Trong màn đêm, pháo hoa rực rỡ nở bung trên bầu trời, ánh sáng mờ nhạt phản chiếu trong mắt Thẩm Tư Chu, lấp lánh như thể ẩn giấu cả một dải ngân hà.
Ôn Ý mỉm cười nhào vào lòng anh, nắm lấy áo anh hỏi: “Không phải nói ban tổ chức phải có mặt tại hiện trường sao? Không phải nói không xin được một ngày nghỉ sao? Lại lừa em nữa rồi đúng không?”
“Không có lừa em.”
Thẩm Tư Chu ôm chặt eo cô, xoay một vòng, cười nói: “Nhưng bạn gái là ưu tiên hàng đầu mà.”
Ánh sáng của pháo hoa dần tắt, mọi thứ xung quanh lại rơi vào bóng tối. Ôn Ý nhìn vào mắt anh, cảm thấy sáng đến mức không thể tin nổi.
Do hoàn cảnh gia đình, Ôn Ý trưởng thành và độc lập từ rất sớm. Mọi việc cô đều quen tự mình đối mặt, tự mình hoàn thành. Cô không dựa dẫm vào ai, dù là người thân hay bạn bè. Cô từng nghĩ chỉ cần một mình cũng có thể sống rất thoải mái.
Nhưng từ khi gặp Thẩm Tư Chu, thỉnh thoảng Ôn Ý lại có cảm giác như thể anh là một vị thần được ban xuống bên cô, món quà ưu ái riêng của ông trời dành cho cô.
Gió bên hồ nổi lên, mang theo chút se lạnh. Thẩm Tư Chu nắm tay cô, cùng nhau đi về hướng nhà.
Thị trấn nhỏ về đêm yên tĩnh đến lạ. Trên đường không có tiếng động cơ xe cộ, cũng không có sự ồn ào của đám đông. Ánh trăng xuyên qua lớp mây mỏng, hòa lẫn với ánh đèn đường vàng ấm trải xuống mặt đường.
Thẩm Tư Chu và Ôn Ý đan tay, lặng lẽ dạo bước trên phố.
“Anh cũng giỏi thật đấy, có thể khiến cả Tống Trừng Nhượng và A Nịnh giúp mình.” Ôn Ý đong đưa tay anh cười nói.
“Tần Tư Nịnh là muốn giúp anh, còn Tống Trừng Nhượng đơn thuần là muốn giúp chính mình thôi.”
Ôn Ý hiểu anh muốn nói gì, nhưng vẫn hơi bán tín bán nghi: “Không thể nào, anh trai em là người nghiêm túc lắm đấy.”
“Nghiêm túc?”
Thẩm Tư Chu hừ mũi cười: “Đàn ông mà đã yêu thì chẳng có ai nghiêm túc cả. Không tin thì để xem tối nay ai về nhà trước, bọn mình hay bọn họ.”
“Được thôi, cá cược nào.”
Ôn Ý lấy danh dự hơn hai mươi năm tin tưởng anh trai mình ra đảm bảo, có thể anh ấy muốn ở riêng với A Nịnh, nhưng với tính cách cứng nhắc của anh ấy thì tuyệt đối không lang thang bên ngoài tới khuya thế này đâu.
Thẩm Tư Chu nhướng mày, hứng thú hỏi: “Vậy cược gì?”
“Người thua phải đồng ý làm một việc trong khả năng cho người thắng.”
“Giao kèo luôn!”
Nói xong, Thẩm Tư Chu cũng không vội quay về, bước chân vẫn chậm rãi, như thể rất tự tin rằng Tống Trừng Nhượng chắc chắn vẫn đang hẹn hò ngoài kia.
Ôn Ý thoáng có chút nghi ngờ, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng nghiêm túc, tay chắp sau lưng của anh trai mình thì lập tức hết nghi ngờ luôn.
“Dạo này ở công ty thế nào?” Thẩm Tư Chu hỏi.
“Cũng ổn lắm.” Ôn Ý trả lời theo phản xạ.
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”
Giọng Thẩm Tư Chu dịu dàng, lại hỏi: “Dạo này ở công ty thật sự thế nào?”
