Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 3

Ngày hôm sau, Hạ Lam lại đến Hành Trình để thử vai, thử một lần mất luôn năm, sáu ngày.

Sau đó, công cuộc thử vai biến thành Hạ Lam diễn, Cố Chinh chửi. Ngày nào cũng bị chửi, chửi mãi đến ngày thứ bảy, cuối cùng Cố Chinh cũng nói với cậu: “Tuy diễn xuất của cậu vẫn chưa được tốt lắm, nhưng có thể thử một lần xem sao.”

Lúc ấy mặt Hạ Lam rất là thái độ, trong lòng tức muốn chết nhưng không thể xả ra. Lúc đầu cậu còn lắng nghe học tập, sau mới thấy Cố Chinh dạy cậu hồi nào, anh ta đang bạo hành cậu thì có.

Trước đó, Hạ Lam chỉ đứng nhìn Cố Chinh từ xa, chưa tiếp xúc nhiều với anh, bây giờ tiếp xúc rồi mới phát hiện gì mà thầy Cố tao nhã đồ, lịch sự mà lạnh lùng đồ toàn là tin vịt, diễn kịch dưới sự chỉ đạo của anh chẳng khác nào bị bạo quân thống trị.

Đến thứ Bảy, tối hôm đó đoàn kịch có buổi biểu diễn, sáng sớm rất đông người, ai nấy đều đang mải mê luyện tập.

Hạ Lam đeo ba lô đi vào văn phòng của Cố Chinh, thấy thầy Cố mới bảnh mắt đã ngồi đó, mười ngón tay đan vào nhau, chống cằm, trầm tư trong nắng sớm.

Nếu mấy bữa trước Hạ Lam còn sợ hãi hoặc ngây ngẩn trước sắc đẹp của người nọ, nhưng giờ cậu đã biết bộ mặt thật của anh ta rồi, thật sự chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức nữa. Cậu đặt ba lô xuống salon, bước qua ngồi trên chiếc ghế xoay trước mặt Cố Chinh: “Thầy Cố này, chừng nào chúng ta bắt đầu luyện tập ạ?”

Nói sơ về quá trình dựng kịch, đầu tiên, người ta đưa kịch bản cho diễn viên trong đoàn, biên soạn vũ đạo, sau đó sắp xếp phân cảnh của toàn bộ vở kịch, tập luyện từng cảnh rồi ráp lại, từ từ diễn tập.

Cố Chinh đã chọn Hạ Lam đóng vai Trình Phi Nhiên, nhưng diễn xuất của cậu vẫn chưa làm anh hài lòng. Thầy Cố theo chủ nghĩa hoàn mỹ muốn huấn luyện cậu một tháng trước rồi diễn tập sau, lúc đó mới kí hợp đồng được.

Cố Chinh nhướng mày: “Tập luyện? Cậu nghĩ cậu đủ trình xuất sư rồi hả, giờ tôi kêu cậu đi ra đường hát cho người ta nghe thôi cậu cũng xấu hổ, thế mà còn đòi bước lên sân khấu?”

Hạ Lam đã quen cái thói độc mồm độc miệng của Cố Chinh, cậu gật đầu: “Vậy thầy bảo tôi phải làm gì ạ?”

Cố Chinh: “Mấy cuốn sách tôi đưa cậu đọc chưa?”

Hạ Lam moi sách trong ba lô ra: “Tôi đọc rồi.” Sau đó còn nhủ thầm một câu: Đọc lâu rồi.

Lúc đi học cậu cũng không phải kiểu thanh niên nghiêm túc, nhưng ít nhất cũng chịu đọc hết sách. Cố Chinh dường như biết cậu đang oán thầm, anh nhếch môi, không nói gì, hỏi: “Còn mấy bộ phim thì sao?”

“Cũng xem rồi ạ.”

