Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 32

Hình như Cố Chinh biết Hạ Lam đang trốn tránh mình, anh cũng hơi mất hứng, ngồi xuống ghế salon mở máy tính ra, bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc. Cả người Cố Chinh quấn mỗi cái khăn tắm, hiên ngang lẫm liệt chuyên nghiệp vô cùng.

Hạ Lam nấu cơm xong, muốn đưa Cố Chinh ăn mà không dám nên đặt trên bàn trà, cái nào cần cất tủ lạnh thì cất. Toàn bộ quá trình đều cực kỳ nhanh chóng, cậu hầu như không ho he tí gì, vội vàng chui vào buồng tắm.

Cố Chinh tập trung xem kịch bản đang viết dở, lửa giận trong lòng từ từ biến mất, một lát sau anh cảm thấy hơi lạnh, vào phòng mặc quần ngủ rồi lại ra ngồi.

Cố Chinh nhìn bàn trà, anh chưa định ăn đồ ăn khuya Hạ Lam làm ngay. Có salad trộn, nộm củ sen, bánh đúc đậu, nước ô mai, hương vị hấp dẫn đến độ muốn chảy nước miếng. Cố Chinh bỗng nhiên thấy đói, anh cầm đũa, đầu tiên gắp một miếng củ sen cắn thử, nhất thời một luồng mát lạnh xông thẳng xuống bụng, trong nháy mắt, đầu óc dường như tỉnh táo hẳn.

Anh kinh hãi nhìn chằm chằm củ sen, nghĩ thầm: Sao ngon quá vậy?!!!

Giữa vị chua cay còn có chút ngọt dịu, nhẹ nhàng thanh đạm giòn tan, có thể nếm được gia vị ngoài ớt, dấm và đường trắng còn có hành, tỏi, vừng. Cũng có thể Hạ Lam bỏ thêm dầu vừng hoặc bột thịt gà, ăn xong đầu lưỡi hơi nóng, dư vị kéo dài.

Cố Chinh vội cắn thêm mấy miếng, lại gắp salad và bánh đúc đậu. Lúc nãy do nhất thời xúc động mới ăn trước mặt Hạ Lam, cảm thấy làm vậy sẽ kích thích cậu, thành thử Cố Chinh chỉ mải nhìn chằm chằm đối phương, xem Hạ Lam có phản ứng gì nên không để ý. Bây giờ nếm lại, món nào cũng hấp dẫn đến mức dựng hết tóc gáy, hồi nhỏ anh coi hoạt hình thấy đồ ăn ngon có thể làm mắt người ta bắn ra sao Kim là quá chuẩn!

Đồ ăn ngon quả nhiên mang đến sự sung sướng vô hạn, hạnh phúc quá chừng!

Trời ơi! Cố Chinh vừa ăn vừa nghĩ: Rước về nhà! Rước về nhà! Rước cậu ta về nhà! (*)

Sau đó, anh bỗng giật mình, Cố Chinh, mày đang đùa hả, nghĩ linh tinh gì đấy.

Sau đó nữa, anh cảm thấy mình không nên suy tư nhiều như thế, mau ăn đi thôi.

Hạ Lam cũng ngồi thiền trong phong tắm một lúc, tắm xong thì cẩn thận giặt quần áo của cậu. Cậu chợt nhớ tới chuyện phải giặt sịp cho Cố Chinh bèn lục lọi xung quanh, quả nhiên tìm thấy nó trong giỏ đồ giặt…

Quần trunk màu đen, vải quần hình như cũng đã vào nếp, trước sau nhô ra.

Hạ Lam cắn môi lắc đầu, dẹp bỏ sĩ diện qua một bên, bắt đầu nghiêm túc ngắm nghía cái quần. Sạch nhỉ. Cậu hận không thể nhắm mắt lại mà bắt đầu đổ xà bông, quyết định mình sẽ lo đồ lót của Cố Chinh, còn quần áo của cậu cứ giao cho khách sạn.

Giặt xong, tinh lực của Hạ Lam cơ bản cũng tiêu hao hết, cậu không còn quá ảo não áp lực nữa. Vừa định ra ngoài hóng gió điều hòa, bỗng nhiên cậu nhận ra một vấn đề. Giống y chang vấn đề của Cố Chinh.

Lúc đi vào cảm xúc không ổn định, quên lấy quần ngủ.

“…” Hạ Lam quấn khăn, định tranh thủ lúc Cố Chinh không để ý chạy về phòng mặc đồ.

Cố Chinh ăn khuya xong, tâm trạng vô cùng tốt, không thể nào tập trung hoàn toàn vào công việc. Nghe thấy tiếng động trong phòng tắm, cửa vừa mở Cố Chinh đã quay đầu lại, anh ngẩn ra nhìn Hạ Lam.