Ôn Ý nghe vậy liền bình tĩnh suy nghĩ một chút rồi trả lời lại: “Đồng nghiệp dạo này đối xử với em rất nhiệt tình, cả trưởng phòng Thái, người vốn không ưa em, cũng trở nên thân thiện. Nên chắc là rất tốt.”
Thẩm Tư Chu cúi đầu nhìn cô, cười bất lực: “Em nói được câu đó cũng giỏi thật.”
Rõ ràng là vì quan hệ giữa họ đã lan truyền trong nội bộ công ty, khiến đồng nghiệp không ai dám đắc tội với cô, nên mới ra sức lấy lòng như vậy.
“Ít nhất thì em không phải đau đầu vì mối quan hệ công sở nữa, xem như họa trong phúc rồi.”
Ôn Ý cười nói, vừa là để an ủi bản thân, cũng vừa là để thuyết phục anh.
Thẩm Tư Chu siết chặt tay cô, hai người đi đến trước cửa nhà.
Bây giờ đã hơn mười giờ tối, Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa đều đã đi ngủ, trong nhà tối om. Ôn Ý khẽ nhắc nhở: “Đừng quên vụ cá cược đó nha.”
“Nhìn dép trước cửa đi.” Thẩm Tư Chu cũng hạ thấp giọng, bật đèn pin soi vào tủ giày.
Bên trong không có giày của Tần Tư Nịnh và Tống Trừng Nhượng, chỉ có hai đôi dép của họ.
Ôn Ý không thể tin nổi, vừa lúc đó bên tai vang lên giọng nói của Thẩm Tư Chu: “Mắt thấy mới là thật.”
Ôn Ý im lặng một lát, rồi chịu thua: “Được rồi, em đồng ý làm một việc cho anh. Nhưng chuyện này cũng không chứng minh được là anh trai em không nghiêm túc.”
Thẩm Tư Chu đưa tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ, thở dài một tiếng, biểu cảm y như đang nhìn một đứa trẻ.
Ôn Ý hất tay anh ra, thay dép xong thì tự mình lên lầu. Thẩm Tư Chu vội vàng theo sau.
“Mẹ em và bác gái đều ngủ rồi, mai anh hãy chào hỏi họ sau. Tối nay anh ngủ ở phòng Tống Trừng Nhượng nhé.” Cô nói.
“Anh ngủ ở phòng Tống Trừng Nhượng?”
“Ừ đó.”
Ôn Ý rón rén quay về phòng ngủ, vừa tìm quần áo vừa nói: “A Nịnh ngủ cùng em, anh không thể qua đây được.”
Thẩm Tư Chu cười nói “Vậy sao”, nhưng Ôn Ý thì khẳng định chắc chắn: “Chính xác!”
Chờ cô vào phòng tắm rửa mặt, Thẩm Tư Chu như đã quen đường quen nẻo, mò đến phòng Tống Trừng Nhượng, nhắn tin hỏi: Quần áo mới để đâu vậy?
Tống Trừng Nhượng: Ngăn dưới cùng bên phải.
Thẩm Tư Chu lại nhắn: Anh trai, tối nay tôi ngủ chỗ nào vậy?
Tống Trừng Nhượng: Tôi không phải anh cậu.
Một lúc sau, Tống Trừng Nhượng nhắn tiếp: Ngủ chỗ nào cậu muốn.
Thẩm Tư Chu khẽ cười, tìm được bộ đồ ngủ mới trong tủ, đợi Ôn Ý ra khỏi phòng tắm thì vào đó tắm rửa.
Ôn Ý nằm bò trên giường, nhắn tin cho Tần Tư Nịnh hỏi cô và Tống Trừng Nhượng đang ở đâu, khi nào về. Nhưng mãi không nhận được hồi âm.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Ôn Ý tưởng là Tần Tư Nịnh, liền đáp: “Vào đi.”
Cô ngồi dậy, nhìn thấy Thẩm Tư Chu mặc đồ ngủ đứng ngay cửa.
“Sao lại là anh?” Cô hỏi, “Anh qua đây làm gì?”
“Ngồi một chút thôi.”
Thẩm Tư Chu trả lời nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại rõ ràng là: đến ngủ đấy.
Ôn Ý lại nằm sấp xuống giường, không để ý nói: “A Nịnh sắp về rồi đấy.”
“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.” Thẩm Tư Chu phụ họa.