Cố Chinh bắt cậu đọc rất nhiều sách, gồm văn học trong và ngoài nước, kịch bản, sách lí thuyết vân vân, mỗi ngày còn phải xem một bộ phim, hôm qua là phim hài kinh điển “Mặt nạ”. Chuyện này cũng vi diệu y như chuyện Cố Chinh diễn “Kiêu hãnh và định kiến” với sinh viên vậy. Dù sao hồi đi học giáo viên cũng bắt cậu xem phim, nhưng cơ bản toàn là mấy phim kiểu “Phố người Hoa” hay “Bốn trăm cú đấm”, ít ai bảo sinh viên xem phim hài, hơn nữa, Cố Chinh còn yêu cầu cậu quan sát và cố gắng ghi nhớ, tuy không hiểu anh có dụng ý gì nhưng Hạ Lam vẫn làm theo, thậm chí còn xem đi xem lại các đoạn kịch tính mấy lần. Khổ nỗi trừ việc thấy Jim Carrey diễn quá hay thì cậu cũng không học thêm được gì nhiều.

“Tốt lắm.” Cố Chinh đứng lên bước ra ngoài, “Chúng ta sang khoa Vũ đạo, hôm nay tôi dạy cậu một bài nhảy trước.”

Phòng học của khoa Vũ đạo có rất nhiều sinh viên đang luyện tập, xem kịch bản, luyện hình thể, luyện lời kịch vân vân. Cố Chinh đứng trước cửa, không đánh tiếng cho ai trong lớp cả: “Còn nhớ đoạn Jim Carrey đóng ‘Mặt nạ’ bị cảnh sát bao vây, sau đó làm bọn họ phải nhảy múa theo mình không?” (1)

Hạ Lam bỗng nhiên có linh cảm không lành.

Cố Chinh chỉ vào căn phòng đông nghịt kia: “Vào đi, nhảy lại cái đoạn đó, nhảy tới chừng nào bọn họ nhảy theo thì thôi.”

Hạ Lam nhìn nhìn đám diễn viên đang học hành nghiêm túc kia, lại nhìn nhìn Cố Chinh, cậu trợn mắt, thật sự sắp phát điên: “Thầy Cố, tôi không nhớ đoạn đó nhảy thế nào…”

Làm sao mà không nhớ chứ, cái cảnh đấy phải nói là kinh điển luôn. Jim Carrey mặt mũi xanh lè xoay mông với nguyên đám cảnh sát, đau mắt gần chết, muốn quên cũng quên không nổi.

Cố Chinh không để ý cậu, còn nói: “Vừa nhảy vừa luyện thở, phải phối hợp với luyện âm, nhảy đến đoạn cao trào đọc bài ‘Bà Ba bán bánh bò bông’ (*), phải nhấn từng chữ cho rõ ràng, còn không thì cứ nhảy tới tối đi. Mới cả, cấm cậu nói chuyện với người khác, nếu không cũng phải nhảy tới tối!”

Hạ Lam vừa định kháng nghị đã bị Cố Chinh đẩy mạnh vào trong đám người, có mấy diễn viên biết cậu nên quay sang chào hỏi, Hạ Lam không dám trả lời, nhớ lại điệu nhảy mất hết mặt mũi kia, cậu chỉ hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống. Cố Chinh dùng đôi mắt xếch xinh đẹp sắc bén nhìn cậu, im lặng uy hiếp: Nhảy tới tối nha.

Hạ Lam sắp phát điên, mấy người kia nói chuyện với cậu mà không thấy cậu đáp lại, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái, có người vây xung quanh, có người đứng nhìn cậu chằm chằm.

Hạ Lam khóc không ra nước mắt, cậu nhớ Jim Carrey hình như nhảy Samba, cơ mà Samba với Latin khác nhau chỗ nào? Cậu có học một chút, nhưng bỏ lâu rồi nên không nhớ… Chỉ nhớ Jim Carrey điên cuồng lắc mông!

Ngoài cửa, bỗng có một giọng nam trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên: “Put your hands over your head or we will fire!”

