Đêm đen vắng lặng, không một tiếng động. Mọi thứ yên tĩnh đến đáng sợ. Thi thoảng lại có tiếng nước chảy ọc ọc...
Nghe cực cực kì kinh dị!
Giống giống tiếng nước chảy pha lẫn với âm thanh xì xà xì xồ.
Hu hu hu, hãi hùng quá đi!
Tịnh Hề run rẩy cuộn mình vào chăn. Chỉ để lộ ra vài sợi tóc mềm. Một lọn tóc vàng bị cuốn vài vòng lên móng vuốt sắc đen. Lạc Cẩm Tu liếm môi, quận quận từng sợi tóc của cô vào móng tay mình, hơi thở của anh lúc này rất nhẹ, nhẹ đến mức người thường không sao cảm nhận được.
Dị âm ọc ọc kia càng trở nên rõ ràng. Không biết có phải ban sáng gặp hơi nhiều chuyện không mà Tịnh Hề lại liên tưởng...
Đằng sau cô là một con ma.
Ôi, con ma a a a!!!