“Thế thì anh mau ra ngoài đi chứ.”
Thẩm Tư Chu ngồi xuống mép giường, khi Ôn Ý định nói tiếp thì anh đưa tay bịt miệng cô, ra dấu “suỵt”, ý bảo cô lắng nghe động tĩnh bên ngoài: “Họ về rồi.”
“Anh mau đi——”
Đèn trong phòng bỗng bị tắt, mọi thứ tối đen. Nghĩ đến chuyện bạn thân có thể bất kỳ lúc nào mở cửa bước vào, Ôn Ý lập tức căng thẳng, đẩy vai anh nói vội: “Anh làm gì vậy? Đừng có đùa nữa.”
“Đánh thêm một ván cược được không?” Thẩm Tư Chu bất ngờ nói.
“Cược gì?”
Anh vén chăn chui vào nằm cạnh cô, giọng trầm khẽ thì thầm bên tai: “Anh cược Tống Trừng Nhượng sẽ giữ Tần Tư Nịnh lại ngủ ở phòng mình.”
Ôn Ý chưa kịp phản bác, môi đã bị một cái hôn nhẹ đặt lên, dịu dàng, chậm rãi, như đang xoa dịu sự căng thẳng của cô.
“Không thể nào, A Nịnh chắc chắn sẽ…” Chưa nói hết, môi cô lại bị bịt kín, mềm mại, ấm áp.
Nụ hôn của Thẩm Tư Chu chậm rãi di chuyển xuống khóe môi, nhẹ nhàng cắn khẽ xương quai xanh, rồi áp sát bên tai cô, tay anh cũng đan chặt lấy mười đầu ngón tay của cô, ghì xuống giường.
Hơi thở của Ôn Ý bắt đầu rối loạn, thở gấp, một lúc sau mới nói nốt phần còn dang dở: “…sẽ vào đây mà.”
“Chúng ta hôn nhau cả nửa tiếng rồi, em còn nghĩ cô ấy sẽ vào sao?” Giọng anh hơi khàn, có chút trêu chọc.
Ôn Ý còn đang bối rối chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nghe giọng nói mang theo ý cười vang bên tai: “Thả lỏng đi, đến lúc em phải chịu thua rồi.”
“Anh muốn gì?” Cô hỏi.
“Muốn em.”
Anh siết chặt eo cô, kéo sát lại gần mình: “Tối nay không được nói dừng.”
“……”
Sáng hôm sau, Ôn Ý và Tần Tư Nịnh gặp nhau ở cửa phòng tắm. Cô vốn định xấu hổ, nhưng vừa nhìn thấy Tần Tư Nịnh đang mặc áo ngủ nam, lại nhớ tới chuyện tối qua cô ấy không hề quay về phòng, liền nheo mắt cười mờ ám:
“Không ngờ nha, anh trai mình mà cũng có lúc không nghiêm túc thế này.”
“Mình thấy anh cậu nghiêm túc đấy chứ.”
Tần Tư Nịnh không chịu lép vế, cũng quan sát Ôn Ý từ đầu đến chân: “Tối qua… chậc chậc chậc, em rể bám riết chẳng chịu đi.”
“Thì cũng tại cậu không chịu quay về trước.”
“Gì mà không chịu quay về?”
Tần Tư Nịnh thấy có gì đó sai sai, liền hỏi: “Chẳng phải tối qua là Thẩm Tư Chu nhất quyết đòi ngủ ở phòng cậu sao?”
Ôn Ý hơi trợn mắt: “Tống Trừng Nhượng nói với cậu như vậy sao?”
“Đúng thế.”
“Thẩm Tư Chu thì lại nói là Tống Trừng Nhượng giữ cậu lại ngủ ở phòng anh ấy đấy.”
“……”
Tần Tư Nịnh và Ôn Ý nhìn nhau, cuối cùng cũng hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, đồng loạt nở nụ cười, rồi quay về phòng chuẩn bị tính sổ với hai kẻ lắm chiêu kia.
Chốc lát sau, Tống Trừng Nhượng và Thẩm Tư Chu đều bị đuổi ra khỏi phòng, gặp nhau ở hành lang nhỏ trên tầng hai.
“Chắc chắn là anh làm lộ rồi.” Thẩm Tư Chu bực bội nói.