Chất giọng vừa to vừa rõ, chắc chắn là Cố Chinh. Tiếp đó, nhịp trống nhẹ nhàng vang lên, bắt đầu giai điệu của một khúc Samba sôi động.

Nghe thấy tiếng nhạc, Hạ Lam cam chịu thét lớn một tiếng, sau đó dang tay ra, xoay một vòng, hô to: “Hit it!”

Giữa đám người, Hạ Lam bắt đầu nhảy. Lúc đầu cậu còn hơi ngượng ngùng, chỉ đá chân, phẩy tay, y như một con chim hồng hạc lạch bạch, lại nhún vai, xoay hông, vẻ mặt hi sinh oanh liệt.

Ai nấy đều ngơ ngác nhìn Hạ Lạm, mấy người đứng cạnh lùi ra chừa khoảng trống cho cậu. Hạ Lam điên cuồng lắc mông về phía cậu cho là không còn ai, đang lắc giữa chừng chợt phát hiện đằng sau có một nữ diễn viên mặt baby đang sợ hãi nhìn cậu, nhất thời chỉ muốn mổ bụng tự sát.

Cố Chinh thừa lúc mọi người đang chú ý cậu, khoanh tay bước tới dựa vào tường, lúc ánh mắt hai người giao nhau, anh dùng khẩu hình miệng nói: Phối hợp luyện âm.

Hạ Lam nhảy đến trời long đất lở, nào Chachacha, nào Jazz, Rumba, Latin, dần dần đã không xấu hổ nữa. Chẳng hiểu sao Hạ Lam thấy cũng high, cậu lớn tiếng đọc: “Bài học tiếp theo! Luyện âm!”, sau đó nhún vai gào: “Một!”, xoay hông, gào: “Hai!”, lại nhún vai: “Một!”, xoay hông: “Hai!” (2)

“Một! Hai! Một! Hai! Một! Hai!”

“Bà Ba bán bánh bò bông!”

Sao giống tập thể dục theo đài thế này!

“Bữa bỏ bữa bán, bồng bông bún bò!”

Thà nhảy aerobic còn hơn!

“Bán ba bốn bữa bả bò!”

May mà mình từng múa quảng trường!

“Bả beo béo bự buôn bò bán bi!”

Chắc cũng không tới nỗi… gây náo loạn công chúng đâu nhỉ!

Hạ Lam điên cuồng náo loạn công chúng: “Bà Ba bán bánh bò bông!” Nhún vai, “Bữa bỏ bữa bán bồng bông bún bò!” Xoay hông, “Bán ba bốn bữa bả bò!” Nhún vai, “Bả beo béo bự buôn bò bán bi!” Lại xoay hông!

“Bà Ba bán bánh bò bông! Bữa bỏ bữa bán bồng bông bún bò! Bán ba bốn bữa bả bò! Bả beo béo bự buôn bò bán bi!”

“Hey!” Dần dần, Hạ Lam càng nhảy càng hăng, cậu xoay vòng vòng giữa đám người, y như một con rắn phê cần, bộc lộ hết bản năng. Mấy diễn viên đứng quanh cũng nhún nhảy, có người vô thức bắt đầu xoay, cả đám vừa high lên cái là bắt đầu giật lắc.

Hạ Lam lại nhún vai: “Một!”, xoay hông, “Hai!”, nhún vai, “Một!”, xoay hông, “Hai!”

Một bài hát khác lại vang lên, không biết Cố Chinh đã tiến vào từ bao giờ, anh nói lớn: “Nhảy Tango! Bài ‘Lối lên làng Lạng’!” (*)

Một nam sinh lao vào lòng Hạ Lam, hai người nắm tay nhau, bắt đầu điệu Tango chậm rãi.

