Cuộc Đời Như Một Vở Kịch, Toàn Dựa Vào Kỹ Năng Hôn

Chương 73

Tính riêng tư của cửa hàng này không tệ, Hạ Lam che kín khăn quàng cổ và khẩu trang, kéo Cố Chinh bước vào. Bên trong Purple X được trang trí nhẹ nhàng, ánh sáng mờ ảo, âm nhạc trái lại mê loạn gợi cảm. Đây là lần đầu tiên cậu đến cửa hàng kiểu này, nhưng nghĩ lại thì ít chỗ nào có được phong cách ý nhị như thế.

Anh ấy tình cờ phát hiện ra nó? Hay là khách quen luôn?

Hạ Lam không khỏi miên man suy nghĩ.

Cửa hàng phân chia từng khu rất hợp lý, Hạ Lam mặt mày đỏ bừng tiến đến gần một chiếc kệ, nghiên cứu gel bôi trơn, tiếp tục miên man suy nghĩ.

Trời đất ơi, lúc nãy Cố Chinh nói thế là có ý gì?! Đêm nay anh ấy thật sự muốn…?!

Cố Chinh nhích lại đây, thấp giọng nói: “Đừng chọn mấy cái gì mà ‘cho cảm giác nóng như lửa’, ‘mát lạnh như băng’, lần đầu tiên đừng bạo quá.”

Hạ Lam cảm thấy mình sắp nổ tung, Cố Chinh vừa bước đến gần, trên người cậu đã nổi lửa tưng bừng. Cậu nhìn Cố Chinh chăm chú, khó khăn hỏi nhỏ: “Tối nay bọn mình sẽ… ‘ấy ấy’ thiệt ạ?”

“Ấy là ấy cái gì?” Cố Chinh cười nhẹ, Hạ Lam tức giận lườm anh, khoa tay múa chân mô tả: “Thì là cái… đó đó.”

Cố Chinh lại phá lên cười, dường như cảm thấy trêu cậu rất vui, anh ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “À, thế em không muốn hả?”

Hạ Lam thoáng khựng lại, cậu ôm mặt, không trả lời nổi.

Còn bắt cậu chính miệng nói “muốn” sao? Quân độc ác!

Cố Chinh cười lăn cười bò, cố gắng điều khiển bản thân chuyển sang mode rù quến, thấp giọng nói: “Đúng vậy, tối nay anh muốn làm. Em tự nguyện cũng được, cưỡng ép cũng được, chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”

Đầu óc Hạ Lam nháy mắt nổ oành:  Làng nước ơi ảnh nói thiệt kìa! Tiêu rồi tiêu rồi mình sắp lên dĩa thật sao?!

Nhất thời Hạ Lam chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống, tim đập bùm bùm như đánh lô tô, tay cũng không biết để đâu, đành phải tự khoanh lại, kích động run rẩy.

Sao trên đời lại có người đi thông báo trước khi làm mấy chuyện này chứ?! Thế còn đỡ, bây giờ Cố Chinh chọn mua cái gì đều hỏi ý kiến cậu, có để người ta sống nữa không!

Cố Chinh nhíu mày: “Hương trái cây? Thôi, mua loại bình thường là được.” Anh tự nói tự làm, lấy một cái giỏ nhựa nhỏ bỏ vào. Hạ Lam nhìn cái chai trong giỏ, nội tâm vô cùng phức tạp.

Ngày này cuối cùng cũng đến…

Sau đó, cậu vẫn luôn mất hồn mất vía, Cố Chinh lại chọn chọn bỏ bỏ, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu nói đều ám chỉ đêm nay anh muốn làm gì.

Hạ Lam bụm mặt không dám nhìn anh. Trước mặt người đàn ông này, cậu cảm thấy mình thật ngờ nghệch.

Quá đáng nhất là lúc hai người đi tới khu trang phục tình thú, giữa một đống áo ren, đồng phục y tá các loại, Hạ Lam tìm được một cái kệ bé xíu, bày nào nịt vớ, nào vòng đeo cổ bằng da… toàn là trang phục cho nam.

