Thẩm Tư Chu nắm lấy tay Ôn Ý, kéo cô rời khỏi phòng riêng. Mãi đến khi ra đến bên đường, Ôn Ý mới chậm rãi hoàn hồn lại.
“Anh về mà không báo cho em một tiếng.” Giọng cô có phần ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Em đến dự tiệc rượu công ty làm gì?” Giọng Thẩm Tư Chu trầm thấp, mang theo chút giận dữ chưa tan.
Mặc dù biết cơn giận không nhằm vào mình, nhưng Ôn Ý vẫn hơi sững người, giải thích: “Em nói với anh rồi mà, hôm nay em đại diện phòng thị trường báo cáo. Báo cáo rất thành công, nên các sếp rủ em đi cùng dự tiệc.”
“Em hoàn toàn có thể không đi.” Thẩm Tư Chu tức đến mức muốn quay lại mắng cho đám người kia một trận.
Ôn Ý nhìn thẳng vào anh, giọng bình tĩnh: “Sao lại không đi? Anh nghĩ em có thể dùng lý do gì để từ chối lời mời của cấp trên?”
“Em, bọn họ…” Thẩm Tư Chu nghẹn lời, khẽ thở dài, hạ giọng: “Xin lỗi, lúc nãy anh xúc động quá, không phải muốn nổi giận với em.”
Ôn Ý không đáp, anh nói tiếp: “Là anh nghe thấy họ nói chuyện, thấy sợ. Sợ nếu anh không kịp đến, em sẽ phải nghe bao nhiêu lời khó nghe.”
“Bọn họ dám nói những lời đó với em, cũng là vì anh.” Giọng Thẩm Tư Chu càng lúc càng nhỏ, cúi đầu xuống.
Sớm biết việc giúp đỡ ban đầu lại kéo theo hậu quả thế này, anh thà nhờ người khác, hoặc nghĩ cách khác thì hơn.
Ban lãnh đạo của tập đoàn Cảnh Thuận có nhiều phe phái, có người ủng hộ chủ tịch Thẩm, cũng có người chẳng ưa gì hai cha con họ. Giờ mọi người đều biết mối quan hệ giữa anh và Ôn Ý, sau này rất có thể sẽ còn phiền phức hơn nữa.
“Hay là anh quay lại giải thích với họ?”
Câu này như là sau một hồi do dự mới cố gắng thốt ra, anh vừa nói vừa định quay lại phòng, nhưng bị Ôn Ý kéo lại, nghiêng đầu nhìn anh: “Em chưa nói một lời nào, cả buổi diễn là do anh gánh hết. Giờ anh quay lại nói cái gì? Thẩm tổng thanh minh giùm nhân viên? Hay là đến xin lỗi giùm em với Trương tổng?”
“Anh làm sao mà xin lỗi ông ta được! Đến đánh còn chưa đánh, coi như nể tình người lớn tuổi rồi. Ông ta nên đốt nhang mà cảm tạ trời đất đi!”
Ôn Ý bật cười, kéo anh tiếp tục đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Lúc đó anh thật lòng muốn giúp em, mà quả thật cũng giúp được. Nếu không nhờ anh, chắc giờ em đang làm cho một công ty nhỏ vô danh, nhận lương bằng một nửa ở Cảnh Thuận, đừng nói tới chuyện được làm người báo cáo chính.”
Thẩm Tư Chu nghĩ một lúc, nghiêng đầu nhìn cô, rồi nắm tay cô thật chặt: “Anh đúng là vô dụng thật, để em phải dỗ ngược lại.”
“Em an ủi bạn trai mình thì sao nào?” Ôn Ý khoác tay anh, cười nói, “Chạy xe lén về một quãng đường xa thế, chắc định tạo bất ngờ cho em đúng không?”
Anh gật đầu: “Ừ, mà cuối cùng lại bị anh làm hỏng rồi.”
“Sao mà gọi là hỏng được, anh về rồi mà. Nhìn thấy anh em vui lắm.”
Thẩm Tư Chu thấy tâm trạng cô khá hơn, cúi đầu hỏi: “Vậy tối nay em không giận nữa nhé?”
Ôn Ý nhăn mặt: “Vẫn có một chút, anh lớn tiếng quá.”
“Là lỗi của anh, do anh hồ đồ, không biết nặng nhẹ, lại dám quát bé cưng như vậy, lần sau tuyệt đối không tái phạm.” Giọng Thẩm Tư Chu đầy chân thành.