“Lối lên làng Lạng lắm lau lách, lùm lùm lẩn lút, lầm lỡ là lạc liền. Lão Lý làng Lạng lọc lõi láu lỉnh. Luôn leo lẻo lấy lòng lão là lũ lính lệ lấc láo, lưỡi lê lăm lăm!”

Có người gọi: “Thầy Cố cũng vào nhảy đi!”

Cố Chinh kéo cậu sinh viên đang nhảy với Hạ Lam ra, anh nắm chặt tay cậu, cơ thể hai người dán sát vào nhau, lắc trái lắc phải rồi lại chậm rãi nhảy, y như trò “Tàu hải tặc” trong công viên trò chơi.

Giọng Cố Chinh đọc tongue twister cũng rất dễ nghe: “Lão Lý lận lưng lủng lẳng lắm loại: lưỡi lam, lập lắc, lục lạc…lóng la lóng lánh.”

Hạ Lam: “Lựa lúc lắm lúa, làng làm lễ lớn. Lão Lý lớn lối, lê la lắc lư lấy le. Lúc lúc lão lại lườm lũ làng, la: ‘Làm lẹ lên lũ lỳ lợm, lười là lão lột lương luôn’!”

Một diễn viên khác: “Lũ làng lầm lụi lượm lá, lùa lửa leo lét làm lông lợn lòi, luộc lòng, làm lẩu la liệt!”

Hạ Lam: “Lão Lý lượn lờ, lục lọi liễn lòng lợn luộc, liếm láp, ‘lủm’ luôn lô lá lách. Lũ làng lừ lừ liếc lão Lý, lạnh lùng: ‘Lão lươn lẹo lắm, lương lậu lão lỉnh, lão lấp liếm, lợi lộc lão lừa lột láng! Lũ làng lam lũ, lắm lúc lấy lá lót lòng, lay lắt, lao lực luôn luôn’!”

Cả đám: ” Lão Lý lồng lộn, la líu lưỡi: ‘Láo lếu! Loài lợn lại lăm le lấn lướt loài long? Lắm lý lẽ, láo!’.Lũ làng loé lửa lòng, liều lĩnh lớp lớp lao lên lôi lão Lý lăn lông lốc. Lính lệ lấm lét, lũ lượt lặn!”

Hạ Lam la to: ” Lão Lý lê lết lạy lũ làng lia lịa. Lúc lâu, lão lặc lè, lẳng lặng lẩn!”

Sau đó, cậu vô cùng hưng phấn, mặt mũi đỏ ưng hô thêm một chữ: “Hey!”

Cố Chinh cười đến là vui vẻ, gần như ôm lấy Hạ Lam, Hạ Lam tưởng mình đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa định ôm đối phương reo hò, lại bị Cố Chinh đẩy ra: “Biến!”

Mọi người xung quanh cười ầm ĩ.

Nhạc vẫn còn, Cố Chinh vô cùng tao nhã nhảy lùi ra sau, bài bản nói: “Chưa xong đâu! Bắt chước chả giống Jim Carrey gì cả, tôi đã bảo cậu phải xem cho kỹ mà? Về coi rồi nhảy lại, nhảy không được tôi cho cậu nhảy ba ngày luôn!”

Hạ Lam muốn khóc lắm rồi, đành bất đắc dĩ tiếp tục nhảy múa hăng say, nhún vai: “Một!”, xoay hông, “Hai!”, nhún vai, “Một!”, xoay hông, “Hai!”

“Bà Ba bán bánh bò bông…!”

Hạ Lam tội nghiệp nhảy liên tục ba ngày, hôm sau là điệu nhảy Ấn Độ trong phim “Ba chàng ngốc”, hôm sau nữa là đoạn Lương Triều Vĩ giả gái múa điệu “Soái ca ngươi thật là đẹp trai” trong “Đông Thành Tây Tựu”. Càng đáng sợ hơn là ngày thứ hai Hạ Lam bị bắt nhảy trước mặt bác gái lao công, ngày thứ ba phải nhảy trước cửa đoàn kịch Hành Trình, ánh mắt của người qua đường lúc ấy… Hạ Lam không muốn nhớ lại nữa.

