Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 14

Con phố vào buổi tối trở nên yên tĩnh kì lạ. Chiếc xe vẫn di chuyển chầm chậm trong màn đêm. Dưới ánh đèn đường, gương mặt thâm trầm của người kia trở nên nghiêm nghị hơn thường ngày. Người còn lại có chút căng thẳng, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng quyết định mở lời.

- Nè... Anh giận tôi hả? - Nhìn sắc mặt thâm trầm của Mục Tống Thần, Lập An Hạ khẽ kéo tay áo hắn hỏi nhỏ.

-...

- Tôi xin lỗi... Tôi biết tôi không nên làm như vậy...

-...

- Nè, nói cái gì đi? Mặt anh như vậy làm tôi sợ nha...

-...

- Nè, anh bị gì vậy? Nè... - Lập An Hạ rù rì.

-...

- Yahh, anh mở miệng ra nói cho tôi nghe coi!

-...

- Mục Tống Thần!!!

-...

- Nè, anh... Ah...

Lập An Hạ mở to mắt, hai tay định đánh hắn ngừng lại giữa không trung. Tên này... Tên này... Chính xác là đang cắn cô!! Cắn vào má cô a!! An Hạ ngây người, bần thần trong giây lát. Mặt cô nóng bừng, có cảm giác máu đã dồn hết lên não. Cảm giác này... Cảm giác trái tim run rẩy kì lạ này... Mục Tống Thần hơi nhắm mắt, hôn lên má An Hạ, sau đó khàn khàn nói:

- Cô lảm nhảm thêm một câu nữa, tôi hôn cô thêm mười cái!

Sau đó ngồi thẳng dậy.

- Đến nhà rồi.

Lập An Hạ vẫn trơ người.

- Lập An Hạ, đến nhà rồi!

Nhìn gương mặt đỏ ửng như vẫn còn ở trên mây của cô, hắn khẽ bật cười:

- Cô không vào nhà, tôi hôn cô thêm một cái nữa!

Rầm! Cánh cửa xe đóng sầm lại, Lập An Hạ chạy như bay vào nhà. Khóe môi hắn cong lên, dưới ánh đèn ngoài sân lộ ra một nụ cười làm say lòng người.

***

Mười một giờ đêm.

Mục Tống Thần vừa bàn giao xong công việc, tắm một cái rồi thay quần áo chuẩn bị ngủ. Hắn nằm trên giường, bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mưa từ lúc hắn vừa về đến nhà, càng lúc càng lớn. Tiếng sấm chớp rạch trời điếc tai, cây cối ngả nghiêng theo chiều gió. Hốt nhiên, trong đầu hắn có vài hình ảnh lướt nhanh qua.

"Thần, anh có thích mưa không? Em không thích chút nào, nếu không có nó, đáng lẽ em có thể đi gặp anh rồi!"

"Thần, mưa thật là phiền phức, hôm nay mà không mưa, chuyến đi của chúng ta sẽ rất vui vẻ đó!"

"Thần, sau này em làm vợ anh, anh đồng ý không?"

"Thần, con trai chúng ta sau này lấy tên anh, con gái chúng ta lấy tên em. Nhà chúng ta bốn người thật hạnh phúc, có được không?"

"Thần..."

Hắn khẽ xoa xoa mi tâm, lòng hỗn độn vô cớ. Hòa Diệu Chi... Em nói đi, rốt cuộc tôi có còn yêu em không? Hòa Diệu Chi... Em nói đi, rốt cuộc tôi có nên hận em không? Em bảo tôi phải làm sao đây? Hay là... tôi buông tay em nhé... Chúng ta, kiếp này, đã không thể bên nhau nữa rồi... Tôi đã có vợ, cho nên, thật xin lỗi, tôi đã không thể thực hiện lời hứa của mình... Tôi không thể... Em, ở một phương trời mới, hãy đi tìm người đàn ông đích thực của mình và hạnh phúc đi, nhé...

Hắn thôi nghĩ, tắt đèn, quấn chăn vào người chuẩn bị ngủ thì... cạch cạch... Tiếng cửa phòng mở ra vang lên... Trong tầm mắt hắn, xuất hiện một dáng người nhỏ, tóc tai bù xù như quỷ. Mục Tống Thần vội vã ngồi dậy, hốt hoảng hỏi:

- Cái gì vậy? - Rồi với tay bật đèn ngủ.

Lập An Hạ đứng đó, tay ôm cả đống gối và mền, hai chân run run làm cả người cô cũng run theo. Cô lên tiếng:

- Anh... Anh cho tôi nằm chung với, được không?

- Sao vậy? Nhớ tôi quá nên không ngủ được à? - Mục Tống Thần nhướng mày.

- Anh..! - Cô cười trừ - Ừ... Nhớ anh quá không ngủ được, cho tôi ngủ chung đi!

- Đến đây! - Hắn gật đầu, ngáp dài.

- Cảm... Cảm ơn...

Lập An Hạ khó nhọc bê gối mền tới. Người cô vừa nhỏ vừa thấp, thành ra như lọt thỏm giũa đống chăn. Cô ngồi trên mép giường, từ từ nói:

- Tôi nằm bên đây, anh sít ra ngoài kia chút đi!

Ổn định xong đâu vào đấy, hắn tắt đèn một lần nữa. Căn phòng chìm vào bóng tối. Lập An Hạ căng thẳng mở to mắt nhìn trần nhà, nhớ đến mấy hình ảnh ghê rợn vừa xem, không tự chủ được kéo mền lên cao chút nữa. Mặc dù bên trong hơi nóng, nhưng mở mền ra lại càng lhủng khiếp hơn, nên đành quấn cả lớp chăn dày. Vừa mệt vừa buồn ngủ, Lập An Hạ tự nhủ, nhắm mặt lại thôi. Nhưng vừa nhắm lại, những hình ma quỷ lại ùa về, làm cô lập tức mở bừng mắt.

Tiếng mưa rơi xối xả ngoài kia, hòa với tiếng gió hú nghe rợn cả gai ốc. Lập An Hạ khẽ rùng mình, liếc qua người bên cạnh.

- Ê, anh ngủ rồi hả?

-...

- Ngủ thật rồi, đúng là...

-...

- Mà sao anh lại không sợ ma nhỉ? - Lập An Hạ bắt đầu cuộc hội thoại một mình.

-...

- Hừm, sau này mình nhất định không xem phim ma nữa... Thật ghê! A...

Hắn đột nhiên trở người, cánh tay vòng qua người Lập An Hạ ôm chầm lấy cô. An Hạ hơi sững người, muốn đẩy ra nhưng không được. Cuối cùng, cô buông xuôi luôn...

Hừm... Người này thật ấm a, làm cô cảm thấy an toàn muốn chết! Hình như... dễ ngủ hơn rồi...

Người kia hé một mắt, nhìn cô gái đã ngủ say, khóe môi ẩn hiện ý cười. Mục Tống Thần mở mền của cô ra, hừ, nóng hổi như vậy mà vẫn đắp chặt, sợ cái gì mà lắm thế! Hắn "quấn" cả hai vào cùng một cái mền, siết chặt vòng ôm hơn một chút, để mặt An Hạ tựa vào ngực mình, từ từ đi vào giấc ngủ.

Mưa ngoài kia vẫn triền miên không dứt, thổi những đợt gió mát lành vào căn phòng nhỏ...

Ở nơi đó, có hai trái tim cùng chung nhịp đập...

Ở nơi đó, có hai người cần đến yêu thương...

Ở nơi đó, có cái gì là lạ vừa mới chớm nở...

__ __
Bình Luận (0)
Comment