(7)
Mấy ngày sau đó Lâm Tùy Tinh không tiếp tục tìm tôi nữa, vừa vặn cuối tuần cũng không phải đi đến phòng thí nghiệm, khi trái tim tôi bình tĩnh hơn thì cậu ấy bỗng nhiên gửi wechat cho tôi.
“Đàn chị, áo lông vũ của chị ngày mai tôi trả lại ấy nhé?”
Ôi… Sao không gọi ‘chị’ nữa?
Ngày mai…Tôi suy nghĩ một lúc, ngày mai tôi muốn đi xem các anh khóa trên chơi bóng, các cô gái trong phòng thí nghiệm của tôi đều muốn đi cổ vũ.
Tôi trả lời: “Mai không được rồi, tôi phải đi cổ vũ các anh khóa trên chơi bóng.”
Bên kia luôn hiển thị “đang nhập tin nhắn” tôi chờ một lúc lâu, cậu ấy trả lời một chữ “Được.”
Tôi có chút khó hiểu, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, kết quả đến sân bóng rổ, tôi mê mẩn.
Trên sân bóng, Lâm Tùy Tinh mặc quần áo thi đấu, rất bảnh bao mà tràn đầy sức sống, trở thành tâm điểm của toàn trường, sau khi tôi đi ngang qua, sau lưng cậu ấy như có mắt, quay người đối mặt với tôi, hình như còn nhướng mày, lộ ra nét lưu manh lơ đãng.
Moá! Sao tôi cảm thấy hình như cậu ấy đang mê hoặc tôi vậy?
Nói xem đàn anh chơi bóng mà ánh mắt tôi hoàn toàn không dứt ra được cậu ấy, quả thực quá chói mắt.
Thằng bé này khá lắm, tôi ôm lấy trái tim mình, trái tim tôi như mất kiểm soát, không còn nghe lời bộ não nữa rồi!
Sau khi kết thúc trận đấu, các bạn học cùng trong phòng thí nghiệm đều đi đưa nước cho mấy anh khóa trên, tôi cũng lấy lại tinh thần đi đưa nước nhưng bỗng nhiên bị ngăn cản giữa đường.
Lâm Tùy Tinh tùy tiện lấy áo lau mặt, đôi mắt lóe sáng lấp lánh, thở hổn hển, chỉ chỉ chai nước trong tay tôi nói: “Tặng cho tôi à?”
Hở? Không phải, tôi định đưa cho đàn anh.
Tôi còn chưa kịp trả lời cậu ấy đã đưa tay ra lập tức, cười với tôi một cái rồi nói: “Cảm ơn chị ạ.”
Damn!
Đàn anh, em có lỗi với anh, em bị sắc đẹp mê hoặc rồi, đương nhiên phải đưa nước cho em trai khóa dưới này.
(