Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 26

Cố Chinh vốn đã hơi kích động, hiện giờ làm sao chịu nổi kích thích như vậy, lập tức có cảm giác. Anh muốn đẩy cậu ra, nhưng vẫn không tránh được chuyện Hạ Lam cứ sáp vào người mình.

Cố Chinh thật muốn phát điên, nụ hôn của Hạ Lam rất nhẹ nhàng, đưa tới từng đợt xúc cảm tê dại. Anh vất vả đè nén dục vọng khó khống chế trong lòng, xoay người túm lấy Hạ Lam đang đứng trong nước, nhìn chằm chằm vào mắt cậu, khàn giọng nói: “Đừng đùa với lửa! Cậu điên rồi sao? Cậu muốn làm gì?!”

Hạ Lam không chuyển mắt nhìn anh, dường như thần trí đã mê muội, cậu thì thầm: “Thầy Cố thật… thật xinh đẹp.”

Xinh đẹp?!

Ánh mắt Hạ Lam mơ màng lướt qua cơ thể Cố Chinh, thanh âm cũng bắt đầu chất chứa lửa tình: “Dáng người cũng… chuẩn.” Cậu khẽ cười, “Sờ cũng thấy thích.”

Đáy lòng Cố Chinh dậy sóng, anh nắm tay Hạ Lam muốn hất ra, nhưng đằng sau là vách bể bơi, sợ cậu bị đập trúng, đành phải cắn răng nhịn xuống. Cố Chinh siết chặt tay cậu, cảm giác gân xanh trên thái dương mình cũng sắp đứt tung: “Hạ Lam, cậu tỉnh táo một chút!”

Hạ Lam nhìn cái tay đang bị Cố Chinh nắm, cậu hoàn toàn không chống cự được sự quyến rũ đó, lại dây dưa. Cố Chinh hoảng hốt, đành buông tay đối phương, vịn vai cậu để giữ cậu cách xa mình, nhưng Hạ Lam vẫn chưa chịu từ bỏ.

Cố Chinh thật sự hết cách, đầu óc rối tinh rối mù, anh bèn đè Hạ Lam lên thành bể, bắt chéo hai tay cậu ấn sau lưng. Hạ Lam bị đau, thét “A” một tiếng, Cố Chinh cắn răng, đành phải thả cậu ra, anh ôm lấy cậu từ đằng sau, tự biến mình thành dây trói trói Hạ Lam lại.

Đừng quậy nữa!

Hai người dán sát vào nhau không một kẽ hở, nương theo sức nước, Cố Chinh từ từ tách khỏi Hạ Lam, Hạ Lam bỗng nhiên cảm thấy rất không an toàn, cậu quay đầu nhìn Cố Chinh: “Thầy Cố, thầy… thầy xoay tôi lại đi…”

Tóc Hạ Lam cũng đã ướt sũng, lọn tóc rối dán lên mặt. Cậu uống rượu nên bên má có chút đỏ, môi cũng ửng hồng, căng mịn sáng bóng, ánh mắt nhìn Cố Chinh vừa mơ màng vừa đáng thương.

Đáy mắt Cố Chinh lóe lên tia sáng, anh cau mày muốn kiềm nén, nhưng không làm được.

Sao mình lại muốn hôn cậu ta cơ chứ?

“Thầy Cố…” Hạ Lam nhắm mắt, tựa trán vào mũi Cố Chinh dụi dụi, cảm giác thân mật như vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cậu cũng không biết mình nên làm gì, chỉ muốn đến gần Cố Chinh, gần anh thêm chút nữa.

Cố Chinh cũng nhắm mắt lại, không cử động, anh không thể không thừa nhận cảm giác này rất thoải mái, tựa như lông vũ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve. Trong lòng anh có chút lưu luyến, rốt cục nhịn không được, xoay Hạ Lam qua, không bắt cậu phải ngoẹo cổ nhìn mình nữa.