Ôn Ý mỉm cười: “Anh đúng là nhận lỗi số một, nhưng em không tin đâu.”
Thẩm Tư Chu lập tức nói: “Vậy em bảo sao, anh đều nghe.”
“Được, hình phạt là…” Ôn Ý dừng một chút, rồi đề xuất: “Không được ngủ ở phòng ngủ chính.”
Vừa dứt lời, cô đã cười hì hì bỏ chạy, Thẩm Tư Chu đuổi theo sau, gọi: “Đừng mà, mình bàn lại đi! Hay là đổi hình phạt khác, ví dụ như ngắm thân thể anh chẳng hạn?”
“Biến đi!” Ôn Ý chạy càng nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau anh đã đuổi kịp, vòng tay ôm lấy vai cô từ phía sau: “Bắt được em rồi, anh không biến đâu.”
Lần nào về anh cũng chỉ ở lại được hai ngày, vừa hay trùng với dịp cuối tuần Ôn Ý được nghỉ. Cô hỏi: “Lần này về, anh muốn đi đâu chơi?”
Anh như đã nghĩ xong từ trước, không cần suy nghĩ: “Một nơi mà cả hai chúng ta đều rất thích.”
“Hở?”
Nửa tiếng sau, họ ngồi trong phòng học lớp 11A6 của trường cấp ba Thịnh Duệ.
Tòa nhà này vừa được xây mới hồi tháng Tám, chuẩn bị cho lứa học sinh nhập học. Hiện tại bên trong vẫn khá trống, nhưng so với lần trước đã sạch sẽ hơn nhiều, học sinh đến nhập học đã dọn dẹp tổng vệ sinh xong xuôi.
“Không ngờ mình lại quay lại đây thật.” Ôn Ý chống cằm cảm thán.
Thẩm Tư Chu bật nhẹ lên trán cô, buột miệng nói: “Tất nhiên rồi, anh lừa em bao giờ chưa?”
Ôn Ý liếc anh, im lặng nhìn. Thẩm Tư Chu phản ứng lại, cười cười chữa lời: “Ý anh là từ giờ trở đi.”
“Được thôi.” Ôn Ý nói, “Vậy nói đi, trước khi mẹ em về, bà đã nói gì với anh?”
Thẩm Tư Chu hít sâu, vừa định mở miệng thì bị cô nhắc: “Nghĩ kỹ rồi hãy nói.”
Anh im lặng mấy giây, phát hiện những điều định nói ra đều không đủ thuyết phục Ôn Ý, cuối cùng chỉ có thể nói thật: “Bà bảo anh khuyên em, hãy về nhà một chuyến.”
Cái mà Lý Tố Thanh gọi là “về nhà”, tất nhiên không phải về Tuyền Thành, mà là trở về “ngôi nhà” ở Giang Thành, nơi bà từng gọi là tổ ấm.
Ôn Ý cúi đầu thấp xuống, hỏi: “Cũng gần ba tháng rồi, sao anh lại chưa từng khuyên em một câu?”
“Về nhà thì có gì phải khuyên? Muốn về thì tự khắc sẽ về, không muốn thì chỉ có thể là em không coi nơi đó là nhà.”
Thẩm Tư Chu mỉm cười: “Em đâu còn là con nít, chuyện thế này em tự biết mình muốn gì mà.”
Ôn Ý đã sáu năm chưa từng quay về, nhưng sự phản cảm của cô với nơi đó chưa bao giờ phai nhạt. Cô biết rõ ràng mình không muốn dính dáng gì tới Ôn Giang Thiên hay Ôn Tấn nữa.
Nhưng dù sao cũng nên về một chuyến. Trốn tránh mãi không thể giải quyết được vấn đề. Năm xưa rời đi quá vội vàng, trong phòng còn rất nhiều đồ đạc chưa kịp mang theo. Hộ khẩu của cô vẫn còn chung sổ với Ôn Giang Thiên, nếu không tách riêng hoặc chuyển khẩu đi, sau này nhất định sẽ phát sinh nhiều phiền phức.
“Sao em lại không phải con nít? Trước đây chẳng phải anh nói, chỉ cần em muốn, thì mãi mãi vẫn là trẻ con trong mắt anh sao?”
Ôn Ý phản bác lại.
Thẩm Tư Chu lại ngoan ngoãn nhận lỗi: “Là anh nói sai rồi, bảo bối đừng giận mà.”