Ngày thứ tư, Hạ Lam thần kinh suy nhược đến đoàn kịch, để tiện cho việc (bị ép) nhảy múa, cậu mặc áo ngắn tay và quần thể dục dài màu đen, cùng Cố Chinh bước vào thang máy lên lầu.

Cố Chinh vẫn mặc tây trang, hoàn toàn không biết nóng là gì, anh y như thần tiên phương nào, cả người chả có miếng mồ hôi. Khi đứng cạnh Cố Chinh, nhìn Hạ Lam không cao lắm, cũng không chín chắn bằng anh, hơn nữa không biết có phải do dạo này nhảy nhiều không mà eo trông rất dẻo.

Cố Chinh nhìn thắt lưng cậu, còn vừa lòng nói: “Dáng người cậu có cảm giác của Trình Phi Nhiên rồi đấy, cơ mà lùn thêm hai cm nữa mới đẹp, cậu cao bao nhiêu?”

“Một mét tám.”

“Ồ.” Cố Chinh nói, “Tôi mét tám lăm, xem ra phải đi giày độn thêm ba cm nữa rồi.”

Hạ Lam: “…” Thầy Cố à, sao thầy không đi cà kheo luôn đi? Tốt nhất là cái loại bên trong có luồn ống dẫn khí đưa thầy sánh ngang với tầm vóc vũ trụ ấy.

Cố Chinh nhướng mày, phải nói là quyến rũ ngút trời, đáng tiếc chẳng nói được câu nào dễ nghe: “Chửi thầm tôi gì đấy?”

Hạ Lam trợn mắt nhìn anh: trời đất, thầy biết tôi đang nghĩ gì luôn?

Một tay của Cố Chinh đặt lên vai Hạ Lam, xoay cậu lại đối mặt với anh, nhất thời Hạ Lam cảm thấy một luồng áp lực thật lớn, nhìn Cố Chinh đang cười xấu xa, trên vai cậu y như đang vác một ngọn núi Thái Sơn tổ chảng.

“Thầy Cố…”

“Hôm qua nhảy trước cửa đoàn rồi đúng không?” Cố Chinh mỉm cười, “Hôm nay ra quảng trường trung tâm nhé, nhảy hết cả ba điệu luôn, phối hợp thêm luyện âm, đọc hai bài tongue twister nữa.”

Anh vỗ vỗ cằm, “À, còn phải bắt chước khỉ, chim cánh cụt, chó Pug… Đặc biệt là chó Pug phải làm bản mặt vô tội đáng thương nha, không được bắt chước chó khác đâu, mới cả…”

Hạ Lam thật sự rất muốn khóc, thang máy đến nơi, lại đi xuống rồi mà mặt cậu vẫn luôn đau khổ.

Cố Chinh nâng cằm cậu lên quan sát, anh gật đầu, mỉm cười nói: “Giống ghê.”

Hạ Lam nhe răng trợn mắt với Cố Chinh, hung dữ làm động tác cắn, Cố Chinh cười cười, vươn tay gãi gãi cằm cậu, sau đó lại xoa đầu cậu bảo: “Ngoan nào, ngoan nào.”

“…” Hạ Lam bị xoa đến độ hết tức nổi, leo lên xe Cố Chinh, cùng anh đi ra quảng trường làm mấy trò xấu hổ.

Vì thế, ba ngày Hạ Lam phát điên ở quảng trường bị người ta quay video tung lên mạng, thậm chí còn tạo nên một làn sóng mới, may mà không dẫn cảnh sát tới. Vì thế, ngày cuối cùng, Cố Chinh cho phép cậu nở mày nở mặt một tí, chọn mấy điệu nhảy đẹp đẹp với mấy bài hát hay hay. Hạ Lam cảm thấy da mặt mình đã dày đến độ có thể lột ra quấn quanh trái đất ba vòng, giờ mà bảo cậu khỏa thân trước công chúng chắc cậu cũng chẳng sợ.

