Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 190



"Ngươi lại phải xuống kinh thành à?" Tịnh Hề khoanh chân ngồi bên bệ cửa sổ, nắng mai rọi qua thân nàng. Như thể dát thêm một lớp thánh quang, xinh đẹp rạng ngời. Gió hạ thổi khiến ống tay áo nàng phất phơ, chậu cây thảo mộc nhỏ bên cạnh khẽ khàng lắc lư. Hướng đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hành động thu dọn tay nải của Hi Hoa, nàng đã đoán được sương sương thân phận của thiếu nữ ngoài kia...

Khiến cho Y Quân đại nhân vang danh khắp thiên hạ đích thân xách mông dời núi...Ừm, chàng ta vốn luôn cao cao tại thượng. Ngoại trừ kẻ được chàng thích ra, đâu ai đủ khả năng khiến Hi Hoa thế này chứ...

Tuy đã đoán được kết quả này, nhưng trông dáng vẻ chàng ta vì nữ nhân khác kìa. Không hiểu vì sao càng nhìn càng chướng mắt. Chợt nàng rất muốn cầm quả sầu riêng đập tòi não chàng...

Đương lúc này, Hi Hoa vắt tay nải lên vai. Nghiêng đầu ngó sang con ma đang vắt vẻo trên cửa sổ. Nghĩ về cái gì đó, đáy mắt đào hoa vốn dịu dàng của chàng đột ngột trầm hẳn đi. Tia huyết quang quỷ dị xẹt qua rất nhanh rồi biến mất. Tới lúc này, Hi Hoa mới trả lời câu hỏi ban nãy bé con đưa ra cho chàng.

"Nàng đi xuống kinh cùng ta."

Nghe tới câu này Tịnh Hề cứng đờ (\*)ma. Chưa suy nghĩ quá ba giây, nàng đã cáu kỉnh đáp lại. Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại đầy giận dỗi, hai má bánh bao phụng phà phụng phịu. Thái độ phi thường kiên quyết, không cho Hi Hoa cơ hội phản bác: "Ta không đi đâu. Mình ngươi xuống là được rồi. Mắc mớ gì lôi ta vào?"


(\*) Đoạn này tính ghi "cứng đờ người", nhưng do chị nhà là ma nên mị ghi vậy đó.

Chết tiệt, đừng hòng bảo nàng xuất sơn.

Mấy lần trước đây, cứ hễ xuống kinh thành, y như rằng chuyện xui xẻo nào đấy bèn ập tới.

Với lại, bảo ta đi cùng nữ nhân đó...

Sorry, bảo bảo xin kiếu.

Nhận được câu nói đấy của người thương, cùng với dáng vẻ hời hợt của Tịnh Hề. Ban đầu Hi Hoa vẫn còn dịu giọng khuyên thêm vài câu. Sau cùng, do nàng cứ khăng khăng lắc đầu từ chối, Hi Hoa đã không kiềm chế được nữa. Chàng túm chặt tay nàng, gắt gỏng: "Ta nhắc lại, nàng nhất định phải xuống kinh cùng ta."

Không được!

Tuyệt đối không thể để cho nàng ấy dời tầm mắt chàng quá xa...

Chàng đang sợ hãi...

Những ngày tháng yên bình vừa qua trong ngôi nhà tranh dường như là một giấc mộng dần lung lay, vụn vỡ...

Thái độ của Hi Hoa như vậy, Tịnh Hề cho rằng chàng ta đang nạt nộ mình. Thuở đời có ai như vậy không chứ? Còn bắt người ta phải đi theo mình?

Đừng hòng nàng đồng ý.

Không đi chính là không đi.


Vẻ mặt ôn nhu của Hi Hoa sắp sửa xuất hiện dấu vết rạn nứt. Khoé môi giật giật liên hồi, gắng gượng nuốt cục tức vào bụng. Chàng chỉ đành cúi đầu ôm chặt ma vào lòng. Xúc cảm hoang mang sợ hãi trong lòng dần dà tiêu tan...

Không nỡ tổn thương nàng, không nỡ tỏ thái độ với nàng...Chàng chỉ đành dùng cách này xoa dịu bản thân...

Chỉ khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào ngất ngây này, bao muộn phiền cũng lặn mất.

Tịnh Hề bị doạ cho hết hồn, Hi Hoa ép sát thân hình cao lớn của mình với thân nàng, bắt nàng núp trong lồng ngực chàng tựa chú chim hoàng yến nhỏ. Không thể né tránh được, chiếc eo sớm bị khoá chặt. Hai chân thon dài bị tách ra, quặp bên vòng hông của người đàn ông. Rất nhanh, Tịnh Hề liền cảm thụ được...nàng hận không thể gặm chết thằng cha nội này.

Cmn! Bảo bảo là ma đoá! Thế mà...mà... chàng ta còn lên cơn động kinh được.

Quá điên rồ! Ta nên chạy khỏi đây.

Âm thầm nhắc nhở mình là như vậy, Tịnh Hề đờ đẫn đưa tay chống chống trên ngực chàng. Cái mông khẽ lui về phía sau một tí xíu, tránh ma sát với vật nam tính nóng hổi dưới đó. Hi Hoa cũng không có ép sát thêm nữa, chỉ tuỳ tiện dùng cằm cọ cọ bên đỉnh đầu tiểu ma nữ. Một tay ôm eo, một tay vuốt tóc Tịnh Hề...Đây quả là một quá trình hưởng thụ tuyệt vời...Lặng im hồi lâu, trong không khí ngượng ngùng, chẳng ai dám mở miệng bắt chuyện trước. Cuối cùng, vẫn là chàng ta chủ động lên tiếng: "Xuống kinh cùng ta nhé?"

Tịnh Hề:"..." Chưa xong à?

Tưởng vừa tái phát bệnh thì chàng ta bình thường rồi chứ?

"Không. Ta không đi đâu."

...

Bất lực.

Thật quá ư bất lực!


Nhưng lại không biết nàm xao...

"Nếu ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ dời khỏi ngươi đó." Không chịu nổi sự lải nhải liên hồi của tên đàn ông trước mắt, Tịnh Hề đành đánh đòn phủ đầu. Nàng vừa dứt lời, người đó đã vội vàng im lặng. Chỉ là lực đạo trên eo càng tăng mạnh thêm, như thể không thể một phát bẻ gãy eo nàng vậy. Hơi thở phảng phất hương thảo dược của nam nhân cũng trầm hẳn đi. Tịnh Hề bỗng hối hận khi mình nói mà không biết suy nghĩ. Nàng có cảm tưởng chàng ta sẽ vung tay bóp chết mình vậy...

Hi Hoa hít vào, thở ra, từng hơi từng hơi một. Há mồm cắn mạnh vào chiếc cổ non mềm của nàng, mạnh mẽ đến mức Tịnh Hề phải kinh hô kêu đau. Nàng nghe thấy bên tai mình có tiếng thầm thì: "Không được, không được đi..."

Không được, bé con đừng mà.

Đừng khiến chàng nổi điên.

Đừng đánh thức con quỷ trong người ta.

Xin nàng đó.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

\*\*Tôi nói trước đó rồi, vị diện này anh nhà chỉ hiền hơn vị diện trước xíu thôi. Chứ đòi ảnh bình thường thì...không có chuyện đó đâu




Bình Luận (0)
Comment