Ôn Ý bật cười, nói: “Vậy lần này thì phạt anh phải về cùng em một chuyến nhé.”
“Em nghĩ kỹ rồi?”
“Ừ, nghĩ kỹ rồi.” Ôn Ý đáp. “Chuyện này không cần vội, đợi anh làm xong dự án triển lãm mỹ thuật, quay về Giang Thành rồi tính.”
Dự án triển lãm còn cần thêm thời gian, Thẩm Tư Chu khẽ tặc lưỡi, gối đầu lên cánh tay nằm dài trên bàn học, khẽ than: “Nhưng anh thì đang sốt ruột lắm rồi.”
Ôn Ý khó hiểu: “Anh sốt ruột chuyện gì?”
Thẩm Tư Chu ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô lại gần, cô vừa cúi xuống đã nghe anh nói nhỏ:
“Em để anh ngủ ở phòng ngủ chính tối nay, anh sẽ nói cho em biết.”
“…Anh nằm mơ đi nhé!”
Thẩm Tư Chu ở Giang Thành hai ngày rồi vội trở lại Phàn Thành tiếp tục công việc, Ôn Ý cũng quay về tập đoàn Cảnh Thuận làm việc. Vừa vào văn phòng đã chạm mặt Giám đốc Lâm.
Cô có chút ngại ngùng chào hỏi, Giám đốc Lâm cười vỗ nhẹ vai cô, giọng mang ý trấn an:
“Chẳng trách trước kia cô hỏi tôi có biết cô không, thì ra là vì nghi ngờ cậu Thẩm đã chào hỏi tôi trước?”
“Vâng ạ.”
“Yên tâm đi, tôi đánh giá cao năng lực của cô, không liên quan gì đến cậu ấy. Những lãnh đạo khác thì tôi không dám chắc, nhưng tôi trước sau vẫn như vậy.”
Giám đốc Lâm cười đùa: “Cô mà làm sai việc, tôi cũng sẽ không vì cô là ‘tương lai của nhà họ Thẩm’ mà nhẹ tay đâu nhé.”
Ôn Ý mỉm cười đáp: “Cảm ơn Giám đốc Lâm, tôi cầu còn không được ấy chứ.”
Buổi tiệc rượu hôm đó toàn là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, trong đó có hai vị giám đốc từ các bộ phận khác, nhưng đều không phải kiểu người hay lắm chuyện, nên trong công ty không hề lan truyền tin đồn nào về cô và Thẩm Tư Chu.
Vài hôm sau lại xuất hiện một tin tức liên quan đến Thẩm Tư Chu, không rõ bắt nguồn từ bộ phận nào, nói rằng “Tổng giám đốc Thẩm tuy là con nhà giàu ăn chơi, nhưng lại cực kỳ đẹp trai”.
Có đồng nghiệp muốn xác minh, nên đã hỏi nhóm truyền thông nội bộ xin ảnh chụp trong buổi họp.
Đồng nghiệp bên truyền thông thực sự tìm được tấm hình trong album. Trong ảnh, Thẩm Tư Chu mặc vest đen, ngồi giữa phòng họp, người hơi tựa vào ghế, tay xoay xoay cây bút, thần thái ung dung có phần lười biếng.
Quả thật đúng như lời đồn, vừa đẹp trai vừa có nét bất cần đời của một công tử nhà giàu.
Đồng nghiệp trong phòng biết trước đó Thẩm Tư Chu từng nhờ Ôn Ý giúp một việc, bèn mang tấm hình đến xác nhận. Nhờ vậy, bức ảnh cũng đến tay Ôn Ý.
Cô gửi cho Thẩm Tư Chu, nhắn: “Giờ anh thành nam thần của toàn thể chị em công ty rồi đấy.”
Thẩm Tư Chu: “Anh chỉ cần làm nam sinh của riêng nhà thiết kế Ôn là đủ rồi.”
Ôn Ý cười khẽ, lại nhắn thêm: “Mà các chị em đang rất tò mò về đời tư và chuyện tình cảm của anh đó nha.”
Thẩm Tư Chu: “Anh thì chỉ quan tâm lần sau về có được ngủ ở phòng ngủ chính không.”
Khóe môi Ôn Ý cong lên lần nữa, cô trả lời: “Còn phải xem biểu hiện của Tổng giám đốc Thẩm thế nào đã.”