Hơn nữa chẳng biết tại sao còn có một bộ đồ ông già Nô-en…

Hạ Lam thật sự không hiểu bộ đồ này tình thú chỗ nào, hoang mang tưởng tượng nếu cậu mặc quần áo của ông già Nô-en thì có gợi cảm không…

Nhưng hiển nhiên Cố Chinh “có gu” hơn cậu nhiều, anh mặc kệ đống trang phục ngứa mắt kia, chọn một chiếc băng đô sừng hươu rồi múa may trên đầu Hạ Lam.

Chung quanh không có gương, Hạ Lam cũng không biết dáng vẻ mình đeo sừng hươu trông thế nào, nhưng cậu thấy băng đô này không đẹp. Hạ Lam còn nghĩ vậy, tiến sĩ mỹ thuật Cố Chinh làm sao chịu nổi, nhanh chóng tháo xuống. Cuối cùng, hai người bèn đem những món đã chọn ban nãy ra quầy trước.

Nhân viên cửa hàng vô cùng bình tĩnh in hóa đơn, tỏ vẻ “Tui thấy nhiều rồi.”

Nhưng mà, Cố Chinh mạo hiểm gió lạnh và sắc trời đang dần tối, anh thật sự tìm được một chiếc băng đô sừng hươu phong cách Giáng Sinh rất đẹp, bắt Hạ Lam thử, sau đó hài lòng tính tiền.

Hạ Lam chợt nghĩ đến một hình ảnh rất là bỏng mắt, tỷ như cả người trần truồng, trên đầu chỉ có mỗi cái sừng hươu.

Sau đó nữa, bọn họ quyết định mua đồ ăn nấu cơm tối, toàn bộ hành trình từ siêu thị về nhà Hạ Lam đều bụm mặt, lỡ bắt gặp ánh mắt Cố Chinh một cái thôi là điện bắn bùm bùm, cậu xấu hổ đến mức run lẩy bẩy.

Về đến nhà đã gần 6 giờ tối, hai người mở cửa, Hạ Lam thay quần áo, chuẩn bị nấu cơm. Cố Chinh vẫy tay với cậu, Hạ Lam chẳng dám ho he tiếng nào, thành thật lết qua, Cố Chinh đeo cái băng đô kia lên cho cậu.

Hạ Lam: “…”

Tuy rằng rất mắc cỡ, nhưng không dám tháo xuống.

Thanh niên sắp bị lên dĩa đang hồi hộp, không hiểu sao vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.

Cố Chinh dùng ánh mắt thưởng thức ngắm trái ngắm phải, anh nhịn không được phá lên cười, hơn nữa còn cười đến không dừng được: “Ầy, hợp với em quá.”

Hạ Lam bất đắc dĩ đi soi gương, người trong gương mày rậm mắt to, trên đầu đeo một chiếc băng đô sừng hươu mộc mạc đáng yêu, mái tóc bông xù, đeo sừng hươu nom hợp không tả.

“Ta có một chú hươu con, tới bây giờ vẫn chưa cưỡi. Bỗng một ngày ta tâm huyết dâng trào cưỡi hươu trên giường, trong tay cầm một chiếc roi da nhỏ, đắc ý xiết bao…”

Hạ Lam đáng thương liếc mắt nhìn Cố Chinh, bị bài “Chú hươu con” bản chế tẩy não (1), mặt đỏ bừng chuẩn bị nấu cơm. Cố Chinh nói: “Đừng vội, em định làm món gì, để anh rửa với cắt nguyên liệu cho.”

Hạ Lam từ chối nhưng vô ích, chỉ có thể cùng Cố Chinh rửa rau thái nhỏ, hai người bận bịu trong phòng bếp một hồi, Cố Chinh có vẻ không hài lòng: “Nhà em bé quá.” Hạ Lam chưa kịp trả lời, anh đã bổ sung, “Cảm giác cũng không an toàn, vào chung cư không cần quẹt thẻ, bên ngoài còn dán một đống giấy quảng cáo.”