Hạ Lam thừa dịp Cố Chinh thả lỏng tay lại bắt đầu giở trò. Cố Chinh nghĩ thầm, “Vẫn chưa chừa hả!”, anh tức giận nắm cổ tay cậu, Hạ Lam y như uống nhầm thuốc, mặc kệ tất cả sáp vào người anh.

Cơ thể Cố Chinh bắt đầu nóng bừng, nước trong bể bơi không thể làm nhiệt độ kia hạ xuống, anh cảm thấy mình sắp mất lí trí rồi. Hai người đang thế này thì căn bản không thể lên bờ, Cố Chinh chỉ có thể vòng tay ôm cậu, muốn kiềm cậu lại. Hai người siết chặt lấy nhau, ai cũng rất khó chịu. Cố Chinh khó khăn nhẫn nhịn, Hạ Lam lại càng nổi cơn, cánh tay giữa gọng kìm của Cố Chinh vẫn ráng nhúc nhích.

Cố Chinh cảm giác lưng anh bị điện giật tung, cả người run lên, lòng tràn đầy kinh hoảng, anh vội vàng đẩy Hạ Lam ra, lùi về sau một mét, khiếp sợ hỏi: “Cậu làm gì thế?! Cậu muốn…”

… Đè tôi?

Hạ Lam muốn đè mình?

Hạ Lam lội tới, bám riết Cố Chinh, Cố Chinh một tay đẩy cậu một tay giữ quần, tự hỏi vì sao con người chỉ có hai tay. Anh muốn đạp Hạ Lam ra rồi bỏ chạy, nhưng lại sợ Hạ Lam đang say rượu rượt theo mình sẽ bị sặc nước, thật sự là bó chiếu toàn tập.

Ai biết cậu ta khùng tới vậy chứ!

Hạ Lam vẫn sáp tới. Giỡn mặt hả?! Cố Chinh rốt cục bùng nổ, xô Hạ Lam một cái, thừa dịp cậu không kịp phản ứng thì lặn xuống nước, hai tay tụt quần bơi Hạ Lam, nhấc đùi cậu kéo ra, sau đó anh giơ cái quần bơi lên, tay kia vịn vai Hạ Lam, thở hổn hển tức giận quát: “Nếu cậu còn điên nữa tôi sẽ ném quần cậu lên bờ!”

Hạ Lam lại không có cảm giác an toàn, cậu ngớ ra một lúc, chợt thấy hình như cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, hơn nữa lửa tình khó dập, lại bám lên người anh. Cố Chinh một tay cầm quần bơi của Hạ Lam, chỉ dùng một tay chặn cậu lại. Một lát sau, chẳng biết do lỡ tay hay do nhịn hết nổi, anh ném luôn cái quần sang bên cạnh. Cố Chinh nhấc bổng Hạ Lam lên, để cậu tựa vào người mình, anh bước qua ấn cậu lên thành bể, nắm chặt hai móng vuốt đối phương, vô cùng nghiêm túc hỏi cậu: “Cậu đang làm gì?”

Anh có thể cảm giác được, lý trí của mình chỉ còn mong manh như sợi chỉ.

Hạ Lam thở hổn hển, thấp giọng nói: “Thầy Cố…”

Cố Chinh chịu không nổi ánh mắt của cậu, cổ họng anh nghèn nghẹn: “Mỗi lần say cậu đều quậy thế này hả?”

Hạ Lam muốn hôn Cố Chinh nhưng anh không cho, sốt ruột “Ư” một tiếng, Cố Chinh cảm thấy âm thanh đó như xuyên thẳng vào đầu anh, anh nhắm mắt không nhìn Hạ Lam nữa, khó chịu nuốt nước miếng.

Cố Chinh gằn từng chữ: “Cậu thật sự muốn sao? Nhất định muốn?”

Hình như Hạ Lam không hiểu anh đang hỏi gì, chỉ hành động theo bản năng, không ngừng thấp giọng gọi:

“Thầy Cố…”

“Cố Chinh…”

“Anh Chinh…”

Cố Chinh lại mềm lòng, thầy Cố vĩ đại cũng có lúc chẳng biết phải làm sao. Anh ôm lấy Hạ Lam, vuốt lưng cậu như đang dỗ trẻ con, kề sát vào tai cậu thì thầm: “Sau này đừng hối hận.”

