Tịnh Hề bắt đầu bước vào kì nghỉ dưỡng thương. Đôi cánh của cô không thể tùy tiện thu hồi như trước nữa...
Cuộc sống như thế này, cái gì cũng rất tuyệt vời.
Lạc Cẩm Tu rất sợ bé con khóc. Khi thấy sự căm hận cùng với những giọt nước mắt của cô...
Trái tim thấm đẫm nỗi chua xót lạ kì...
Đừng, đừng làm cho bé con buồn mà...
Nghe theo tiếng lòng của bản thân, Lạc Cẩm Tu không dám phát bệnh khùng đòi trói Tịnh Hề lại nữa.
Những ngày sau đó, anh chỉ đơn thuần muốn chăm sóc cục cưng mà thôi. Thi thoảng mà lên cơn động tình thì sẽ tự dùng tay giải quyết...
Hơi buồn...
Bàn tay thô ráp của anh sao có thể đê mê như thân thể em ấy chứ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
"A...a...a.." Tịnh Hề ngồi bên thành giường, hai cánh rũ xuống, ỉu xìu. Cô mặc chiếc váy ngủ hai dây ngắn ngủn. Cặp giò mị người gập lại, gác lên gối...Trong phòng tắm liên tiếp phát ra thanh âm trầm khàn, tiếng thở dốc đục ngầu của người đàn ông. Đối với hoàn cảnh hiện giờ, Tịnh Hề đã quá quen thuộc. Một chút đỏ mặt hay ngại ngùng cũng không có, cô vô cùng đạm nhiên. Giơ tay lật từng trang sách, đọc vô cùng chuyên chú, tao nhã mà không mất vẻ gợi cảm...
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, tiếng nước chảy từ phòng tắm ngừng lại Quyển sách trên tay đột ngột bị dựt phăng đi. Tới lúc này, Tịnh Hề mới chịu ngẩng đầu lên, phát quạo, bực dọc nhìn Lạc Cẩm Tu: "Anh định làm gì, hả?"
"Bé con...anh khó chịu..." Lạc Cẩm Tu cả thân trần chạy từ phòng tắm ra phòng ngủ. Lời lẽ phun ra từ cái mồm chó của anh ta nghe cực kì thối nát: "Nó muốn em."
Nhịn lâu như thế, mỗi ngày đều đi đến trường dạy học. Đến chiều thì về nhà bầu bạn với Tịnh Hề. Cuộc sống đã nhàm chán thì thôi chớ, đã vậy về đêm phải ôm cục thịt thơm ngọt vào lòng...Con sói đói già là Lạc Cẩm Tu liệu nhịn được bao lâu đây?
Lạc Cẩm Tu giơ ra bộ dạng ủy khuất, đáng thương. Tay của anh ta cầm lấy "tiểu Cẩm Tu" đang rỉ nước, giơ lên cho Tịnh Hề...
Nhìn đi, nhìn đi...
"Bé con, anh muốn..." Muốn em!
Muốn em, muốn em, muốn em.
Chuyện quan trọng nhắc lại trăm lần vẫn không đủ.
Tịnh Hề:"..." Lặng lẽ chui vào chăn...
Đi ngủ nào. Mai sẽ là một ngày mới.
"Bé con, cho anh...cho anh đi mà..." Lạc Cẩm Tu khẩn cấp cầu xin cô. Anh túm chặt bàn tay non mịn của người phụ nữ, dí lên hạ thân sưng đỏ của mình: "Chỉ cần ma sát là được rồi. Anh sẽ không ép em nếu em chưa sẵn sàng."
Lén bắt được tia huyết quang xẹt sâu trong mắt Lạc Cẩm Tu, Tịnh Hề không dám từ chối quá quyết liệt...
Đây chính là báo hiệu của sự hắc hoá...
Nếu bổn bảo bảo mà không nhượng bộ, có quỷ mới biết được tên điên này sẽ làm gì?
Chết tiệt, thiên thần tốt co được thì sẽ dãn được.
Nghĩ tới vấn đề thu thập độ hảo cảm là Tịnh Hề muốn chết luôn cho xong.
Trải qua trăm ngàn đắng cay, độ hảo cảm vẫn vững yên như bàn thạch. Đến cả 0,01% cũng không thèm tăng.
Người anh em, tôi phải làm sao với anh bây giờ?
Con mắt ngập nước cố bắn ra vài tia phong tình câu trai. Tịnh Hề không kháng cự nữa, tay cô chủ động vuốt ve thứ khổng lồ to lớn này. Vừa sờ vừa bóp, cô liếm môi hỏi anh: "Anh hứa với em..."
"Hứa gì?" Thần trí Lạc Cẩm Tu lúc này đang bay bổng tận chín tầng mây rồi. Hơi đâu mà quan tâm xem bé con vừa nói gì chứ...
Em ấy nói gì đều đúng hết...
"Không được chạm vào em khi em không muốn."
"Được, được..." Lạc Cẩm Tu thở dồn dập, ngồi cạnh thành giường, bắt đầu híp mắt hưởng thụ sự phục vụ tận tình của Tịnh Hề...
Ôi, anh thực sự không nỡ nhưng nếu...
Mắt hoa đào diễm liễm, đỏ ngầu màu sắc ái dục đặt lên bờ môi no đủ kia. Cảm giác ra ra vào vào trong đó sẽ như thế nào nhỉ?
Tịnh Hề trông ánh mắt bất thiện mà Lạc Cẩm Tu nhìn mình, cô ác ý bóp mạnh tay...
Lại nghĩ cái chó gì thế?
Lời vừa hứa quẳng ra sau đầu rồi à?
"A...a...đúng rồi..ôi..."
"..."
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đêm nay, thật khó ngủ...
Tịnh Hề lén lút lấy ngón tay, đặt dưới hai lỗ mũi của Lạc Cẩm Tu, dò thử xem anh đã ngủ chưa...
Hơi thở đều đặn như vậy...
"Cẩm Tu..."
"Lạc Cẩm Tu..."
"Chó Cẩm Tu..."
"Đồ cầm thú..."
Lẩm nhẩm gọi đi gọi lại tên người nằm cạnh, biệt danh xưng hô nghe tới đoạn sau càng ẩn ẩn sự khinh bỉ. Gọi thế rồi, mà anh ta còn ngủ ngon...
Tịnh Hề kéo lấy cái chăn khác trên giường, chùm lên người. Bắt đầu móc máy tính bảng ra, bật lên, dò tra tư liệu về các sự việc xảy ra hơn trăm năm trước...
Điều đáng ngờ nhất là trong kịch bản đâu có tình tiết nam phụ đại nhân biến thành quỷ...
Một trăm năm qua, nam nữ chính hiển nhiên là mồ xanh mả đẹp...Có khi con cháu ba đời đẻ ra hết rồi cũng nên...
Lạc Cẩm Tu đã làm thế nào để đánh lừa tất cả mọi người trên thế giới...
Lí do vì sao thiên đường bặt âm vô tín...
Năm 2022 đã diễn ra sự kiện gì chứ...
Cô thức hơn tiếng để dò những thông tin coi là đáng để tâm trên mạng. Song, cuối cùng chỉ là mò kim trong đáy bể...
Quá khó...
Không than thở được, thời gian đã qua lâu lắm...
Cả con chuột Bếu đáng ghét chỉ biết ăn ăn ngủ ngủ kia nữa. Cô có hỏi nó chuyện gì, cái mõm chuột như kiểu bị khoá chặt vậy. Nhiều lúc hỏi đi hỏi lại, chuột nhỏ trực tiếp logout, để lại Tịnh Hề còn ngây ngốc...