Sau kỳ nghỉ hè, các cột mốc tiếp theo là Quốc khánh và ngày hội mua sắm 11/11, tháng 9 và 10 cũng được xem là mùa cao điểm của ngành. Trước đó nhóm của Ôn Ý đã nộp bản thiết kế, giờ đang đợi phản hồi từ cấp trên, nên cô khá rảnh, có thời gian đùa giỡn với Thẩm Tư Chu.
Thẩm Tư Chu: “Được thôi, anh nhất định sẽ thể hiện thật tốt.”
Ôn Ý: “Em trông chờ đấy.”
Không để cô phải đợi lâu, buổi chiều hôm đó Ôn Ý đã nhận được một bó hoa hồng vàng lớn, bên trên gắn một tấm thiệp nhỏ:
[Ngày đầu tiên muốn được ngủ ở phòng ngủ chính]
Hoa hồng vàng là loài hoa mang ý nghĩa “xin lỗi”, Ôn Ý bật cười, đặt bó hoa ở góc bàn làm việc, rồi nhắn cho Thẩm Tư Chu: “Chỉ thế thôi á?”
Thẩm Tư Chu: “Đây mới là ngày đầu tiên thôi mà.”
Ôn Ý: “Được thôi.”
Hôm sau đến văn phòng, Ôn Ý lại nhận được một gói hàng, cô mở ra thì thấy chiếc túi xách mà cô cực kỳ yêu thích, kèm theo một tấm thiệp:
[Ngày thứ hai muốn được ngủ ở phòng ngủ chính]
Ba ngày tiếp theo, mỗi ngày Ôn Ý đều nhận được một món quà yêu thích từ Thẩm Tư Chu gửi đến công ty, cùng với thiệp ghi rõ từng ngày.
Mỗi món đều đắt tiền lại vô cùng tinh tế. Đồng nghiệp bên cạnh là Dư An Nam hỏi: “Có anh nào đang theo đuổi cô hả?”
“Không hẳn vậy.” Ôn Ý trả lời.
Dư An Nam lại hỏi: “Là kiểu đàn ông như thế nào vậy?”
Ôn Ý nghĩ đến Thẩm Tư Chu, người dạo gần đây rất nổi tiếng trong giới nữ đồng nghiệp, trong lòng có chút phức tạp, chỉ đáp: “Khó nói lắm.”
Dư An Nam cười nhẹ một tiếng rồi thu dọn túi xách ra về.
Cuối tuần ở nhà, Ôn Ý vẫn tiếp tục nhận được quà và những tấm thiệp đánh dấu “ngày muốn được ngủ phòng ngủ chính” do Thẩm Tư Chu gửi tới. Cô không nhịn được mà gọi điện cho anh: “Anh đừng mua đồ cho em nữa.”
“Không được, anh vẫn chưa được tha thứ mà.”
Giọng Thẩm Tư Chu mang theo ý cười.
Ôn Ý trở mình trên giường, nghịch tóc, không trực tiếp trả lời, cố tình nói: “Đợi anh về rồi tính.”
“Được.”
Sau kỳ nghỉ cuối tuần, trở lại công ty, Ôn Ý gặp đồng nghiệp ở hành lang, cô nhẹ gật đầu chào, mấy người kia gượng cười lại, ánh mắt đầy dò xét.
Ban đầu Ôn Ý cũng không để tâm, chỉ nghĩ sáng sớm mọi người chưa tỉnh ngủ, cho đến khi cô định đi lấy nước ở phòng trà thì vô tình nghe thấy bên trong có người nhắc đến tên mình. Cô dừng lại, đứng ngoài nghe vài câu:
“Chắc chắn là người có tiền rồi, người thường ai mà tặng toàn quà đắt thế chứ.”
“Nhưng tôi thấy không giống đang theo đuổi, nếu thật sự đang tán Ôn Ý, sao chưa từng đến công ty đón cô ấy? Lại cứ lén lút như thế.”
“Tôi nghe nói trước đây có người lái xe sang đến đưa cô ấy đi làm.”
“Có khi nào là mấy ông đã có vợ rồi không?”
“Nghe cũng hợp lý phết đấy.”
Ôn Ý nghĩ đến gương mặt của Thẩm Tư Chu, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô bước vào phòng trà với vẻ mặt thản nhiên, lấy nước xong còn mỉm cười với bọn họ rồi mới quay người rời đi.
Hai ngày sau, tin đồn trong công ty càng lan rộng. Phiên bản mới nhất là: có một người đàn ông đã có vợ, xấu xí muốn bao nuôi cô.