“Không thể nào.” Tống Trừng Nhượng kiên định phủ nhận, “Là do cậu diễn dở, bị Ý Ý phát hiện.”
“Tôi diễn dở? Tôi là người có kinh nghiệm nói dối phong phú nhất đấy, sao có thể dễ bị phát hiện như vậy được?”
Thẩm Tư Chu khoanh tay, phản bác.
Tống Trừng Nhượng cười nhạt: “Nói dối nhiều mà chẳng giấu nổi chuyện nào cả.”
“Cái đó là tai nạn, được chưa, luật sư Tống. Rõ ràng là do anh không biết nói dối.”
“Tôi biết, là cậu không được thôi.”
“Là anh.”
“Là cậu.”
Cả hai đang tranh cãi thì bên dưới vọng lên hai giọng nói:
“Tiểu Chu?”
“Trừng Nhượng?”
“……”
Thẩm Tư Chu và Tống Trừng Nhượng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt quay người đi xuống lầu.
Anh mỉm cười nói: “Dì à, cháu đến từ tối hôm qua, thấy mọi người đã ngủ nên không làm phiền, cháu qua phòng của Trừng Nhượng ngủ.”
Tống Trừng Nhượng gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, là như thế.”
“Ôi, cháu đến là tốt rồi. Mau đi rửa mặt rồi chuẩn bị ăn sáng đi.”
Lý Tố Thanh cười rạng rỡ nói: “Gọi Ý Ý và A Nịnh xuống luôn nhé.”
“Hôm nay là ngày nghỉ, để họ ngủ thêm một lát đi ạ. Cháu ăn sáng với các dì là được rồi.”
“Được, thế cũng được.”
Sau khi Ôn Ý và Tần Tư Nịnh tỉnh dậy xuống lầu, không ngoài dự đoán, họ nhìn thấy cảnh gia đình vui vẻ ấm áp kia. Cả hai rất ăn ý mà phớt lờ, suốt cả ngày đều lạnh nhạt với hai người đàn ông.
Sau bữa tối, Thẩm Tư Chu ngồi xuống cạnh Ôn Ý, khều tay cô.
Cô vẫn yên lặng xem tivi, hoàn toàn lơ đi.
Anh lại chọc chọc vào má cô, Ôn Ý vẫn nhìn thẳng không động đậy.
Cuối cùng, Thẩm Tư Chu đành ghé sát thì thầm: “Anh sắp đi rồi, em vẫn không thèm để ý đến anh à?”
“Anh sắp đi?” Cuối cùng cô cũng quay đầu lại.
“Ừ, tối nay anh phải về Phàn Thành.” Thẩm Tư Chu giải thích: “Chuyện dự án vẫn chưa xong, anh chỉ xin nghỉ được một ngày.”
Ôn Ý khẽ “ừ” một tiếng, hỏi lại anh: “Biết sai rồi chứ?”
“Biết rồi.”
“Anh sai ở đâu?”
“Không nên lừa em.”
Thẩm Tư Chu ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Nếu giờ anh nói sẽ không có lần sau nữa, chắc em cũng không tin đâu nhỉ?”
Ôn Ý không nói gì, chỉ đứng dậy chạy lên lầu, bước chân dồn dập.
Thẩm Tư Chu thở nhẹ một tiếng.
Không xa lắm, Tống Trừng Nhượng nghe thấy, khóe miệng cong lên vẻ khoái chí.
“Anh cười gì thế, đắc ý lắm đúng không?” Tần Tư Nịnh ở bên cạnh nói.
Tống Trừng Nhượng lập tức lấy lại vẻ nghiêm túc: “Anh đâu có.”
Tần Tư Nịnh hừ một tiếng: “Người tám lạng, kẻ nửa cân thôi.”
Một lúc sau, Ôn Ý lại xuống lầu, tay kéo theo một chiếc vali.
Thẩm Tư Chu ngạc nhiên bước tới hỏi: “Em làm gì vậy?”
“Mẹ, bá ơi, công ty con đột nhiên có việc gấp, phải quay lại xử lý.” Ôn Ý cao giọng nói.
Lý Tố Thanh nghe thấy thì bước ra từ bếp, hỏi: “Sao gấp vậy? Nhất định phải đi bây giờ à?”
“Vâng ạ, khách hàng giục lắm rồi.”