Hạ Lam rất tích cực đáp lại.

Người Cố Chinh hệt như bị điện giật, anh thử đưa tay, Hạ Lam rên rỉ một tiếng, cơ thể cứng ngắc, ôm chặt Cố Chinh. Tóc Cố Chinh ướt sũng, không biết là nước hay mồ hôi, nhẹ nhàng nói: “Thả lỏng chút.”

Cố Chinh hôn lên môi Hạ Lam, Hạ Lam không hề phản đối, trái lại giống như chờ đợi đã lâu, bắt đầu đáp lại anh, cũng không giãy dụa nữa. Nụ hôn của Cố Chinh hoàn toàn dựa theo bản năng, không có kỹ thuật gì.

Trong đầu anh hiện ra rất nhiều kỷ niệm.

Lần đầu tiên anh gặp Hạ Lam, Hạ Lam lao vào trận ẩu đả cứu anh, Hạ Lam đang trong kỳ huấn luyện đứng tựa vào tường đọc sách, Hạ Lam cầm li rượu cười với anh, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống đáy mắt, lấp lánh như rượu nồng… Nhớ tới lần diễn tập anh hôn Hạ Lam, còn kéo quần áo cậu lên.

Thật muốn hôn cậu ấy thêm chút nữa.

Thật sự rất muốn.

Cố Chinh xoay người Hạ Lam qua, vừa định ra tay, đột nhiên có tiếng người vang lên.

“Đệt, ai vậy?!”

Cố Chinh giật bắn mình, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở lối vào, hình như định bơi đêm, anh ta đang kinh ngạc nhìn bọn hắn chằm chằm. Cố Chinh trong nháy mắt muốn tăng xông, rất muốn nổi giận theo phong cách của thần biển, lấy nước bể bơi tạo thành vòi rồng phun chết tên kia. Nhưng mà cơ thể của anh lại hành động trước suy nghĩ, Cố Chinh ngụp xuống hồ, cũng ấn đầu Hạ Lam, bịt chặt mũi miệng của cậu, kéo cậu ngồi dưới đáy bể bơi với mình, tựa vào sau thang inox, sau đó cả hai mới trồi lên mặt nước, anh kiểm tra Hạ Lam: “Sao rồi, có sặc nước không?”

Hạ Lam ho khù khụ, có vẻ không sao, nhưng do bị dọa sợ nên giờ cả người ủ rũ không nhúc nhích. Cố Chinh đưa đầu nhìn thoáng qua hành lang, người nọ đã đi rồi, phỏng chừng thấy đêm khuya mát mẻ muốn bơi một vòng, nào ngờ lại gặp hai người đàn ông đang đóng đam mỹ nên vội vàng chạy mất.

Cố Chinh bất đắc dĩ thở dài, anh hơi cụt hứng, cúi đầu nhìn Hạ Lam, thử sờ sờ cậu, Hạ Lam cũng mềm nhũn rồi.

Anh vỗ vỗ lưng cậu: “Còn muốn không?”

Hạ Lam sắp ngất xỉu tới nơi, chỉ biết gọi: “Anh Chinh…”

Cố Chinh: “…”

Quyến rũ người khác xong mình lại không có phản ứng, giờ dìm chết cậu ta còn kịp không?

Cố Chinh thật sự hết cách, lý trí rốt cục cũng quay trở lại. Bình tĩnh, phải giữ mình trong sạch nha, quan hệ không rõ không được làm loạn nha, địa điểm không thích hợp nha, Hạ Lam không tỉnh táo nha.

Anh lại ngâm mình một lúc, sau khi hạ hỏa liền đi nhặt quần bơi của Hạ Lam mặc vào cho cậu. Hạ Lam hình như mệt nên rất nghe lời, Cố Chinh không tốn sức mấy, nhưng anh lại “hứng” lên mất rồi.

