Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 67

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Lam không nói gì, ra hiệu bảo Cố Chinh đưa tay qua. Cố Chinh xòe tay, Hạ Lam từ từ xỏ chiếc nhẫn màu bạc kia lên ngón út đối phương. Vừa như in, hơn nữa rất hợp với Cố Chinh, chiếc nhẫn mang đậm phong cách của anh, lại có chất quý tộc.

“Hợp với anh quá.” Hạ Lam nhìn bàn tay người đàn ông, ngón út thon thon đeo nhẫn, quả thật rất đẹp. Cậu đắc chí, không hiểu sao hơi cảm động, “Em làm thợ bạc được đấy.”

Cố Chinh vươn tay ngắm nghía: “Đẹp thật… Thợ bạc?” Anh hơi giật mình, quay đầu nhìn Hạ Lam, “Em tự đánh?”

“Ông nội em làm nghề này mà.” Hạ Lam cũng quay lại nhìn anh, ngọn đèn mờ khiến không khí giữa đôi bên càng thêm ái muội. Hạ Lam chỉ muốn được nhìn anh như vậy mãi, thanh âm không khỏi chậm xuống, “Em muốn… làm cho anh một thứ mang theo bên người.”

Cố Chinh nhìn cậu thật lâu, anh ghé qua, đặt một nụ hôn rất đỗi dịu dàng lên môi cậu. Anh vươn tay vuốt dọc lưng Hạ Lam, lại thơm vào trán Hạ Lam một cái.

“Cám ơn.” Người đàn ông thấp giọng nói, cõi lòng tràn ngập thương mến, “Anh thích lắm, thật sự rất thích.”

Hạ Lam nở một nụ cười ngây ngô, cậu lại nghĩ đến điều gì, bước xuống giường móc ra một gói to: “Lúc nãy có anh hai ở đó nên em không dám tặng anh.”

“Em vẫn còn quà cho anh à?” Cố Chinh rất vui, nhưng anh cảm thấy cậu mua nhiều quá, “Không cần đưa liền một lúc như vậy đâu, chúng ta có thể chậm rãi mừng sinh nhật nhau từng năm.”

“Dạ.” Hạ Lam lại ngây ngô cười, dúi cái gói vào tay Cố Chinh, ngượng ngùng bảo, “Anh mở ra xem… có thích không.”

Cố Chinh tràn ngập chờ mong mà mở túi, sau đó thấy… một tá quần lót nam gợi cảm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Lam thần thanh khí sảng, phụ dọn dẹp nhà với hai anh em xong liền nhanh nhẹn nấu bữa sáng, sau đó cùng Cố Chinh đến đoàn kịch luyện tập, còn anh hai Cố thì hẹn bạn đi chơi.

Thấy Hạ Lam và Cố Chinh đồng thời tiến vào, đoàn kịch cũng không lấy làm lạ. Trên tay Cố Chinh mọc thêm một chiếc nhẫn, dù chỉ là nhẫn ngón út nhưng chả mống nào thèm quan tâm. Hạ Lam cảm thấy có thể chia đám người ở đoàn kịch ra làm hai phe, dựa theo đặc tính của đoàn trưởng Lý và Cố Chinh.

Phe đoàn trưởng Lý: Tôi im lặng nhìn anh, tôi không biết gì hết. Phe Cố Chinh: Tôi im lặng nhìn anh, nhưng tôi không nói gì hết, tôi chỉ mỉm cười một cách đầy ẩn ý.

Bầu không khí này hơi bị ảo diệu.

Vì tối qua đã công khai quan hệ nên hôm nay, dẫu phải ôm hôn Cố Chinh trước mặt Cố Viễn nhưng Hạ Lam vẫn thấy bình thường, tuy còn thẹn thùng đôi chút nhưng cũng bị thủ tục hôn sâu trước khi lên sân khấu của Cố Chinh làm choáng váng. Hạ Lam bỗng nhiên phát hiện, không biết do cậu đã thuần thục hay đã lên level, dù đang nhập vai nhưng cậu vẫn tự hỏi được.

Cảm giác này rất thần kỳ, giống như trong cơ thể có hai linh hồn, hoặc có cả ý thức lẫn tiềm thức. Ý thức biến cậu trở thành nhân vật đang diễn, còn tiềm thức giữ vững suy nghĩ của bản thân.