Hạ Lam cũng quấn khăn tắm giống anh, tóc cậu vẫn khô, chỉ lộ ra ngực, bụng và chân.

Cố Chinh nhìn nhìn cậu, lại nhìn nhìn đồng hồ.

Hạ Lam tắm hơn một tiếng.

Con trai mà tắm lâu thế.

“Chậc…” Cố Chinh cười thầm.

Hạ Lam bị anh bắt gặp, có chút xấu hổ, nhưng nhớ ban nãy Cố Chinh cũng quấn khăn nên cậu làm vậy chắc không kỳ lắm đâu nhỉ.

Hạ Lam yên tâm hơn, lên tiếng giải thích: “Tôi quên lấy đồ, để tôi vào phòng thay.”

“Đợi lát nữa đi.” Cố Chinh nghiêm mặt nói, Hạ Lam thấy Cố Chinh như vậy lại tưởng anh giận, đứng yên không dám nhúc nhích. Cố Chinh im lặng một lúc rất lâu, không nghĩ ra nên nói gì tiếp theo, may mà bình thường anh theo phong cách lạnh lùng nên không bị Hạ Lam nghi ngờ, Cố Chinh ngập ngừng đôi chút rồi bảo: “Lại đây, bóp vai cho tôi.”

Hạ Lam thở phào nhẹ nhõm, mát xa là nghề của cậu mà, cậu nói: “Để tôi mặc đồ đã.”

“Không được!” Cố Chinh quát, quát xong mới phát hiện mình lỡ to tiếng, anh khựng lại, “Tôi đau sắp chết rồi, giờ cậu làm liền đi!”

“Đau lắm à?” Hạ Lam nghe anh bảo vậy cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước tới, “Đau mà thầy còn ngồi dưới máy lạnh nữa, qua bên kia đi, tôi mát xa cho.”

Cố Chinh ngồi xuống ghế salon, nửa thân trên trần trụi, bên dưới mặc quần ngủ bằng lụa màu xám, đường cong bắp thịt như ẩn như hiện. Hạ Lam không kiềm được ngắm cơ ngực, cơ bụng và chỗ giữa hai chân Cố Chinh, vừa ngẩng lên đã thấy anh lười biếng nhìn cậu một cái, thản nhiên hỏi: “Salon đủ rộng không, hay lên giường?”

Hạ Lam nổi da gà đầy người, tưởng tượng cảnh cậu với Cố Chinh lên giường mát xa.

Cố Chinh nằm đó, duỗi lưng và chân ra, cơ bắp săn chắc, còn cậu sẽ quỳ gối bên cạnh anh, ngắm nhìn dáng vẻ của anh, có khi còn trèo tới quỳ bên trên…

Cho dù nghĩ kiểu gì thì đó cũng là một tư thế rất nguy hiểm!

“Ghế salon!” Hạ Lam kiên quyết nói, “Ghế salon là đủ rồi!”

“A…” Cố Chinh không có ý kiến, “Tùy cậu.”

Hạ Lam để Cố Chinh nằm lên ghế, phát hiện người này ngồi thì bình thường, nằm xuống mới thấy chân dài, salon to như thế cũng sắp không chứa nổi. Cậu không khỏi nghĩ Cố Chinh thật giống mèo, y như chất lỏng, uốn éo co dãn thế nào cũng được.

Lưng Cố Chinh rất đẹp, hình dáng cơ bắp rõ ràng mạnh mẽ, do tư thế hiện tại nên xương sống lõm sâu xuống, thắt lưng nuột nà, chụp đại một tấm cũng đưa vào tạp chí đàn ông được.

Hạ Lam ngồi trên thảm trải sàn bên cạnh, đè lên hõm vai Cố Chinh: “Đau không?”

Phương pháp mát xa của Hạ Lam có chút đặc biệt, Cố Chinh vốn không đau cũng bị ấn đến nhức nhức, anh bèn đáp: “Đau.”

Hạ Lam lại dùng đầu ngón tay xoa ấn theo vòng tròn dọc xương bả vai: “Chỗ này thì sao?”

Chỗ đó sướng lắm. Cố Chinh run lên, nghĩ vậy nhưng vẫn nói: “Đau.”

Hạ Lam lại ấn thắt lưng anh, mãi cho đến gần mông, cậu ấn tới đâu Cố Chinh la đau tới đó. Hạ Lam ưu sầu bảo: “Thầy Cố của tôi ơi, người thầy như kiểu đứt ra từng mảnh luôn ấy.”

Cố Chinh “Ừm” một tiếng: “Ấn nhanh lên, làm thầy Cố của cậu khỏe lại nào.”