“Dạ.” Hạ Lam phải đeo sừng hươu nên thành ra cổ cứng ngắc, “Hợp đồng thuê nhà của em sắp hết hạn rồi, em định sau này thuê gần chỗ anh.”

Cố Chinh “Ừ” một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì, thấy Hạ Lam chuẩn bị cắt ớt, đột nhiên nói: “Hôm nay em đừng ăn cay.”

Hạ Lam: “…”

Hạ Lam định hỏi tại sao, vừa nghĩ tới đáp án đã muốn bùng cháy…

Hai người nấu cơm tốn gần một tiếng đồng hồ, bưng lên bàn rồi bắt đầu dùng bữa. Mới đầu còn bình thường, nhưng lúc cả hai đã lưng lửng bụng, Cố Chinh chợt bảo: “Ăn thế này không thú vị chút nào.”

Hạ Lam sửng sốt, nghĩ thầm: Thấy chưa, anh làm như có mình em suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây nói nhảm.

Cố Chinh hất cằm: “Anh muốn ăn bí đỏ chiên xù.”

“À…” Hạ Lam gắp một miếng bí đỏ vào bát anh, Cố Chinh không thèm nhúc nhích, Hạ Lam chẳng hiểu ra sao, lại gắp lên đưa đến bên môi anh, Cố Chinh vẫn không chịu mở miệng. Hạ Lam buồn rầu hỏi: “Thế anh muốn sao?”

Cố Chinh lại hất cằm: “Ngồi lên bàn.”

Bàn ăn có một bên để trống, Hạ Lam khó hiểu, hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, cậu vẫn bò lên thành bàn, sau đó gắp bí đỏ đút cho Cố Chinh: “Thế này hả?”

Cố Chinh khoanh tay, nhìn cậu từ trên xuống dưới, trông như đang suy nghĩ xấu xa: “Em ăn đi.”

“…” Hạ Lam vừa định ăn, Cố Chinh lại bảo: “Cắn thôi.”

Hạ Lam cắn bí đỏ chiên xù không được nuốt: “…”

Đến đây, tài xế Cố âm hiểm giả dối rốt cục lộ ra bộ mặt thật của mình, anh đè Hạ Lam xuống bàn, cắn nửa miếng bí đỏ còn lại, khẽ cười: “Mùi vị không tệ.”

Hai má Hạ Lam đỏ bừng, yên lặng che mặt.

Sau đó, hai người hoàn toàn không dùng cơm theo cách bình thường mà ăn kiểu tình thú. Món nào cũng bị đặt lên người Hạ Lam, quá đáng nhất là Cố Chinh còn vén áo cậu, bôi salad khoai tây lên ngực cậu, đầu lưỡi đánh vòng đẩy salad vào miệng, thuận tiện còn quét xuống dưới mấy cái.

Hạ Lam bụm mặt nhỏ giọng nói: “Em chưa tắm mà…”

Cố Chinh vừa đáp “Ừ” vừa lột quần cậu xuống.

Bạn Hạ Tiểu Lam đáng thương chỉ mặc độc một chiếc quần lót màu trắng, đeo sừng hươu. Cậu ngồi trên bàn, bị Cố Chinh bóp cằm, dùng miệng đút rượu vang cho, rượu theo khóe miệng Hạ Lam chảy ra, men xuống ngực, đọng lại ngay cơ bụng. Hạ Lam vừa ý loạn tình mê vừa nghĩ: Tại sao, tại sao không ăn cơm đàng hoàng?

Hay ý ảnh là muốn ăn cả cơm lẫn mình một thể?

Nghĩ nghĩ, Hạ Lam cảm thấy bản thân cũng đen tối vô bờ.