Khán giả vẫn điên cuồng như tối trước, Hạ Lam không tìm thấy Cố Viễn, sung sướng phấn chấn bước xuống cầu thang sân khấu, thảo luận với Cố Chinh về vấn đề tâm đắc mới. Cố Chinh nghe xong, bĩu môi tỏ vẻ: “Em diễn một hồi có khi nâng nhân vật lên đến tầm triết học luôn ấy.”

Triết học chính là nền tảng cơ bản, triết học chính là đường lối, triết học là đất là trời, triết học chính là thứ Hạ Lam dốt đặc. Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, vừa mờ mịt lại vừa như hiểu rõ điều gì. Trạng thái đó vô cùng vi diệu, dần dần làm khả năng diễn xuất của cậu càng ngày càng có trọng lượng, cho dù có tài năng, có linh cảm đi chăng nữa, thì diễn viên phải luôn suy ngẫm, thể hiện sao cho chân thật, tất cả kết hợp lại mới là tuyệt mỹ.

Nhưng cái này mai mốt bàn sau.

Anh hai Cố vừa đến hậu trường đã được mấy chị em hú hét hoan nghênh, sợ tới mức vội vàng chuồn ra ngoài, gọi Cố Chinh và Hạ Lam qua nói chuyện.

“Hai đứa bây chim chuột nhau ngay trên sân khấu… Chậc chậc, chẳng biết thẹn là gì.” Cố Viễn khoanh tay, đau đớn bày tỏ.

Cố Chinh không kiềm được trợn mắt, anh châm thuốc rồi tựa vào tường hút. Anh không thích hút thuốc mấy, nhưng mỗi lần ở cạnh anh trai mình là lại muốn làm vài điếu.

Anh hai Cố còn nhận xét tuy vở kịch hơi bạo, nhưng nội dung rất hay và cảm động, còn tạo những cảm giác mới lạ, xem ra Cố Chinh đi du học, tối ngày cắm đầu ở trường nghiên cứu quả không uổng công.

Sáng sớm mai Cố Viễn phải đi, anh mời hai người ăn tối, trong lúc đó, anh liên tục kể mấy chuyện lý thú thời thơ ấu của Cố Chinh cho Hạ Lam nghe.

Tỷ như Cố Chinh hồi nhỏ đẹp đến mức lúc nào cũng có người hỏi anh là con trai hay con gái, học tiểu học còn có mấy bạn nam ngây thơ thầm mến anh. Nào ngờ, Cố Chinh vừa lên trung học đã trổ giò cao gần mét 8, thiếu chút nữa dọa khóc mấy em giai không biết chân tướng kia. Tỷ như Cố Chinh kế thừa gen của mẹ, chưa đến mấy tuổi đã có hoa tay, được mẹ bồi dưỡng kỹ càng, nào là thanh nhạc, vũ đạo, thêm dăm ba loại nhạc cụ. Học hành trên lớp thì khỏi phải nói, anh rất giỏi môn Văn, mới 10 tuổi đã viết truyện rồi nộp thử, ai dè được xuất bản thật, mấy người nói coi có tức không.

Cơ mà, điểm lợi hại nhất của tên này là cái tính nóng nảy cứng đầu. Người ta ít nhất chờ trưởng thành mới vào thời kỳ nổi loạn, còn đây chưa tốt nghiệp tiểu học mà đã tạo phản rồi, biết bản thân thích cái gì ghét cái gì, tối ngày cãi nhau với ba mình. Cãi thì cãi đi, còn nhất định phải nói có sách mách có chứng, làm ông ba cán bộ của mình nghẹn họng.

Lên trung học thì trường chia chuyên ngành, ai cũng nghĩ con trai phải thích mấy môn khoa học tự nhiên như Toán Lý Hóa, sau này chu du khắp thiên hạ, Cố Chinh ngay từ đầu cũng bị ép vào khối A, trái lại học cực đỉnh. Vốn trường rất khó chuyện chuyển khối, ít nhất phải có ba mẹ đồng ý mới được, nhưng một ngày đẹp trời, Cố Chinh bỗng nhiên im hơi lặng tiếng chuyển sang khối D, cả nhà đều hết hồn, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà sao hiệu trưởng còn đặc biệt ký duyệt đơn xin của anh.

Hiệu trưởng xem kịch bản và truyện Cố Chinh viết, nói vẫn nên chuyển đứa nhỏ này sang khoa Văn đi.

Sau đó, ba Cố Chinh lén mời hiệu trưởng đi ăn, thế mới biết hóa ra thằng con mình bám dai như đỉa, rõ ràng nóng tính vậy mà ngày nào cũng kiên quyết ngồi lì trong văn phòng hiệu trưởng, lý do của anh làm người ta không phản bác được, cuối cùng, hiệu trưởng bảo: “Tôi hết cách với thằng bé rồi, căn bản không từ chối nó được.”

