Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 124



Dạo gần đây, ở Ai Cập bỗng dấy lên cơn sóng gió...

Nữ hoàng mất tích.

Nghe bảo là bị bắt cóc trong khi khởi giá đến kinh thành Thebes.

Em trai người - hoàng đế Seta vô cùng phẫn nộ. Ngài lập tức hạ lệnh phong toả toàn quốc, điều lệnh ba ngàn vệ binh đi rà soát từng cổng thành. Mọi tàu thuyền ra từ cửa sông Nile, mọi xe ngựa trao đổi hàng hóa phải được kiểm tra kĩ càng, cung cấp giấy phép mới được đi tiếp. Bằng mọi giá, phải tìm được nữ hoàng Cleopatra. Yến tiệc bắt buộc phải hoãn lại, các vị sứ giả đã vào Ai Cập sẽ được đưa đến dịch cung nghỉ ngơi.

An ninh trong hoàng cung vì thế mà nghiêm ngặt hơn nhiều.

Hoàng cung Thebes.


Thiếu niên đứng bên tầng hai, chống tay bên trụ cột khắc hoa văn. Làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, hông vắt hờ cái khăn hình lá. Lồng ngực trần rắn chắc, tóc đen dài thả bên cái eo tráng kiện. Giữa trán cậu ta đeo mạt ngạch màu hoàng kim...

Seta đưa mắt nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài. Ánh nắng rạng rỡ dát vàng lên từng lớp gạch trong cung. Tiếng bước chân của đám binh sĩ vang theo nhịp đi. Sóng sông Nile không ngừng thét gào, xô mạnh vào bờ...

Hắn ta có chút thẫn thờ...

"Seta, chàng làm sao thế? Sáng sớm đờ đẫn cái gì vậy?" Cơ thể mềm mại của thiếu nữ chợt dán chặt sau lưng thiếu niên. Đôi tay trắng nhỏ áp lên lồng ngực hắn. Seta khẽ mỉm cười, kéo bàn tay của tiểu mĩ nhân lại gần, hôn nhẹ cái vào trán nàng ta: "Maya, chào buổi sáng."

Maya từng nói, ở nơi của nàng. Các cặp đôi yêu nhau sẽ làm vậy...

Trong mấy tháng qua, hắn đã sớm quen với hành động này.

Trao một nụ hôn vào sáng sớm, Maya của hắn sẽ rất vui.

"Không có gì, ta chỉ nghĩ về chuyện chị gái thôi." Hai bên gò má Maya hiện lên rặng mây đỏ ửng. Nàng ngại ngùng dụi dụi đầu vào ngực hắn. Nghe được câu trả lời, Maya ngẩng cái đầu tóc vàng xoăn xoăn lên, cười an ủi. Cặp mắt xanh linh động, nói với Seta: "Nữ hoàng Cleopatra là một người như thế nào?"

Nàng muốn tìm hiểu thêm về hắn ta...

Người chồng tương lai của nàng...

Thực lòng mà nói, Maya cũng rất tò mò về vị nữ hoàng trong truyền thuyết này...

Sử sách ghi, người chính là hiện thân của nữ thần sắc đẹp Ai Cập cổ.

Sử sách ghi, người chính là một đấng minh quân.


Sử sách còn ghi, chính nữ hoàng Cleopatra là người đã dùng tinh cát, sỏi đá để lọc nước sạch cho nô lệ uống.

Vị nữ hoàng này, cái gì cũng hoàn hảo...

Chỉ tiếc là, ngài chết quá trẻ, tạ thế khi chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Được mai táng tại hoàng lăng Ai Cập...

Maya nhiều khi cũng ngờ ngợ, nàng đã đọc hết tư liệu cổ xưa về nữ vương Cleopatra. Nhưng hoàng đế Seta thì chưa rõ lắm...

Dường như trong dòng xoay chuyển của các thời đại, hắn ta khá mờ nhạt giữa hàng đống chiến tích huy hoàng của các vị Pharaoh đời trước và đời sau...

"Chị ấy à..." Seta trầm ngâm: "Là một người rất khó tả."

Không phải hắn nói điêu đâu.

Chị gái hắn chắc chắn là người chị kì lạ nhất trong lịch sử.

"Khó tả thế nào?" Trên đầu Maya tòi ra dấu chấm hỏi to đùng. Gương mặt tràn đầy khó hiểu nhìn người trước mặt...

Này, có em trai nào lại nói như thế sau lưng chị mình không?

"Nàng đừng lo." Nâng mặt người thương lên, chụt chụt mấy cái. Seta thấp giọng thì thầm: "Chị gái ta chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt thòi."

Ít nhất, từ hồi nhỏ đến giờ, những lúc chơi đùa cùng nhau bên bờ sông Nile, người áp đảo luôn là chị hắn.

Chỉ mong sau bao năm chưa gặp, chị ấy vẫn giữ phong thái năm xưa, không để bản thân mình ăn trái đắng mà thôi.


\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Làng chài cạnh dòng sông Nile, Hạ thành Ai Cập.

Trong ngôi nhà nhỏ nhắn lát bằng gạch đá, xung quanh đầy các thùng, chậu nước. Ở phía bên vườn là cả vườn đầy các loại hoa quả. Mùi hoa tươi phảng phất đâu đây. Không khí thanh mát, mùi gió sông thổi tới, nhành lá ngọn hoa rung ra rung rinh.

Lão già to béo xuất hiện, râu quai nón che đi nửa cái mặt đầy nếp nhăn. Hai tay lão bưng cái mâm to oành. Trong mâm là hai đĩa thịt nướng, hai bát cơm, hai đôi đũa, một cái thìa nhỏ, hai chiếc khăn. Cùng với một ít hoa quả và rượu trắng. Lão ta giơ bàn tay to lên, gõ gõ cánh cửa gỗ...

Cạch... Cửa gỗ mở toang. Bóng dáng người đàn ông cao lớn ló ra. Thân trên mặc mỗi cái áo voan mỏng manh, hé hé mở mở vòm ngực mê hồn. Mũ kín trùm đầu, lộ ra mỗi hai con mắt. Ăn mặc kiểu này...

Quả thực trông khá hài hước.

"Ngài Feyrld, đồ ăn đây ạ."

Feyrld giơ tay nhận lấy mâm đồ ăn thơm phức, giơ chân đá cửa đóng rầm một cái. Cửa đóng quá mạnh, đụng đỏ cả cái mũi to của lão già. Lão ta bĩu bĩu môi, vuốt vuốt cái mũi tẹt vì đau mà đỏ cả lên. Lầm bà lầm bầm xoay người dời đi...

"Ăn không?" Đặt mâm cơm xuống thảm. Người đàn ông bước đến gần, ngồi cạnh thiếu nữ đang nằm trong góc. Hai tay của Tịnh Hề bị chói chặt chẽ, quặp lại sau lưng. May thay miệng nàng không bị nhét vải vô. Thân hình gục xuống bên nệm ghế, mũ trùm đầu được vứt ra. Lộ rõ gương mặt nhỏ xinh, làn da trắng nõn. Cặp mắt hạnh ác độc trừng trừng tên Feyrld, nàng nghiến răng nghiến lợi: " Ngươi thả ta ra trước đã."




Bình Luận (0)
Comment