Những đồng nghiệp thân thiết với cô thì đến an ủi, cũng có người lên tiếng bênh vực, nhưng hiệu quả không mấy khả quan.
Tâm lý Ôn Ý khá vững, cô kể chuyện này cho Tần Tư Nịnh nghe, cảm thán:
“Giờ mình hiểu rồi, cái gọi là: ‘bịa chuyện chỉ cần cái miệng, đính chính thì chạy đứt chân’.”
“Mình thấy cậu đến chạy cũng lười, còn ở đây ngồi than nữa kìa!”
Tần Tư Nịnh trách cô.
“Mình biết chạy đi đâu giờ? Chẳng lẽ phải đi khắp nơi bảo với đồng nghiệp là, mình không hề được ông xấu nào bao nuôi, mấy món quà đó là do Tổng giám đốc Thẩm tặng, anh ấy là bạn trai mình á?”
Tần Tư Nịnh lập tức đáp: “Đúng rồi đó! Nói thế luôn!”
“Vậy thì càng bị bịa ra đủ trò ấy chứ.”
Ôn Ý không hề để tâm: “Không sao đâu, vài hôm nữa là sẽ có tin đồn mới thay thế thôi.”
Thấy cô chẳng bận tâm, Tần Tư Nịnh cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Thế ông người yêu nhà cậu bao giờ mới quay lại Giang Thành? Đi công tác onsite cũng ba tháng hơn rồi nhỉ?”
“Khó nói, chắc sau Quốc Khánh mới về.”
“Tức là còn hơn một tháng nữa à? Hai người yêu xa đấy, mau bảo anh ta quay lại đi!”
Ôn Ý nói: “Công việc là ưu tiên hàng đầu mà, mình không vội.”
Tần Tư Nịnh phản bác: “Làm việc thì cũng phải giữ lửa tình cảm chứ! Xa nhau không ở cùng, rồi cảm xúc cũng nhạt dần đấy.”
Ôn Ý “à” một tiếng đầy ẩn ý: “Dạo này anh mình hình như cũng đi công tác thì phải? Đại tiểu thư nhà họ Tần cũng đang yêu xa đó, có sợ tình cảm bị nhạt đi không?”
“Cút cút cút! Mình đang nói cậu mà!”
“Mình gấp rồi, mình gấp rồi~”
Tần Tư Nịnh không thèm để ý đến cô nữa, nói thêm vài câu rồi dập máy. Ôn Ý khẽ cười, nhắn chúc ngủ ngon cho Thẩm Tư Chu rồi tắt đèn đi ngủ.
Thứ Hai, sau khi cuộc họp toàn công ty kết thúc, Giám đốc Lâm gọi Dư An Nam vào phòng họp. Không rõ họ nói gì, nhưng khi cô ta đi ra thì mắt đỏ hoe, liếc nhìn Ôn Ý một cái, không nói lời nào, ngoan ngoãn quay lại bàn làm việc.
Ôn Ý cũng có thể đoán được nguồn gốc tin đồn trong công ty. Nhiều khả năng ban đầu là do Dư An Nam tung ra, sau đó bị người khác thêm thắt, suy đoán, mới thành ra cái phiên bản hiện tại.
Nhưng Ôn Ý không có ý định tìm Dư An Nam để tính sổ, không có tác dụng, mà cũng chẳng cần thiết.
“Ôn Ý.”
Giám đốc Lâm lại gọi cô vào phòng.
Ôn Ý bước vào phòng họp, cất tiếng chào: “Giám đốc.”
Giám đốc Lâm hạ giọng một chút, nói: “Hôm nay Chủ tịch Thẩm đến công ty, trong cuộc họp đã đặc biệt nhắc đến mấy tin đồn trong nội bộ, yêu cầu các trưởng phòng phải làm sạch môi trường làm việc.”
Rồi lại tiếp lời: “Trương tổng cũng bị Chủ tịch Thẩm mắng rồi.”
Ôn Ý hơi ngạc nhiên, nhưng không để lộ ra ngoài. Cô cảm ơn rồi quay lại chỗ làm, sau đó kể lại với Tần Tư Nịnh.
Ôn Ý: Sao lại vậy nhỉ, Chủ tịch Thẩm lại giúp mình sao?
Tần Tư Nịnh: Có hai khả năng. Một là ông ta chỉ muốn xây dựng môi trường công sở lành mạnh. Hai là, ông ta đã chấp nhận cậu rồi.