Ôn Ý chỉ vào Thẩm Tư Chu: “Anh ấy đưa con đi.”
“À à, Tiểu Chu đưa con đi à, vậy hai đứa đi đi. Công việc quan trọng hơn, trên đường nhớ chú ý an toàn nhé.”
“Vâng ạ.”
Ôn Ý và Thẩm Tư Chu chào tạm biệt Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa, kéo vali ra khỏi cửa.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Thẩm Tư Chu mới từ từ hoàn hồn: “Em muốn đi Phàn Thành với anh?”
“Không được à?” Ôn Ý làm bộ muốn giành lấy vali, “Nếu không thì em quay về Giang Thành làm việc.”
“Được được được.”
Thẩm Tư Chu giữ lấy tay cô: “Tất nhiên là được.”
Ôn Ý mỉm cười: “Đi thôi.”
Thẩm Tư Chu đi theo hỏi: “Em hết giận rồi à?”
“Giận chứ, cho anh hai tiếng ngồi trên xe mà nghĩ xem định dỗ em kiểu gì đi.”
“Tuân lệnh, bảo bối.”
Ôn Ý ở lại Phàn Thành với Thẩm Tư Chu hai ngày, đến khi kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc thì cô quay về Giang Thành tiếp tục đi làm.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đều là những người tận mắt chứng kiến chuyện hôm đó. Trước đây còn có hai ba người chủ động bắt chuyện với cô, bây giờ ai nấy đều giữ khoảng cách, khách sáo mà xa cách.
Buổi chiều, khi Ôn Ý đang lấy nước trong phòng pha trà, Dư An Nam đột nhiên hỏi: “Thẩm tổng là bạn trai cô à?”
Ôn Ý gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Ồ.”
Dư An Nam đáp một tiếng lạnh nhạt, lấy nước nóng xong thì quay người rời đi.
Sau đó, trong các cuộc họp, cô ta vẫn giữ dáng vẻ như đối đầu với Ôn Ý, trong công việc hễ bất đồng là không ngần ngại phản bác. Ôn Ý không nhịn được thấy có chút buồn cười, cả văn phòng này, người giữ nguyên thái độ với cô, lại chỉ có Dư An Nam.
Chiều thứ sáu, khi sắp tan làm, Ôn Ý bỗng nghe thấy tiếng sụt sịt.
Cô quay đầu nhìn, thấy Dư An Nam đang cúi đầu khóc bên bàn làm việc, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với đoạn chat.
Hầu hết đồng nghiệp đã về gần hết, người còn lại thì đang bận rộn, không ai chú ý đến cô ta. Người duy nhất phát hiện ra là Ôn Ý.
Ôn Ý không thể chủ động đến hỏi han hay an ủi, chỉ lấy khăn giấy trong túi ra, lúc đi ngang qua bàn của Dư An Nam thì lặng lẽ đặt khăn giấy bên tay cô ấy.
Tối hôm đó, khi gọi video với Thẩm Tư Chu, Ôn Ý nhắc đến chuyện này.
Anh đoán: “Chắc là phát hiện tên tra nam kia cắm sừng rồi?”
“Cũng có khả năng.” Ôn Ý nói, “Em cứ tưởng cô ta sẽ bị lừa cả đời cơ.”
“Làm gì có ai ngốc đến thế.” Thẩm Tư Chu buột miệng.
Ôn Ý nói chậm rãi: “Ừ, nhưng cũng có người tưởng rằng người khác sẽ ngốc đến thế.”
Thẩm Tư Chu ho khan, vội vàng chuyển chủ đề: “Dự án bảo tàng mỹ thuật sắp xong rồi. Anh về xong là chuẩn bị đi gặp nhà đầu tư.”
“Lục Cảnh Hoài giúp anh giới thiệu thành công rồi à?”
Giọng Ôn Ý có phần hào hứng.
“Ý Ý, em có thể đừng nhắc đến tên anh ta được không?” Sắc mặt Thẩm Tư Chu sa sầm.
“Chuyện này là đàn anh giúp mình, mình nên ghi nhớ ân tình đó. Tìm lúc nào rảnh mời anh ấy một bữa. Không được làm càn.” Ôn Ý nhẹ nhàng dỗ dành.
Thẩm Tư Chu nói: “Anh mời là được rồi, em đừng đi.”