Nhưng mà cái làm cậu điên nhất là sau khi chương trình học tâm thần này kết thúc, Cố Chinh đưa cho Hạ Lam một cái hộp. Hạ Lam tưởng là quà anh tặng, được quan tâm mà đâm sợ, vừa mở ra, phát hiện bên trong là một chiếc nón lại càng sợ hãi, sắp khóc đến nơi. Cố Chinh bảo cậu đội thử, Hạ Lam vui vẻ cầm lấy, vừa nhấc lên, một đống tiền xu bên trong đã tuôn ra rào rào phủ kín đáy hộp.

Cố Chinh vỗ vỗ vai cậu: “Tiền công của cậu mấy hôm nay đó, đủ ăn được một bữa.”

Hạ Lam: “…”

Trong lúc cậu đang “phát điên” thì Cố Chinh lại đi xin tiền?!!! Anh ta xin bao giờ sao cậu không biết???

Thôi thôi, ít ra làm xiếc cũng kiếm được chút đỉnh. Hạ Lam tự an ủi bản thân.

Cố Chinh nói: “Rồi đó, có tiền thì phải xài luôn, mời thầy giáo yêu quí của cậu đi ăn đi.”

Hạ Lam: “…”

Đậu mía, anh bảo đủ ăn một bữa ý là đủ bao anh ăn một bữa ấy hả?!

Hạ Lam tức đến mức thở hổn hển như trâu, thở xong lại dắt Cố Chinh ra ngoài đi ăn, cho dù làm mình điên cỡ nào thì người ta cũng là thầy giáo yêu dấu của mình nha! Tuy rằng Hạ Lam mất hết mặt mũi, nhưng được cái bây giờ dù nhiều người nhìn cậu tới đâu cậu cũng không sợ!

Cố Chinh coi như còn chút lương tâm, không bắt cậu cầm hai mươi đồng lẻ dắt mình đi ăn sơn hào hải vị, chỉ ăn ở quán cơm bình dân thôi, Hạ Lam chỉ phải bù lỗ có 100 tệ thôi ấy mà.

Lúc tính tiền, Hạ Lam nhìn cái bóp xẹp lép mà thở dài thườn thượt, Cố Chinh lướt tới sau lưng cậu, mỉm cười: “Mấy nay cậu toàn ăn cơm của đoàn, một hộp cũng 10 đồng đó, bù qua xớt lại là huề rồi.”

Hạ Lam nhanh chóng nói: “Tôi không tiếc tiền mà, cũng chẳng tốn bao nhiêu.” Tuy rằng cậu đang hẻo, nhưng vẫn cố gắng biểu đạt lòng thành của mình: “Nếu thầy Cố muốn ăn hải sâm cá muối tôi cũng mời.”

Cố Chinh dừng bước, anh chăm chú nhìn cậu một hồi, khí chất y như nam chính trong phim thần tượng, ánh mắt phải nói là chan chứa yêu thương. Vốn hai anh đẹp trai đã gây chú ý rồi, lúc này lại nhìn nhau đắm đuối, người xung quanh ai cũng quay qua ngó.

“Ngoan quá chừng.” Cố Chinh lại vỗ vỗ vai Hạ Lam, sau đó thuận thế ôm cổ cậu, khoái chí nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn một bữa hải sâm cá muối!”

Hạ Lam khiếp sợ: “Thầy còn ăn được cơ á?”

“Tiếc tiền hả?”

“Không ạ…” Hạ Lam nước mắt đầm đìa, phùng má sưng mặt.

Cố Chinh: “Ngoan quá chừng!”

Ừm, cuối cùng đương nhiên là không đi rồi.

