Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 38



Tịnh Hề vào thang máy, đi xuống tầng ba mươi hai.

\[ Kí chủ, ngài không biết nam chính tức tới mức nào đâu.\] Chuột nhỏ đầy khoái trá...

Ha, ai bảo hắn ta ngông thế làm gì?

Nghĩ bản thân mình là giỏi nhất thế giới chắc?

Tịnh Hề gẩy gẩy móng tay, cười ngọt: "Ta sẽ khiến sự nghiệp của hắn tụt dốc không phanh. Ngươi nghĩ xem hả chuột? Một kẻ mắt cao hơn đầu như Tống Hành mà trở nên thấp hèn thì như thế nào?"

\[...\] Tưởng tượng xem nào...

Chắc sẽ rất tuyệt vời!!!

Chuột nhỏ không hề biết rằng nó đã bước một chân sang con đường thành fan não tàn của kí chủ.

Tịnh Hề đi vào khán phòng tổ chức hội sở Hoa Hải. Cô đảo mắt nhìn...

Nhiều người như vậy, ta sao biết được Nhiễm Sương ở đâu?

Nhiễm Sương ơi, where are you now?


\[ Kí chủ, ngài nhìn về hướng cửa kính đi. Lão già Chu Hồng đang đứng đó đấy.\]

Tịnh Hề rất nghe lời, cô quay đầu theo hướng chuột nhỏ chỉ. Khu đó trưng bày thức ăn, rượu vang và các loại nước.

Có một nhóm tầm năm, sáu người đang đứng đó.

Nam có, nữ cũng có.

Ừm, có một người đàn ông đang cõng một người phụ nữ...

Hả???

Tịnh Hề bước lại gần, cô lén lút liếc sang...

Ma ma ơi!!!

Con vừa nhìn thấy cái gì thế???

Tịnh Hề cố mở to mắt kiểm chứng, người đàn ông kia là một lão già, mặt lão xanh bủng, vầng mắt thâm quầng, bộ dạng đúng kiểu một giây sau sẽ bị gió thổi bay.

Không không, đó đâu phải vấn đề chính!

Trên lưng lão ta có một...

Con ma!!!!

Ma nữ tóc dài che khuất đôi mắt, mồm ả ngoác ra, cái lưỡi đỏ thẫm như máu liếm láp mặt lão già. Tay ả ta ôm chặt lấy cổ lão, chân vắt lên eo lão. Toàn thân váy trắng, làn da xám xịt. Xung quanh hai kẻ này có luồng khí đen mờ nhạt bao phủ...

Tịnh Hề:"..." Cố gắng tự thôi miên chính mình.

Đây là một quyển truyện ngôn tình đô thị...

Đây là một quyển truyện ngôn tình đô thị...

Đây là một quyển truyện ngôn tình đô thị...

Tịnh Hề chớp chớp mắt, nhìn lại...

Ả ma nữ vẫn treo trên thân hình gầy gò của lão già. Thậm chí ả ta còn vươn cái lưỡi dài về phía Tịnh Hề đứng, cái đầu đầy tóc lắc lắc.

"..." Trời má!!! Vậy ta đây được tặng con mắt âm dương à?

Chuột nhỏ nãy giờ không lên tiếng mới rụt rè nói: \[ Kí chủ ơi, con ma nữ đó...nó chính là Nhiễm Sương đấy ạ.\]

Tịnh Hề:"..." Ngươi nói lại đi chuột, dạo này hình như tai ta lãng rồi?


\[ Đó là Nhiễm Sương ạ.\] Chuột nhỏ run sợ, nó nhanh chân chui vào không gian hệ thống.

Lỉnh nhanh thôi. Kí chủ sắp hộc máu rồi.

Tịnh Hề thực sự muốn đập nát con chuột béo kia, đem đi làm bánh bao nhân thịt chuột.

Nó thế mà bảo cô đi làm giao dịch với một con ma nữ oán khí đầy mình???

Chết tiệt, kịch bản này bị méo mó hết rồi!!!

Một gói kẹo mút cũng không thể cứu rỗi được tâm hồn nhỏ bé đang bị tổn thương của bổn bảo bảo.

Không, mười gói cũng không thể.

Chân có chút run rẩy, Tịnh Hề tỏ vẻ bình tĩnh bước nhanh ra cửa. Trước khi rời khỏi khán phòng, cô ngó đầu vào...

Oa oa oa, con ma nữ kia đã nhấc tay lên, nó đưa tay về phía cánh cửa.

Sống lưng lạnh toát, Tịnh Hề nhanh chân đi về. May là thang máy có nhiều người, cô cảm thấy đỡ sợ hơn nhiều.

Nhưng khi đứng trước cổng khách sạn, Tịnh Hề thật sự tuyệt vọng...

Ở đây không một bóng người, Tịnh Hề mặc một chiếc sườn xám mỏng manh, gió đêm lạnh lẽo quật mạnh vào mặt cô. Tóc mái phất phơ, trong lòng chợt bình tĩnh lại...

Không phải chỉ là một con ma thôi sao.

Con người phải vượt qua nỗi sợ thì mới lớn lên được!!!

Bảo bảo không có sợ đâu nha.

" Cô đang đợi ai à?" Tịnh Hề nghe thấy có người nói chuyện với mình, quay đầu xem...

Là một cô gái trẻ.

Cô ấy mặc một bộ đồ khá giản dị. Tóc búi thấp, nụ cười xinh đẹp, núm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện.

Thật là một cô gái dễ gây thiện cảm.

Chắc làm phục vụ viên ở đây đi.

" Ừm, tôi đang chờ tài xế đến đón." Tịnh Hề đáp qua loa có lệ. Hiện tại cô không có hứng thú nói chuyện với người ngoài.

" Cô đẹp thật đấy." Cô gái trẻ khen ngợi, ánh mắt cô ta lướt qua từng đường cong trên cơ thể Tịnh Hề.

Chưa kịp để Tịnh Hề trả lời tiếp, cô ấy đi vào khách sạn, chỉ để lại một câu: "Tôi vào kia đây. Tạm biệt cô nhé."


Tịnh Hề:"..." Ông nội nó, cô gái này có bệnh à?

Cho dù ta đẹp thật nhưng...

Cố kìm nén cảm giác quái dị trong lòng, Tịnh Hề không thèm để ý đến cô gái kia nữa. Cô lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho tài xế đến đón mình.

"Em đứng đây một mình làm gì?" Giọng nói trầm thấp vang lên, Tịnh Hề bỏ điện thoại xuống.

Là Trầm Ngạn.

Tay anh đút vào túi quần, thân trên mặc áo sơ mi màu xanh. Thân hình anh cao lớn, rắn chắc, anh cười dịu dàng hỏi cô.

Từ từ đã, anh ta vừa nói gì?

Em đứng đây một mình làm gì...

Đứng đây một mình...

Một mình...

Không phải chứ, rõ ràng vừa nãy...

Tịnh Hề bèn nhớ tới con ma nữ có cái lưỡi thằn lằn...

Đừng nói là cô gái vừa rồi...

Nghĩ cũng không dám nghĩ nữa, Tịnh Hề lại gần Trầm Ngạn, hỏi anh: "Vừa nãy anh thấy em đứng đây một mình thôi à?"

Hơi thở thiếu nữ thoang thoảng bên mũi, Trầm Ngạn có chút mất tự nhiên lùi lại: "Đúng vậy đấy. Anh chờ em trên xe song em cứ đứng yên ở đây một mình."

Tịnh Hề:"..." Ăn \*\*\* rồi.

Phải chửi bậy một chữ cho đỡ sợ mới được.




Bình Luận (0)
Comment