“Em phải đi cùng.”
“Không cần.”
“Thẩm Tư Chu.”
“Anh buồn ngủ rồi.”
Nhìn dáng vẻ trẻ con của anh, Ôn Ý lắc đầu bất lực: “Cuối tuần sau em đến Phàn Thành tìm anh.”
“Không cần đâu, trong tháng Mười anh sẽ kết thúc dự án rồi về Giang Thành.” Thẩm Tư Chu dặn dò: “Trời lạnh rồi, nhớ mặc ấm, đừng để ốm.”
“Vâng, anh cũng vậy, giữ gìn sức khỏe.”
Cả hai nói chuyện thêm vài câu rồi tắt máy.
Sáng thứ Hai, Ôn Ý xem dự báo thời tiết thấy nói tối sẽ mưa, nên tiện tay mang ô theo đi làm.
Sáng sớm họp thường lệ, Ôn Ý và Dư An Nam đều trình bày sơ bộ về hướng thiết kế cho lễ hội mua sắm 11/11.
Ngoài dự đoán, đề xuất lần này của Dư An Nam lại khiến Ôn Ý cảm thấy rất mới mẻ.
“11/11 chủ yếu là sân chơi của giới trẻ, tôi cho rằng hiệu ứng ảo giác thị giác sẽ là kiểu họ yêu thích.”
Đề xuất ban đầu của Ôn Ý là “biểu cảm meme”, cũng là để nhắm vào thị trường giới trẻ. Nhưng so với “ảo giác thị giác”, thì ý tưởng sau mới mẻ hơn nhiều.
Sau khi cả hai phát biểu xong, quản lý Tài mở lời trước: “Tôi cá nhân thiên về đề xuất của Tiểu Ôn, tương đối an toàn, ổn định, lại có thể sáng tạo theo nhiều cách.”
Giám đốc Lâm liếc ông ta một cái, rồi hỏi: “Mọi người khác nghĩ sao?”
Phòng họp yên lặng một lúc, không biết ai khẽ nói:
“Tôi thấy biểu cảm meme cũng không tệ.”
Ngay sau đó, những người khác đồng loạt bắt đầu khen ngợi và tán thành hướng thiết kế của Ôn Ý.
Dư An Nam tức đến mức suýt nữa đập bàn đứng dậy, cố gắng tranh luận: “Giám đốc Lâm, meme đã có rất nhiều công ty làm rồi, rất khó để tạo ra điều gì mới. Tôi vẫn kiên trì với ảo giác thị giác, cách chơi đa dạng hơn, cũng cao cấp hơn.”
Nói xong, Giám đốc Tài tỏ vẻ không hài lòng, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta im đi.
Giám đốc Lâm nhìn ra hết những biểu hiện đó, im lặng một lát rồi hỏi Ôn Ý: “Còn cô, cô thấy ảo giác thị giác thế nào?”
“Tốt hơn biểu cảm meme.”
Ôn Ý bình tĩnh đáp: “Độ khó trong thiết kế cao hơn, nhưng ý tưởng phong phú, dễ nổi bật và lan tỏa.”
Giám đốc Lâm cười: “Rõ ràng mọi người đều còn trẻ, mà thẩm mỹ lại khác hoàn toàn với Tiểu Ôn và Tiểu Dư.”
Quản lý Thái cũng cười vài tiếng theo: “Ảo giác thị giác cũng rất hay, giới trẻ có ý tưởng, là tôi suy nghĩ cứng nhắc quá rồi.”
“Vậy còn mấy người, cũng tự thấy mình suy nghĩ cứng nhắc, giờ quyết định ủng hộ phương án ảo giác thị giác rồi chứ?” Giọng Giám đốc Lâm đột nhiên trầm xuống.
Phòng họp im phăng phắc, ai nấy đều cúi đầu.
Giám đốc Lâm ôm sổ ghi chép đứng dậy, tuyên bố:
“Dùng phương án ảo giác thị giác, các cậu trong bộ phận thiết kế tự thương lượng với nhau đi.”
Cô ấy bước trên đôi giày cao gót rời khỏi phòng họp.
Quản lý Thái nói: “Bộ phận thiết kế ở lại một chút.”
Các đồng nghiệp khác lục tục rời đi.