Buổi tối, Hạ Lam trở về nhà trọ của mình, cậu nằm trên giường, suy nghĩ chuyện xảy ra mấy ngày nay. Cố Chinh dạy cậu cách giữ bình tĩnh, cách quan sát, tuy rằng phương pháp của anh thật sự rất dễ làm con người ta bùng cháy, nhưng nếu ngẫm nghĩ kỹ lại, Cố Chinh rất sắc bén, phân tích vấn đề cặn kẽ, quả thật đáng kính nể, Hạ Lam thật sự học được rất nhiều thứ.

Hơn nữa, tính Cố Chinh cũng không cao ngạo như ấn tượng ban đầu, còn biết nói giỡn, thật ra anh rất bình thường. Có tài, EQ cũng cao, hèn chi tuy không thân thiện nhưng vẫn được mọi người thích.

Hạ Lam ôm chăn, không khỏi nở nụ cười, lúc cậu phát hiện mình đang cười thì giật bắn mình, nhanh chóng ngậm miệng lại.

Giời đất ơi, tui sắp thành M rồi!

Chớp mắt một cái lại đến cuối tuần, bình thường Cố Chinh phải đi làm, Hạ Lam thỉnh thoảng cũng có công việc nên hai người chỉ đi với nhau tầm một tiếng, thứ Bảy Chủ nhật mới được lâu hơn.

Hôm nay phòng tập nhảy cũng khá đông, Cố Chinh dẫn Hạ Lam vào, nói: “Qua đây, diễn sắc thái ‘vui’ trong ‘Hỉ, Nộ, Ai, Cụ, Ái, Tư, Kinh’ cho mọi người xem.”

(vui, giận, buồn, sợ hãi, yêu, nhung nhớ, hốt hoảng)

Trong y học Trung Quốc, người ta nói bảy cảm xúc của con người (thất tình lục dục) là “Hỉ, Nộ, Ưu, Tư, Bi, Khủng, Kinh” (vui, giận, lo lắng, nhớ nhung, buồn, sợ hãi), còn trong chương Lễ Vận của quyển Lễ Ký (3) lại nói là “Hỉ, Nộ, Ai, Cụ, Ái, Ố, Dục” (vui, giận, buồn, sợ hãi, yêu, xấu hổ, dục vọng), xem ra Cố Chinh đã kết hợp hai cái trên lại.

Hạ Lam lại bắt đầu hồi hộp, không giống với nhảy múa, lúc nhảy cậu chỉ xấu hổ do cảm thấy mình ngốc, còn diễn kịch, hơn nữa phải diễn trước mặt những diễn viên giỏi khác, cậu bắt đầu sợ hãi kiểu “Lỡ người ta thấy mình diễn dở thì sao”, “Lỡ cái sự diễn dở của mình bị người ta phát hiện thì sao”.

“Cứ diễn đi, không sao đâu.” Nói rồi, Cố Chinh ngồi xuống một chiếc ghế trong góc phòng, bắt chéo chân, thân hình quả thực đẹp đến nỗi có thể đi chụp tạp chí, “Cậu có thể dùng bất cứ phương pháp nào từng học, áp dụng bất cứ ngữ cảnh nào để diễn, thả lỏng.”

Ừm, phương pháp thể nghiệm Stanislavski, trường phái biểu hiện (4)… Thôi cứ thuận theo bản năng đi. Nhưng nếu diễn cảm xúc vui vẻ thì dùng phương pháp thể nghiệm chắc được hơn.

Hạ Lam nghĩ đoạn, bắt đầu mô phỏng các sắc thái của “Hỉ”, nào là vui sướng cười ngây ngô, lúc được ăn ngon, nhìn thấy người mình thích, kiếm được nhiều tiền…

Xung quanh có người đang làm chuyện của mình, có người đang nhìn cậu, Hạ Lam vốn đang hồi hộp, nhưng vừa nghe câu “Cứ diễn đi, thả lỏng” của Cố Chinh, không hiểu sao nỗi sợ kia đột nhiên biến mất.