Bởi mới nói bản chất của nhân tinh thông thái hôm nay thật ra cũng là yêu tinh hại người mà thôi.

Sau đó nữa, Cố Chinh lại mâu thuẫn với người nhà, kiên quyết học Điện ảnh, không xin tiền ba mẹ mà tự đi làm thêm, ít lâu sau tiền lương cũng ngang ngửa với tiền gia đình cho, ngay cả chi phí du học cũng do anh gom góp để dành, thật quá đỉnh. Đến năm 25 tuổi, sự nghiệp của Cố Chinh không ngừng phát triển, nhưng anh vẫn chưa có đối tượng nên gia đình khá sốt ruột. Nhưng vậy thì sao, thằng con vừa giỏi vừa kén chọn, hơn nữa bọn họ hết quản nổi anh từ lâu rồi.

Hạ Lam rất thích nghe mấy chuyện này, tuy cậu hiểu con người Cố Chinh của hiện tại, nhưng không biết quá trình trưởng thành và tiến tới hôm nay của anh. Cố Viễn đã giúp cậu bù lại rất nhiều dáng vẻ năm xưa của Cố Chinh, làm cậu cảm thấy quan hệ của mình với anh càng thêm chặt chẽ sâu sắc.

“Em của anh là người làm nên đại sự.” Cố Viễn uống hơi nhiều, khoác vai Cố Chinh, “Chung thủy, không gái gú, anh đã bảo trai nhà họ Cố toàn đàn ông chuẩn mực mạnh mẽ mà!”

Cố Chinh cong khóe môi, búng cằm Cố Viễn một cái: “Anh uống ít thôi.”

Lúc tàn tiệc, Cố Viễn lấy ra một cái hộp đưa cho Hạ Lam, nói là quà gặp mặt. Hạ Lam vội vàng cảm ơn, mở ra thì thấy một chiếc vòng đeo tay bằng vàng của Chu Đại Phúc (1), cầm nặng thế này chắc giá cũng phải hơn 1 vạn. Hạ Lam ngượng ngùng nhận lấy, Cố Chinh tuy rằng hơi nghi ngờ tính thẩm mỹ của chiếc vòng, nhưng anh vẫn vịn tay cậu lại: “Anh hai cố tình mua cho em đó, em cứ nhận đi.”

Vòng tay làm dạng xích, dày như xích xe tăng, vàng óng chói lóa, hai đầu gắn hai trái tim, hơi quá đà so với phong cách của Cố Chinh, cho dù muốn bảo đảm giá trị tiền gửi, anh cũng sẽ không mua thứ như vậy, nhưng Hạ Lam lại cảm nhận được thành ý rất lớn ở món quà này.

Phỏng chừng Cố Viễn đã chạy tới tiệm vàng, lựa một món trông ngầu nhất, mắc nhất trong đám đồ trang sức cho nam.

Ngoại hình Cố Viễn giống siêu sao, vóc dáng như người mẫu, khí thế trăm phần trăm là kiểu tổng tài bá đạo, nhưng lúc này đây anh gãi gãi đầu, vừa lúng túng vừa đáng yêu: “Nếu để mẹ chọn là tốt rồi, gu thẩm mỹ của mẹ chắc cũng giống bọn em. Nhà trai phải tặng trang sức bằng vàng cho cô dâu, anh không tiện đưa em trang sức nữ, nên chọn cái này có vẻ tinh xảo nhất. Có phải… trông kỳ cục lắm không? Các em làm nghệ thuật thanh cao, chắc không thích đâu.”

Tặng cô dâu…

Trống ngực Hạ Lam đập thình thịch, nhanh chóng cởi đồng hồ xuống, đeo vòng vàng lên, không ngờ lại vừa như in, xem ra Cố Viễn cũng có điểm tinh tế.

“Đẹp quá!” Cậu thật lòng khen, vừa kích động lại vừa cảm động, áp qua ôm Cố Viễn, “Cám ơn anh! Em thua kém thầy Cố nhiều mặt như vậy, hơn nữa còn là… con trai, em rất sợ anh ghét em, vậy mà bây giờ anh còn tặng em quà gặp mặt, em thật sự…”

Hai người nhiệt tình qua lại đôi câu, Cố Viễn vỗ vai cậu: “Anh va chạm nhiều năm như thế, sản nghiệp làm lớn như thế, ít nhất cũng biết nhìn người. Em là một đứa trẻ ngoan, rất ngoan…”

Cố Chinh nhìn Hạ Lam, lại nhìn ông anh của mình, nhịn không được cứ cười mãi, miễn cưỡng nuốt câu “Vừa nhìn đã biết cái vòng tay đó có họ hàng với cọng dây chuyền của anh” xuống, cũng ôm Cố Viễn: “Cảm ơn anh nhiều lắm.”