“Vừa rồi mấy người cũng nghe lời Giám đốc Lâm nói rồi đấy, bây giờ tôi sẽ phân công nhiệm vụ.” Quản lý Thái nói: “Quyền chủ trì dự án giao cho Tiểu Ôn, cụ thể thì…”
“Anh Thái.” Ôn Ý cắt lời ông ta: “Ý tưởng này là của Dư An Nam, cô ấy hiểu rõ hơn, cũng biết nên làm thế nào.”
“Thiết kế chính đương nhiên là giao cho Tiểu Dư rồi, nhưng xét đến việc cô ấy chưa có kinh nghiệm dẫn dắt dự án, tôi thấy em là người phù hợp nhất.”
Quản lý Thái cười đầy thiện ý.
Ôn Ý ngẩng mắt lên, giọng điềm tĩnh: “Tôi không nghĩ vậy, việc gì cũng phải có lần đầu.”
Quản lý Thái thấy cô kiên quyết, đành đổi người: “Vậy thì lần này để Tiểu Dư làm chủ dự án. Còn về lễ Giáng sinh và Tết Dương lịch sắp tới thì…”
“Anh Thái.” Ôn Ý lại một lần nữa ngắt lời, chỉ đơn giản gọi anh ta.
Thái Vạn Tài lập tức đổi giọng: “Chuyện sau này để sau hãy bàn, giờ chúng ta nói về thiết kế cho dịp 11/11.”
Khoảng nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc, Ôn Ý là người đầu tiên rời khỏi phòng, Dư An Nam theo sau nói: “Tôi sẽ không cảm ơn cô đâu, vì lần này rõ ràng là tôi nổi bật hơn.”
Ôn Ý nghiêng đầu nhìn cô ta: “Vậy tức là cô thừa nhận mấy lần trước tôi nổi bật hơn à?”
“Tôi không có!” Dư An Nam lập tức quay nhanh về chỗ ngồi.
Cô mỉm cười, cũng quay về bàn làm việc.
Hôm nay vừa nhận nhiệm vụ, nhân viên phòng thiết kế đều tăng ca, Ôn Ý cũng không ngoại lệ. Khi cô tắt máy tính mới phát hiện bên ngoài đang mưa.
May mà cô mang theo ô, xách túi chuẩn bị tan làm. Vừa vào thang máy quay đầu lại, thì thấy Dư An Nam cũng đeo ba lô bước vào.
Hai người im lặng nhìn bảng điện tử nhảy số xuống tầng 1, không nói lời nào, rồi một trước một sau rời khỏi thang máy.
Khi đến trước cửa công ty, bước chân của Dư An Nam đột nhiên khựng lại, ngơ ngác nhìn phía trước. Ôn Ý cũng nhìn theo ánh mắt cô ta, người đứng bên đường là bạn trai cũ của cô ta, mắt đỏ hoe, đứng dưới mưa lớn, bày ra vẻ mặt đáng thương đầy si tình.
Ôn Ý cảm thấy hắn ta đầu óc có vấn đề, nhưng khi quay đầu lại thấy ánh mắt đau lòng của Dư An Nam thì càng thêm cạn lời.
Cô chịu không nổi cảnh tượng “tra nam – oán nữ” này, định bật ô rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, quay lại nói:
“Anh ta chỉ là đứng dưới mưa, rơi vài giọt nước mắt là cô đã xót rồi à? Chẳng lẽ cô chưa từng dầm mưa, chưa từng khóc sao? Anh ta mang đến cho cô có thể là giang mai, HIV, HPV, lậu, và cả tổn thương tâm lý nữa.”
Ôn Ý hít một hơi sâu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói tiếp:
“Phụ nữ chúng ta không cần phải bị tổn thương mới xứng đáng được yêu, cũng không cần kẻ ăn năn hối cải để chứng minh mình là ‘người đặc biệt’.”
Nói xong, cô xoay người rời đi về phía nhà, hoàn toàn không quan tâm Dư An Nam nghĩ gì. Lòng không thẹn, giúp được một lần là đủ rồi.
Về đến nhà, Ôn Ý tắm nước nóng, nằm vào chăn ấm, nhắn tin cho Thẩm Tư Chu kể chuyện cô nhìn thấy trước cổng công ty.