Chịu đựng lửa nóng, đỡ Hạ Lam lên bờ, xối nước lên người Hạ Lam đang gà gật, mặc đồ cho cậu, cố gắng nhẫn nhịn. Anh lại dìu cậu ra sảnh, đến quầy tiếp tân đặt một phòng đôi.

Quí cô tiếp tân nhanh nhẹn làm việc.

Cố Chinh hao hết sức chín trâu hai hổ rốt cục cũng đưa được Hạ Lam lên giường. Anh vừa ngó thử đã thấy thằng nhóc kia ngủ say sưa.

Cố Chinh mắng một tiếng, cảm thấy chuyện tối nay thật quá ảo diệu, anh giúp Hạ Lam cởi giày và áo khoác, nghĩ nghĩ, lại lột luôn đồ của cậu, chỉ chừa lại một cái quần lót.

Cũng chẳng biết sáng mai thức dậy cậu ta còn nhớ gì không, thế thì có mỗi mình anh chịu trận à!

Cố Chinh cũng cởi quần áo, nằm xuống bên cạnh cậu.

Một tiếng sau, ngủ không được.

Vào phòng tắm giải quyết vấn đề cá nhân.

Hai tiếng sau, vẫn ngủ không được.

Lại vào phòng tắm giải quyết vấn đề cá nhân.

Ba tiếng sau, Cố Chinh ngáp ngắn ngáp dài mặc quần áo vào cho Hạ Lam, anh cũng mặc lên, ra ban công hút mấy điếu thuốc, rốt cục buồn ngủ đến díp mắt, lại leo lên giường, cố gắng nằm càng xa Hạ Lam càng tốt, cuối cùng cũng thiếp đi.

Trước khi đi ngủ, anh tự hỏi mình vài câu, có phải Hạ Lam để ý anh không, anh có cảm giác với cậu không, đáp án đều là: chắc vậy.

Không biết đây là thích hay chỉ là say nắng, tuy anh có chút thích cậu thật, nhưng đa phần đều do xúc động.

Cũng may ban nãy không “xúc động” đến cùng.

Cố Chinh thích đơn giản, không thích những chuyện rắc rối.

Sáng mai dậy tính sao đây, anh đau đầu nghĩ, đừng nói Hạ Lam quên còn anh vẫn nhớ nhé.

Cố Chinh suy nghĩ một lát, cười: Nếu thế thì tức lắm.

Khi Hạ Lam thức dậy, cậu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không rõ lắm chuyện gì đã xảy ra. Một lát sau, Hạ Lam chợt nhận thấy mình không ở nhà, bên cạnh còn có ai đang nằm.

Hạ Lam hốt hoảng nhìn xung quanh, lại nhìn người đàn ông đưa lưng về phía cậu. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện, may mà là nam chứ không phải nữ.

Biết người nọ là con trai nên Hạ Lam yên tâm, cậu ngồi trên giường ngẫm nghĩ, chỉ nhớ hôm qua cậu bất mãn với công việc nên được Cố Chinh dẫn đi chơi, cậu uống quá trời, đánh bida, hình như Cố Chinh còn… đụng cái chỗ nào đó vô người cậu.

Mặt Hạ Lam hơi đỏ: “…”

Ảo giác đúng không.

Cậu rón rén xuống giường, rón rén bước qua, rón rén nhìn mặt người kia.

Đúng là thầy Cố.

Cố Chinh hình như ngủ rất say, nửa người trên để trần, lộ ra một bên vai, cũng không biết có phải do nghe thấy tiếng động không, anh trở mình, chăn bị hất ra, để lộ một mảng ngực lớn.

————————————————

Chị tác giả bảo chương này (và vài chương khác) đã phải xen xọt bớt do up lên Tấn Giang, chương gốc chị để trên weibo nhưng lúc Mị mò lên lại thấy chị up bằng pic QAQ. Thứ lỗi cho tiểu nữ lực bất tòng tâm QAQ.

Mị đang chuẩn bị thi tn nên tốc độ ed chậm đi, các mẹ thông cảm ;_;.
Bình Luận (0)
Comment