, cậu trừng mắt nhìn đầu Cố Chinh tựa lên vai mình, rúc vào ngay chỗ xương quai xanh, rất vừa vặn.

Hạ Lam thậm chí không dám thở mạnh, cậu cảm thấy đầu vai mình nặng trịch, không khí trong xe cũng trầm xuống.

Trời đất ơi, thầy Cố chuyên giương nanh múa vuốt cao cao tại thượng đang tựa vào vai tui ngủ nè!

Cảm giác này rất là kỳ diệu, cũng rất là vi diệu.

“Ưm…” Cố Chinh nhúc nhích rồi chậm rãi mở mắt. Hạ Lam có thể thấy lông mi anh từ từ đưa lên, chớp chớp, theo cử động mà dần dài ra, cuối cùng để lộ một đôi mi dài đến hơi khó tin.

Cố Chinh thức giấc, anh ngơ ngác một lúc, xoay mặt trên vai Hạ Lam, người đàn ông nhìn cậu, hai mắt híp lại: “Hạ Lam?”

Sau đó, Cố Chinh có chút mơ màng ngồi thẳng dậy, gãi gãi đầu, “Sao tôi lại dựa vào người cậu ngủ, nặng lắm đúng không?”

“Không ạ…” Hạ Lam vẫn còn đắm chìm trong bầu không khí an tĩnh ban nãy, thấp giọng đáp.

“À…” Cố Chinh lại day day ấn đường, cuối cùng cũng tỉnh táo hẳn, khí chất vừa nghiêm khắc vừa tản mạn đã quay lại, lập tức anh trở nên sắc bén hơn nhiều, hoàn toàn không có sự ngoan hiền như khi ngủ.

Hạ Lam bỗng bừng tỉnh, tại sao cậu lại cảm thấy một người đàn ông hơn 30 tuổi, sự nghiệp thành công, nghiêm khắc và cuồng tra tấn ngoan hiền cơ chứ!

Bỗng nhiên Cố Chinh chợt nhớ ra điều gì, anh vội vàng mở cửa, thoăn thoắt chui ra: “Tiêu rồi! Chưa cho Tiểu Bạch ăn!”

“Cái gì?” Hạ Lam nhanh chóng theo anh ra ngoài.

Tiểu Bạch?

… Mèo?

Nhà Cố Chinh ở tầng cao nhất, lúc này trong đầu anh chỉ còn mỗi em mèo nhà mình, thế mà anh vẫn có mấy suy nghĩ khó hiểu kiểu “Hạ Lam không có chỗ về nên muốn qua đêm ở nhà mình”. Anh không để ý cậu, chân bước như bay, điên cuồng ấn nút thang máy, sau đó không kiên nhẫn khoanh tay đứng đợi.

Hạ Lam đành phải chạy theo, cậu bị sàn đá cẩm thạch trắng đen nhập khẩu làm chói mù mắt, đi hai bước là tới phòng tập thể thao, hai bước nữa là bể bơi, trên tường treo đầy tranh, từng góc tường đều được điêu khắc, còn xen lẫn màu xanh của cây cảnh, cảm giác như đang ở khách sạn cao cấp nước ngoài.

Đúng là khu tư nhân. Ngay cả chỗ ở thôi cũng đã khác biệt lớn như vậy.

Hạ Lam theo Cố Chinh lên lầu, nhìn Cố Chinh mở khóa bằng dấu vân tay, “cạch” một tiếng, cửa vừa mở, một chuỗi âm thanh gào thét long trời lở đất đã vọng ra.

“GÂU GÂU GÂU GÂU GẤU GẤU GẤU GẤU!”

Tiếng chó sủa này… Sao nghe ghê quá vậy!

Hạ Lam sợ tới mức lui về phía sau hai bước!

Sao anh ấy bảo là mèo mà?!

Một con chó bự lông màu trắng đen phi tới, nhảy nhót xung quanh Cố Chinh, nó to đến nỗi nếu đứng dậy có thể với lên vai Cố Chinh, không đứng cũng có thể bám vào đùi anh.

Cố Chinh mặc tây trang, vừa đá con chó vừa đi vào nhà, nó phát hiện Hạ Lam, vì thế dời mục tiêu tấn công, lao về phía cậu.

Người chú chó này chắc cũng dài gần nửa mét, hai tai cụp xuống, lắc lắc theo động tác chạy nhảy của nó, đôi mắt đen bóng lấp lánh, biểu tình có hơi 囧, trông như đang tủi thân lắm, cơ mà tính ra cũng “mày rậm mắt to”, vô cùng “đẹp trai”.

Nhưng vấn đề ở đây là lúc sủa thì nó toàn tru lên, nếu con chó này là người hẳn đã sở hữu giọng nam cao không cần micro nhưng toàn trường đều nghe thấy.

Hai mắt con chó sáng quắc nhìn Hạ Lam, rất hung dữ, dường như muốn tống khứ người lạ đã tiến vào lãnh địa của nó.

Đậu xanh dữ quá vậy! Cố Chinh đã dữ rồi sao còn nuôi con chó cũng dữ y chang!

Hạ Lam không sợ chó, nhưng con chó này uy vũ hùng tráng quá đi, hung hăng vô cùng, cậu vội vàng lui về phía sau.

————————————————

(1) Lão Pháo Nhi: 

Phim ngầu lắm xem đi các mẹ.
Bình Luận (0)
Comment