Hạ Lam cười: “Được rồi, để nhân viên Hạ phục vụ ngài, bảo đảm hài lòng.”

Hạ Lam lấy ra một chiếc khăn lông sạch sẽ, phủ lên người Cố Chinh: “Thầy Cố, tôi kéo quần thầy xuống một chút nhé.”

Trong lòng Cố Chinh hò hét: Kéo đi! Nhưng ngoài miệng chỉ đáp: “Ờ.”

Hai cái khăn to nhất đã bị hai người dùng, chiếc khăn này không dài lắm, Hạ Lam che vai Cố Chinh thì không che tới mông, che mông thì lại lộ hết vai. Hạ Lam có chút khó xử, cậu nhớ lại mấy bài mát xa, lựa chọn tập trung xoa bóp trên vai, sau đó luồn tay xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy mép quần Cố Chinh.

Ngón tay và móng tay cậu chạm vào người anh, làn da mát lạnh do vừa tắm rửa xong làm Cố Chinh nhắm nghiền mắt lại.

“Thầy Cố…” Hạ Lam nhẹ giọng nói, “Thầy nhấc người lên một chút được không.”

Cố Chinh chống tay, nâng hạ thân lên cách mặt ghế 5 cm. Tuy động tác này khá vất vả nhưng Cố Chinh lại làm đến là thoải mái, cánh tay chẳng hề run tí nào. Hạ Lam nhìn thấy chỗ hở ra, cậu vội vã quay đầu, cảm thấy cổ họng mình có chút khô rát.

Tay Hạ Lam đặt trên lưng anh, có thể cảm giác cơ bắp người nọ đang căng ra, cậu nắm hai bên lưng quần Cố Chinh kéo xuống một chút, “Thầy nằm xuống được rồi.”

Cố Chinh lại đáp: “Ừ”,hạ người xuống, hình như do Cố Chinh chống đẩy nên chiếc khăn trên lưng lệch ra, lúc anh cử động còn trượt thêm lần nữa. Khi Cố Chinh lần thứ hai nằm thẳng lên giường, giữa tấm khăn và lưng quần… đã lộ ra một khe hở rộng bằng lóng tay.

Quần lại còn bị Hạ Lam kéo xuống nên…

Hạ Lam liếc mắt một cái, mặt nóng như sắp bốc cháy, cậu nhanh chóng dời mắt, dịch dịch khăn che đi.

Một tay cậu đặt giữa vai anh, tay kia đặt trên hông Cố Chinh, nhẹ nhàng xoa ấn, Hạ Lam nói: “Tôi chỉnh khăn lại một chút nhưng bị lộ lưng ra, sẽ hơi lạnh đấy nhé.”

Cố Chinh thoải mái nhắm mắt lại: “Không sao.”

Mặt mũi xinh đẹp! Nấu cơm siêu ngon! Thông minh hiếu học! Nghiêm túc đáng tin! Dịu dàng nghe lời! Còn biết mát xa! Mau rước về nhà!

Trong óc Cố Chinh hệt như có một con chibi đang gào thét như thế. Anh không khỏi bật cười, mở mắt, phát hiện phía trước có một tấm kính thủy tinh phản chiếu hình ảnh của bọn họ. Cố Chinh nhìn bóng dáng Hạ Lam trên đó.

Hạ Lam đang ngồi xổm, cũng để trần nửa người trên, thân hình săn chắc nhưng không tính là cơ bắp, sống lưng thẳng tắp, cánh tay thon gọn, chân đang gập lại mà vẫn thấy dài. Cậu nghiêm túc kiên nhẫn mát xa cho anh, dường như vừa làm cõi lòng dịu đi, vừa làm người ta xót xa tức giận một cách lạ lùng.

Hay rước cậu ấy về nhà thật nhỉ?

Cố Chinh âm thầm suy xét, sau đó cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá, căn bản chẳng liên quan gì cả.

Hạ Lam vén khăn lên, toàn bộ lưng Cố Chinh đều lộ ra, do vừa mát xa nên phía trên hơi đỏ. Hạ Lam nuốt nước miếng, dán tay lên eo Cố Chinh, ban đầu làn da của anh lành lạnh, sau đó dần dần nóng lên dưới động tác của cậu.

Hạ Lam dừng lại một lát rồi mới chậm rãi đẩy ngón tay dọc theo hai bên xương sống của Cố Chinh đi lên, tách ra xoa ấn hai bên bả vai anh, sau đó lại từ từ ấn ngược xuống.

Người Cố Chinh sờ đã quá!

