Cuộc Đời Thằng Nhóc 15

Chương 16

Nắm chặt tờ giấy trong tay sau khi đọc xong những dòng mà cô viết cho nó. Sống mũi nó cay cay, cảm xúc nghẹn ngào như sắp khóc vậy. Đúng như ng ta nói khi cái gì mất đi ta mới thấy quan trọng.

Chạy, chạy thật nhanh tới nhà cô. 1phút trước nó tự hứa sẽ đợi cô về nhưng bây giờ thì ko, nó phải níu cô ở lại với nó dù là tia hi vọng nhỏ nhất, muốn được đeo cho cô chiếc vòng này ngay lập tức rồi thổ lộ cái tình cảm thầm kín bao lâu nay.

"Hộc hộc".

Nó thở như trâu khát nước, ngồi bệt xuống đất 1 cách mệt mỏi. Trước mắt nó là ngôi biệt thự sang trọng nhưng đã bị phủ 1 màu đen tối của màn đêm. Gần đêm rồi nên đường ít người qua lại khiến cho ko gian càng thêm tĩnh mịch, chỉ còn tiếng thở của nó... 1 sự yên lặng đến phát sợ. Nó bấm chuông liên tục gần nửa giờ đồng hồ nhưng đáp lại nó vẫn là sự im lặng, ko có 1 sự đáp trả. Ánh đèn đường vàng vọt trên đường, mọi ng có thể thấy dáng ng 1 thanh niên đang đứng chân trước cánh cổng sắt. Nơi anh ta đứng là ánh sáng còn phía đối diện là ngôi biệt thự đang được bóng tối ngự trị...

Tự lưng vào chiếc cổng sắt đen to lớn, nó cúi gầm mặt. Nó phải chấp nhận sự thật này thôi,cô đã đi mất rồi, bỏ lại nó 1 mình nơi đây. Với ng khác 6tháng có thể là khoảng thời gian ngắn còn đối với nó 6tháng này như 6năm 60năn hay thậm trí là 1thế kỷ..."Mai ơi về đi, ở lại với v đi...M...a...i...ơ...i...".

"Rào rào".

Cơn mưa cuối thu bất ngờ đổ ập xuống, từng hạt mưa thi nhau rơi xuống đất. Mưa nặng hạt thêm nữa là gió thổi mạnh khiến cho chiếc áo sơ mi của nó ko thể chống chịu đường cái lạnh,ng nó run lên bần bật. Từng hạt từng hạt rơi thật mạnh đè nặng lên nó như trừng phạt sự thờ ơ của nó trong thời gian qua, chính tay nó đã cứu cô thoát chết rồi chính đôi tay này đã đẩy cô đi xa, biến mất khỏi tầm với của nó.

Nước mưa rươi xuống mặt nó. 2dòng nước nóng hổi lăn dài trên má, "tệ thật!" nó lại khóc rồi. Đôi hàng mi không thể ngăn lại dòng nước mắt khi mà cảm xúc đang dâng trào trong nó. Nó khóc vì cô, lần đầu nó khóc vì 1 ng con gái, điều mà nó chưa từng làm trước đây khi nó đánh mất đi những ng con gái khác. Trông nó thật thảm hại thật yếu đuối, khác xa với hình ảnh con ng cứng rắn của nó hàng ngày. Những giọt nước mưa hoà cùng với nước mắt cùng nhau rơi.

Mưa ơi, mưa hãy rơi mạnh nữa lên, hãy làm cho nó gục ngã, cho nó thấy tác hại của sự thờ ơ lạnh nhạt đã làm nó mất đi ng con gái nó yêu thương trong quãng thời gian vứa qua. Tại sao vậy, sao trời cứ trêu ngươi, luôn đùa giỡn trên con đường tình duyên của nó. Nếu đc đánh đổi 10năm tuổi thọ để đc quay trở lại cách đây 1tháng thì có lẽ điểm dừng trên cuối cùng của nó trên con đường ấy sẽ là cô. Giờ thì muộn mất rồi, nó phải chờ đợi, ước có ai đến và chửi nó, chửi nó xem có xứng với cô ko? Có xứng với tình cảm của cô dành cho nó ko? sao ko có ai vậy hả?. Nhưng chờ đợi cũng có cái hay của nó, hãy để thời gian trả lời tất cả.

Bước đi lặng lẽ trên đường, nó nhìn thấy cái đôi đang tay trong tay bên nhau. Họ cười nói vui vẻ dưới chiếc ô hay là dưới 1 mái che, cười nói vui vẻ với nhau như xua tan sự lạnh lẽo của cơn mưa cuối thu. Nó cố gắng tránh né những nụ cười ấy cho khỏi chạnh lòng.

Mưa trong các bộ phim là biểu tượng của sự hạnh phúc khi các đôi tìm đến nhau nhưng còn là sự chia ly, với nó lúc này mưa mang nghĩa thứ 2. Đối nghịch với mưa là nắng, nắng còn gắn liền đến cái tên của cô vì cái tên "Mai" gợi cho ta thấy ánh nắng của buổi sớm ban mai, lan toả giúp lòng ng ấm áp."Ngày mai nắng lên, em nhất định phải về đấy."

Về tới gầm cầu-"nhà" của nó, lũ trẻ đã ngủ say. Nó lấy khăn lau lau tờ giấy cẩn thận ko muốn làm rách 1 góc nào, dòng chữ đã bị nhoè đi vì ướt. Cất tờ giấy và chiếc vòng vào chiếc túi, nó mở điện thoại, may mà ko sao. Gọi cho thằng Việt.

-"Alô". Giọng nói ngái ngủ của đầu dây bên kia.

-Việt hả? Tao có việc này muốn nhờ mày.

-"Ae với nhau có việc j cứ nói".

-Tao muốn nhờ mày xin cho tao học lại ở 1 trường nào đó.

-"Ak việc này tao làm được mà mày bao nhiêu tuổi để còn xếp lớp?".

-Tao 15.

-"Đù! Bằng tuổi tao, hay là mày học chung với tao đi".

-Ừ, tùy mày quyết, mà tao ko mang học bạ liệu xin có khó ko.

-"Yên tâm, ông Nam nhà tao quen biết ông hiệu trưởng, để mai tao đi xin cho mày".

-Ờ cảm ơn mày.

-"Ko có gì, thôi tao ngủ đây, mai tao đưa mày đi xin nhập học với nhận lớp".

-Vậy thôi, bye mày.

Cúp máy. Nó thay đồ rồi đi ngủ, ngày mai nõ sẽ đi học lại...
Bình Luận (0)
Comment