Sau đó, Cố Chinh ghé vào tai anh thì thầm: “Anh vẫn luôn đứng về phía em, cho dù em lựa chọn con đường khác biệt thế nào đi nữa… Em biết, anh sẽ mãi mãi làm tất cả vì em.”

Cố Viễn ôm chặt lấy anh: “Anh đương nhiên muốn tốt cho em.”

Ba người về nhà, sáng hôm sau đưa Cố Viễn ra sân bay, Hạ Lam không nỡ rời xa anh, rơm rớm lệ. Cố Viễn cũng rất kích động, vành mắt đỏ bừng, hai người chỉ kém nước ôm nhau gào khóc. Cuối cùng, Cố Chinh vỗ vai ông anh nhà mình: “Anh đi đi, đừng ôm vợ em nữa, sau này còn gặp mà.” Hai người mới lưu luyến không rời buông tay.

Cuối cùng, Cố Viễn nói với Cố Chinh: “Anh sẽ giúp em đối phó với ba mẹ, em cứ làm những gì em thích, chuyện còn lại cứ để anh lo.”

Sau đó Cố Chinh cũng ôm chặt anh…

Tiễn bước Cố Viễn xong, trên đường về đoàn kịch, Cố Chinh quay sang nhìn Hạ Lam: “Ôi, trông em buồn bã kìa, anh hai anh mới đến hai ngày mà em đã muốn trèo tường?”

Hạ Lam cảm khái: “Anh hai đúng là người tốt!”

Cố Chinh đậu xe trong sân, rướn người qua nắm cằm Hạ Lam, trầm giọng nói: “Anh ghen đấy.”

“Vậy sao?” Hạ Lam phì cười, hưng phấn đáp, “Anh ghen hả? Mau tới trừng phạt em đi, lẹ lẹ anh!”

Vì thế, Cố Chinh kéo cậu về văn phòng, khóa cửa kéo rèm, dùng cả tay lẫn miệng mà “trừng phạt” đầy đủ, còn tìm thấy tình thú mới: Dùng nhẫn cọ xát những chỗ mẫn cảm của Hạ Lam.

Sau đó, Hạ Lam nhìn Cố Chinh lấy xà bông rửa đi rửa lại chiếc nhẫn, quan tâm nói: “Anh thật là, hay về sau đừng dùng cái nhẫn ấy nữa.”

“Ừ.” Cố-cuồng-sạch xả nước lần cuối, đeo lại nhẫn lên tay, “Sau này mua cái khác để dành xài riêng.”

“…” Hạ Lam chợt cảm thấy ngực hơi tê tê, nghĩ thầm: Thầy Cố cũng chịu chơi ghê.

Nhưng mà cậu rất chờ mong.

Ầy, không có tiết tháo.

Trong buổi luyện tập chiều hôm ấy, Hạ Lam tranh thủ lúc nghỉ lên Weibo xem, bỗng nhiên thấy mình đã tăng thêm vài vạn fan. Tuy rằng từ hôm Cố Chinh tag cậu, nói cậu là Trình Phi Nhiên mà anh yêu sâu sắc, ngày nào lượt theo dõi của cậu cũng nhảy từ vài ngàn đến một vạn, nhưng trưa hôm nay lại làm một phát tận năm, sáu vạn, vẫn làm cậu hết hồn. Tiếp đó, cậu thấy một chủ đề đang hot, chần chờ một giây rồi ấn vào, hai má nhanh chóng nóng bừng, kích động không thôi.

Kết quả được tìm kiếm nhiều nhất hiện nay không phải là Hạ Lam.

Từ ngữ uyển chuyển hơn, khéo léo hơn…

#Trình Phi Nhiên tôi yêu.

————————————————

(1) Chu Đại Phúc: Công ty liên doanh đa ngành có lịch sử 51 năm ở Hong Kong, mảng trang sức của Chu Đại Phúc khá nổi tiếng với hơn 1000 chi nhánh ở đại lục.

Bonus:

Xích xe tăng Cố Viễn tặng em dâu

4096023411_1651542055
Bình Luận (0)
Comment