Ôn Ý: Khả năng thứ nhất cao hơn. Khả năng thứ hai, người như ông ta, cao cao tại thượng, mình không dám nghĩ tới đâu.
Tần Tư Nịnh: Cũng có khi là bị ép phải chấp nhận đó, không làm gì được con trai mình, mà cậu thì ưu tú thế, càng nhìn càng thích chứ sao!
Ôn Ý: Nghe cũng hợp lý phết đấy.
Tần Tư Nịnh: Giải quyết thế nào thì phải xem người nhà cậu ra tay thôi.
Nhắc đến Thẩm Tư Chu, Ôn Ý bỗng thấy nhớ anh. Từ lần gặp trước đã nửa tháng rồi. Hay là cuối tuần này lái xe đến Phàn Thành thăm anh một chuyến nhỉ?
Quyết định xong, Ôn Ý bắt đầu mong chờ đến thứ Sáu.
Tin đồn trong công ty rất nhanh liền biến mất. Về việc sau lưng đồng nghiệp có bàn tán nữa không thì không rõ, nhưng ít nhất bề ngoài thì đã yên ổn. Ôn Ý vẫn đúng giờ đi làm, hoàn thành công việc hằng ngày.
Thời tiết ở Giang Thành vào tháng Chín rất thất thường. Buổi sáng khi ra khỏi nhà trời vẫn còn nắng rực rỡ, vậy mà đến chiều trời đã âm u, bên ngoài gió lạnh thổi vù vù.
“Không chừng sắp mưa rồi đấy?” Có đồng nghiệp hỏi.
“Nhìn thời tiết thì có khả năng đấy.”
Ôn Ý có mang theo ô, nên trời mưa cũng không sao. Nhưng nếu trời trở lạnh thì không thể chống chọi bằng tay không được. Cô vốn định tan làm là đi thẳng đến Phàn Thành, giờ có lẽ phải ghé qua nhà lấy áo khoác trước.
Cô chưa nói gì với Thẩm Tư Chu, định dành cho anh một bất ngờ. Nghĩ đến vẻ mặt ngỡ ngàng của anh, Ôn Ý bất giác mỉm cười.
Đúng lúc đang nghĩ đến anh thì nhận được tin nhắn:
Thẩm Tư Chu: Hôm nay phải tăng ca à?
Để giấu việc tối nay sẽ đến Phàn Thành, Ôn Ý cố ý trả lời:
Ôn Ý: Phải tăng ca.
Thẩm Tư Chu: Ừ, đừng làm mệt quá nhé.
Ôn Ý: Em biết rồi.
Gần đến giờ tan làm, Ôn Ý đã thu dọn xong túi xách, mắt nhìn chằm chằm góc dưới bên phải màn hình máy tính, chuẩn bị tắt máy và đứng dậy.
Thứ Sáu, mọi người đều háo hức về sớm nhất có thể. Chỉ trong vòng hai phút, văn phòng đã trống không, ai nấy đều đổ ra hành lang hướng về phía thang máy.
“Tiểu Ôn à, ngoài trời lạnh rồi, cô mặc mỗi cái áo cộc tay thế không lạnh sao?” Một đồng nghiệp quan tâm hỏi.
Ôn Ý cười đáp: “Không sao đâu, nhà tôi gần lắm.”
Một đồng nghiệp khác nói: “Không phải cô có bạn trai sao? Trời trở lạnh thế này mà anh ấy không đến đón à?”
“Anh ấy bận lắm.” Ôn Ý trả lời ngắn gọn.
Thang máy đến tầng, mọi người bước vào, lại có người nói:
“Bận rộn chỉ là cái cớ của đàn ông thôi, chẳng qua là không muốn đến.”
Nam đồng nghiệp lập tức phản bác: “Này, đừng vơ đũa cả nắm thế chứ. Tôi đây đang chuẩn bị đi đón bạn gái đấy nhé!”
“Mà là bạn gái nào cơ?”
Cả đám cười ầm lên, nam đồng nghiệp lườm:
“Đừng có nói linh tinh!”
Thang máy xuống tới tầng trệt, Ôn Ý bước ra đầu tiên, vừa đi ra liền nhìn thấy người đàn ông đứng trước mặt, cô khựng bước lại.
Thẩm Tư Chu đứng đó, tay trái xách hộp cơm màu hồng, tay phải cầm một chiếc áo khoác nữ, mỉm cười hỏi: “Ý Ý, tối nay anh có thể ngủ phòng ngủ chính không?”