Vì thế, Hạ Lam ngây ngô cười, nhảy nhót, hoa chân múa tay vui sướng hai tiếng đồng hồ, mệt đến ngu người.

Càng thảm hơn là những ngày sau Hạ Lam phải diễn hết mấy cảm xúc còn lại, lúc thì cậu phát dại như dở hơi, lúc thì buồn bã như dở hơi, lúc thì hốt hoảng như dở hơi. Cố Chinh để cậu thử tất cả các phương pháp, cũng làm mẫu cho cậu xem, ngày nào Hạ Lam cũng sợ hãi trước diễn xuất siêu đỉnh của anh, sau đó cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Hạ Lam diễn cảm xúc “vui” không tệ, “giận dữ” cũng tạm, nhưng diễn “sợ” thì tầm thường, “yêu” lại càng tầm thường hơn.

Hạ Lam buồn lắm, Cố Chinh hỏi: “Cậu chưa từng yêu ai à? Bố mẹ cậu này, bạn gái nữa? Thích thứ gì hay món gì cũng được.”

Hồi học trung học Hạ Lam từng để ý một bạn nữ, lúc đó cậu rất thích cô ấy, nhưng cũng lâu lắm rồi, cậu đã quên luôn gương mặt của người nọ, đành phải bắt đầu biểu diễn “tình cảm gia đình”, nhưng diễn vẫn không tới.

“Lúc thử vai tôi không chọn cậu là do cậu không xử lí được cách biểu lộ sự ái mộ với Mạt Thần Lĩnh, xem ra cậu không biết thật.” Cố Chinh bất đắc dĩ, anh cởi áo khoác ra, đi tới ngồi cạnh cậu, “Cảm xúc yêu đúng là rất khó, ai cũng sẽ vui buồn giận dữ, nhưng chưa chắc có thể thật lòng yêu được người nào đó trong đời, để tôi làm mẫu cho cậu xem.”

“Hả…” Hạ Lam nhìn Cố Chinh chằm chằm.

Mắt của Cố Chinh rất đẹp, anh nhìn Hạ Lam chăm chú, tim Hạ Lam đập thình thịch, bỗng nhiên cậu thấy hơi sợ, trong lòng không hiểu sao bắt đầu hồi hộp.

————————————————

(*) Trong bản gốc, đây là hai bài tongue twister của Tq có âm B/P và âm L, Mị mạn phép thay bằng hai bài của Vn sưu tầm trên mạng để gần gũi và giữ nguyên không khí truyện:D.

(1) Cảnh Jim Carrey nhảy với cảnh sát trong “Mặt nạ”: Youtube

(2) Chỗ này các bạn ấy đang luyện hơi, để ư ư a a thì hơi kỳ nên Mị sửa thành 1, 2 =)).

(3) Lễ Vận – Lễ Ký: Lễ Ký là một trong những bộ sách về qui chế pháp luật cổ quan trọng của Tq, được biên soạn vào khoảng giai đoạn cuối của thời Chiến quốc, trong đó, Lễ Vận là một chương của Lễ Ký, phản ánh quan điểm lịch sử và tư tưởng chính trị của các nhà Nho lúc bấy giờ.

(4) Các phương pháp và trường phái trong nghệ thuật biểu diễn nhạc kịch, điện ảnh:Phương pháp thể nghiệm Stanislavski: Còn gọi là method acting, đỉnh cao của kĩ thuật diễn xuất khi diễn viên hoàn toàn biến thành nhân vật của mình. Tuy nhiên, để đạt được cảnh giới này, không ít diễn viên phải trả giá bằng chính sức khỏe, tinh thần và cả tính mạng.Trường phái biểu hiện (Expressionism): Diễn viên tập trung nhấn mạnh và “kịch hóa” biểu cảm của mình để thể hiện cảm xúc, gây ấn tượng và giúp người xem cảm nhận dễ dàng hơn.
Bình Luận (0)
Comment