Ôn Ý: Em vẫn không nhịn được mà khuyên Dư An Nam vài câu.
Ôn Ý: Lần trước không có bằng chứng, lại có thể liên quan đến bản thân, lần này nếu không nói, em sẽ thấy áy náy.
Nói xong cô đặt điện thoại sang bên, lăn qua lăn lại trên giường, ôm gối chờ anh trả lời.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn đến:
Thẩm Tư Chu: Em làm đúng rồi. Đó là lòng tốt của em, còn người ta có chấp nhận hay không là việc của họ.
Ôn Ý: Trước đây anh đâu có nói thế.
Thẩm Tư Chu: Chỉ cần không tổn thương bản thân, và không hối hận, thì em làm gì cũng đúng cả.
Ôn Ý cong mắt cười, lại vui vẻ ôm chăn lăn thêm mấy vòng.
Ngày hôm sau đi làm, khi nhìn thấy Dư An Nam, biểu cảm của cô ta điềm tĩnh như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Buổi chiều, Dư An Nam đến bàn cô bàn chuyện thiết kế, cuối cùng lí nhí nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Chưa kịp để Ôn Ý phản ứng, cô ta đã quay về bàn mình, dán mắt vào màn hình giả vờ bận rộn.
Ôn Ý nghĩ, nếu cô ta nói cảm ơn, vậy chắc là không tha thứ cho tên bạn trai cũ kia rồi.
Dư An Nam không ngốc, có thể từng bị lừa là vì thiếu thốn tình cảm, hoặc do môi trường ảnh hưởng. Dù sao đi nữa, giúp được một người là một người.
Ôn Ý khẽ cong môi, nắm chuột tiếp tục chỉnh sửa bản thiết kế.
Giai đoạn đầu của bất kỳ dự án nào cũng đều là thời kỳ hòa hợp, từ giữa bên lên kế hoạch và bên thiết kế, đến cả giữa các nhân viên thiết kế với nhau, nên việc thảo luận trao đổi diễn ra rất thường xuyên.
“Tiểu Ôn, cô xem sửa thế này được không?” Thái Vạn Tài đi vòng qua bàn để hỏi ý cô.
Ôn Ý thậm chí không ngẩng mắt lên, thẳng thắn: “Tổ trưởng là Dư An Nam, anh hỏi cô ấy đi.”
Thái Vạn Tài đành quay sang hỏi Dư An Nam, giọng điệu lập tức khác hẳn, không giống đang hỏi mà như đang ra lệnh:
“Cô thấy được không? Tôi thấy cũng ổn, nếu không thì cứ quyết vậy đi.”
Phía sau cũng có vài người hỏi cô hoặc hỏi xong Dư An Nam rồi vẫn dè dặt nhắc đến Ôn Ý.
Trọng điểm của mọi người đã không còn là thiết kế, mà là ý kiến của cô.
Sau hai ngày suy nghĩ, Ôn Ý cuối cùng cũng quyết định: sau khi hoàn thành công việc, cô mở một file tài liệu, viết một bức thư gửi riêng cho Thái Vạn Tài và Giám đốc Lâm.
Đến giờ tan làm, văn phòng lặng ngắt, ai nấy đều ngồi tại chỗ không động đậy. Ôn Ý là người đầu tiên bước ra.
Xuống tầng, rời khỏi tòa nhà công ty Cảnh Thuận, cô trông thấy một người đàn ông đang đứng bên đường, mặc áo hoodie rộng và quần thể thao, hai tay đút túi, nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô.
Ôn Ý bước lại gần anh, hỏi: “Về rồi à?”
“Ừ, về rồi.”
Cô lại nói: “Em nghỉ việc rồi.”
Thẩm Tư Chu không hỏi vì sao, cũng chẳng hỏi cô có dự định gì tiếp theo, chỉ bình thản đáp: “Được thôi.”
“Anh biết trước rồi à? Là Chủ tịch Thẩm nói cho anh biết sao?”
“Không có đâu.” Anh nói: “Anh vô điều kiện ủng hộ tất cả quyết định của bạn gái.”
Thẩm Tư Chu khoác vai cô, cười nói: “Nhiệm vụ của anh bây giờ là dẫn bạn gái đi ăn một bữa thật ngon, để cô ấy vui vẻ mà rời khỏi công việc.”