Hạ Lam muốn hung hăng nắn bóp mấy cái, nhưng cậu không dám, lại nuốt nước miếng: “Tới bước này phải có dầu mát xa, ngày mai tôi mua cho, hôm nay làm luôn sợ thầy đau.”

“Không sao.” Cố Chinh nhìn cậu qua vách kính, “Tôi thích đau.”

Lời này làm Hạ Lam có chút chịu không nổi, trái tim rạo rực đập liên hồi, cậu rất muốn cúi xuống hôn lên vai Cố Chinh, gặm lưng anh, cắn vào cổ anh, để anh biết thế nào gọi là đau.

Bình tĩnh bình tĩnh, xúc động là ma quỷ.

“Lực độ thế nào?” Cổ họng Hạ Lam khàn khàn, động tác từ tốn. Cố Chinh nói: “Tốt lắm, mạnh hơn chút cũng được.”

Là thầy nói đó nha!

Hạ Lam nghĩ, tay đè mạnh xuống, dường như muốn lột da Cố Chinh, thỉnh thoảng còn nhéo nhéo bắp thịt của người ta, tận tình cảm nhận cơ thể rắn chắc bên dưới, có lúc cậu không nhịn được bóp bóp mấy cái, vừa hoàn hồn lại nhanh chóng chuyển sang chỗ khác, sợ bị phát hiện. Hạ Lam nhắm mắt lại, ảo tưởng đây là ngực hoặc mông Cố Chinh.

Đừng nghĩ lung tung nữa!

Nhưng mà không nghĩ không được!

Trong đầu thiên nhân đại chiến!

Hạ Lam dùng đủ loại thủ pháp giúp Cố Chinh xoa bóp mát xa, lưng Cố Chinh bị cậu bóp ra mấy dấu hồng hồng, nhìn y chang dấu hôn. Hạ Lam trông thấy chúng, vô cùng muốn hôn Cố Chinh, cậu cố gắng kiềm lại, bên dưới đã hơi chào cờ.

Hạ Lam, mày đúng là đồ tồi, thầy Cố tốt với mày như vậy mà mày dám có suy nghĩ đó.

Hạ Lam thầm chửi mắng bản thân, còn có khoái cảm khi tự ngược.

Xoa bóp nửa tiếng cuối cùng cũng xong, Hạ Lam quỳ dưới đất, ráng giữ bình tĩnh đắp khăn cho Cố Chinh rồi mới đứng dậy: “Thầy nằm sấp một lát rồi đi tắm là được.” Dứt lời, cậu khó chịu rục rịch, lại hỏi, “Thoải mái không?”

Cố Chinh lẩm bẩm: “Thoải mái.”

Đừng có dùng giọng mũi nói chuyện chớ!

Hạ Lam cảm thấy âm thanh lúc này của anh đặc biệt gợi cảm, cậu nhịn không được nghĩ: Là thầy nói đấy nhé. Sau đó lại càng nhịn không được bổ sung: “Ngày mai… thầy muốn làm nữa không?”

“Muốn.”

Lại nói bằng cái giọng đấy rồi! Với cả đây là chính miệng thầy đòi à nha!

Hạ Lam nuốt câu “Kỹ thuật của tôi tốt không” xuống, vào phòng mặc quần áo, bò lên giường trùm kín chăn, bắt đầu tụng kinh: Bình tĩnh, phải bình tĩnh.

Điều hòa trong phòng mát lạnh, tim cậu dần dần trở về nhịp đập ban đầu.

Cậu nghe thấy tiếng Cố Chinh đứng lên, nghe thấy tiếng Cố Chinh vào toilet. Hạ Lam tưởng tượng dáng vẻ Cố Chinh tắm rửa, sắp sửa bùng cháy thêm lần nữa.

Một lát sau, cậu lại nghe thấy tiếng người nọ bước vào phòng.

“Hạ Lam.” Cố Chinh thấp giọng hỏi: “Ngủ rồi à?”

“Chưa.”

“Thế dậy đi.” Cố Chinh dừng một chút, từ tốn bảo, “Ra đây diễn kịch… Không được bỏ bê luyện tập, chúng ta thử một đoạn của ‘Ánh sáng và cát bụi’ nào.”

————————————————

(*) Nguyên văn qt của “Rước về nhà” là “Lấy về nhà”, cơ mà văn viết tiếng Việt thì thường là “Lấy/Cưới XX về (nhà) làm vợ” chứ để nguyên qt thì hơi cụt, thêm linh tinh nó lại mất chất hài. Cái nữa là nó viết sau một đống đồ ăn nên nghe như kiểu thầy Cố muốn lấy đống đồ ăn đó về nhà ấy, tớ mạn phép sửa lại, bạn nào không thích thì bỏ quá cho tớ hen UvU.
Bình Luận (0)
Comment