Nhưng Cố-cuồng-sạch đúng là Cố-cuồng-sạch, không chịu chiến đấu nếu chưa dọn dẹp chưa tắm rửa. Anh để Hạ Lam dọn bàn trước, còn mình thì đi tắm. Người đàn ông xối nước rất nhanh, Hạ Lam mới bắt đầu rửa cái chén thứ nhất, Cố Chinh đã ôm lấy cậu từ phía sau: “Anh nói chờ anh tắm xong hãy rửa cơ mà, không nghe lời à?”

Lúc này, tóc Cố Chinh vẫn còn ướt, anh để trần nửa thân trên, nói xong liền nắm cằm Hạ Lam, ấn cậu vào thành bồn nước hôn một hồi.

Hạ Lam: “…” Không ăn cơm đàng hoàng thì thôi, tại sao cũng không rửa chén đàng hoàng?

Hai người vừa quấn quýt vừa rửa chén, xong xuôi, Cố Chinh bảo Hạ Lam đi tắm, còn cười nói: “Em có thể tắm chậm một chút, chuẩn bị cho kỹ.”

Hạ Lam đã ngượng đến độ không thốt nên lời, quả nhiên tắm rất chậm. Cậu mở vòi hoa sen, cả người lâng lâng, nhớ lại những tư liệu đã tra trước đó, vừa muốn thử một chút vừa mắc cỡ, không dám xuống tay, chỉ có thể cố gắng xịt nhiều xà phòng, kỳ cọ từ trong ra ngoài, hận không thể gột sạch con vi khuẩn cuối cùng, chà mạnh muốn tróc da.

Nhưng trong khi Hạ Lam đang hăng say tắm rửa, một chuyện đáng sợ đã xảy ra!

“Chậc chậc…”

Cố Chinh bước vào phòng tắm, đầu tiên là ngắm nghía cơ thể Hạ Lam rồi chép miệng, sau đó cầm đi cả quần ngoài lẫn quần trong của Hạ Lam, chỉ chừa cho cậu một cái áo thun ngắn tay.

“Cố Chinh!” Hạ Lam muốn chạy theo, Cố Chinh lại đóng cửa chuồn ra trước, nói to, “Em mặc cái đó đi!”

“Đừng mà.” Hạ Lam muốn mở cửa lấy lại quần áo, nhưng Cố Chinh đã đưa người đè lên cửa, còn cười trêu: “Có gì phải ngại, anh thích em như vậy.”

Hạ Lam úp mặt vào cửa, đấu tranh tâm lý một lát. Thây kệ, dù sao sắp “ấy ấy” tới nơi rồi, còn xoắn xuýt cái gì nữa.

Cậu tiếp tục cố gắng tắm rửa sạch sẽ, sau đó lau khô, sấy tóc, mặc áo thun vào chuẩn bị chui ra.

Hạ Lam nhìn vào trong gương, chiếc áo thun trắng dán sát vào người cậu, có chỗ còn nước nên bị ướt, dưới vạt áo lộ ra cặp chân thon thả. Chiều dài chiếc áo thật vi diệu, phía trước không thấy gì, nhưng đằng sau có đường cong nên lộ ra chút… mông.

Cả người Hạ Lam đỏ hồng như ráng chiều, cậu buồn bã ngồi trên bồn cầu tự hỏi nhân sinh, vừa cảm thấy không thể bước ra với bộ dạng này, vừa cảm thấy lỡ rồi thì chơi tới đi cho nó tình thú, phải mạnh mẽ lên.

Thật ra Hạ Lam vẫn có thể quấn khăn tắm, nhưng cậu đã lên tinh thần xong, quyết định không đụng đến nó, đưa tay cố gắng kéo vạt áo xuống càng dài càng tốt rồi lặng lẽ mở cửa.

Bên ngoài tối thui, chỉ có hai hàng nến xếp thành một con đường nhỏ, ngọn lửa đung đưa, lung linh như sao sáng, kéo dài từ cửa phòng tắm đến phòng ngủ.

“Tắm xong rồi à?” Thanh âm của Cố Chinh từ trong phòng vang ra. Dứt lời, anh cười cười, giọng nói vô cùng gợi cảm, “Lại đây.”
Bình Luận (0)
Comment