Bác tài thấy cảnh sau lưng, Nhị thiếu nhà ông đang cưỡng hôn một đứa nhóc, tay không khỏi run lên...
Xém nữa thì đâm vào cột điện.
Hả hả hả...
Giới trẻ bây giờ khẩu vị muối biển à?
Đến cả đứa bé cũng không tha.
Tài xế thầm than vãn trong lòng, ngoài mặt vẫn tiếp tục lái xe, còn rất tri kỉ mà kéo tấm chắn lên che nữa.
Dẫu sao hai đứa trẻ thì có thể làm được gì nhau?
Ông ta vẫn không quên, nhị thiếu giờ mới mười sáu tuổi.
Che tấm chắn đi ấy à, căn bản là ông ta không muốn bị ép phải nuốt cẩu lương.
Tịnh Hề tức giận, đẩy cái mặt chó của Lạc Cẩm Tu ra, lạnh giọng: "Anh vừa làm cái gì thế?"
Thần kinh!
Lại dám hôn môi ta!!!
Oa oa oa, nụ hôn đầu của bổn bảo bảo!
Cái tên súc vật này!
Lạc Cẩm Tu dí mặt lại gần, hơi thở bạc hà phả thẳng vào mặt Tịnh Hề khiến cô nhíu mày. Mắt hai người đối diện với nhau. Lông mi dài cong vút của cô chớp chớp, chọc ngứa mi mắt anh. Lạc Cẩm Tu si ngốc cười, anh rất thích tư thế này...
Trước đây, tiểu thiên sứ luôn nhìn anh như vậy...
Cảm giác khi đấy, sâu trong đáy mắt cô, chỉ tồn tại duy nhất hình bóng anh mà thôi.
Bây giờ vẫn nên thế, phải không?
"Em không thích anh hôn em sao?" Chỉ chụt chụt cái thôi mà, sao em ấy phản ứng gắt vậy. \( Có lẽ anh đã quên rằng chị nhà của chúng tôi còn nhỏ