Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 18

- An Hạ, chị ở đây! - Lập An Vy vẫy tay nồng nhiệt kêu gọi.

- Hừ, cuối cùng chị cũng nhớ đến em à? - Lập An Hạ thả túi xách xuống ghế ngồi, bĩu môi nhìn chị mình - Chị và tên Hạ Nhất Kỳ kia sao rồi?

- Bọn chị á... - An Vy đỏ mặt -... Vẫn rất tốt...

- An Vy, người đàn ông đó rất không tốt, mỗi lần gặp anh ta em đều có cảm giác không an toàn.

- Hạ Hạ... em và tổng giám đốc của Mục Chi... rốt cuộc có quan hệ gì? - Lập An Vy đánh trống lảng.

- Ách... Sao chị lại hỏi như vậy?

- Em đi với anh ta, lẽ nào người khác đều mù?

- Chị theo dõi em? - Cô nhíu mày.

- Không có... Không có... Chỉ là...

- Em và hắn kết hôn rồi... - Cô khẽ nói, nói rất nhỏ.

Lập An Vy khẽ gật gù, sau đó mắt trợn ngược.

- Em và hắn kết hôn rồi? Kết... Kết hôn? Là... là thế nào?

- Kết hôn chính là kết hôn!

- Em... Không phải... Sao lại... - An Vy bất ngờ đến mức líu cả lưỡi, nói không được.

- Mà lần này hẹn em ra ngoài làm gì thế?

- Em cũng biết rồi đó... Hạ Nhất Kỳ và Mục Tống Thần sắp tranh với nhau một hạng mục...

- Cho nên... chị muốn em làm... gián điệp?

- À... Ừm...

- Lập An Vy!!! Chị đúng là điên thật rồi!! Chuyện của họ em chẳng biết gì cả, cũng không có ý định xen vào. Tốt nhất nên là cạnh tranh công bằng!

- An Hạ, giúp chị một lần đi... Chị xin em...

- Không thể. Em không thể.

- Hạ, Nhất Kỳ bị ung thư giai đoạn cuối rồi... Anh ấy không sống được bao lâu nữa... Em giúp chị một lần, hoàn thành di nguyện cuối cùng của anh ấy, được không em?

- Ung... Ung thư?

An Vy cuối đầu, đôi mắt song sánh nước. Lập An Vy yêu Hạ Nhất Kỳ bao nhiêu, Lập An Hạ cô đương nhiên biết. Chỉ là, cô có cảm giác ánh mắt yêu thương của anh ta dành cho chị mình rất giả dối...

- Haizz... - Cô thở dài - Cho dù em muốn giúp chị đi, nhưng mà tài liệu của hắn bảo mật kĩ như vậy, em lại không rành về công nghệ, làm sao giúp chị đây?

- Không cần lo, chị đương nhiên có cách!

Lập An Vy rù rì gì đó vào tai Lập An Hạ, đột nhiên thần sắc cô nhuộm một màu vừa đỏ vừa đen...

***

Năm giờ chiều.

Đúng ra giờ này trong phòng bếp sẽ tràn ngập tiếng xào nấu và mùi thơm của thức ăn. Nhưng thật kì lạ, Mục Tống Thần nhíu mày. Chẳng lẽ hôm nay cô đi ra ngoài sao? Trong nhà rất yên tĩnh, một tiếng động của cũng không hề phát ra. Hắn mở tủ lạnh, như thường lệ lấy ra ngoài một ly nước ép táo và nho xanh đã được An Hạ chuẩn bị sẵn.

Cả căn bếp trống trơn. Thức ăn còn tươi sống được lấy ra ngoài, có lẽ cô chuẩn bị nấu. Mục Tống Thần đi lên căn gác, đi ngang qua thư phòng. Đáng lẽ hắn sẽ về phòng thay quần áo, nếu không bởi vì tiếng nói ấy dễ dàng chui tọt vào tai.

- Không có. An Vy, chị có chắc nó nằm ở đây không?

- [...]

- Màu trắng? Có rất nhiều tập giấy màu trắng... Dự án "Hoàn Cầu"? Đợi một chút.

- [...]

- Thôi được rồi, một lát em tìm xong sẽ gọi lại.

Mục Tống Thần hơi mở hé thư phòng, nghiêng người nhìn vào trong. Nếu không vì tận mắt chứng kiến, hắn thật sự không ngờ Lập An Hạ miệng mồm chính trực, bảo vệ công lý lại làm một công việc như vậy.

Mặt hắn hơi tái đi, cõi lòng có chút nhói.

Cô tận lực tìm, vừa tìm vừa suy nghĩ. Mục Tống Thần, tôi xin lỗi, Hạ Nhất Kỳ sắp chết rồi, tôi không cam lòng nhìn chị mình đau khổ như vậy. Bất chợt, cô nhớ đến gương mặt cương nghị ấy, lòng thắt lại. Nếu... Nếu lần đấu thầu này thua, công ty hắn có gặp tổn thất gì không? Phải làm sao đây? Cô không muốn An Vy buồn, càng không muốn phản bội Mục Tống Thần. An Hạ suy nghĩ đến mức thất thần, sau đó lại vội vã tìm, không hề để ý đến người đứng ngoài cửa.

Ngón tay hắn đã run rẩy đến mức khó hiểu. Có phải vì quá tin tưởng cô, cho nên lúc bị phản bội, mới có cảm giác này hay không? Bởi vì tin tưởng An Hạ, hắn mới đem những tài liệu quan trọng này về nhà, nhưng mà...

Tay cô chợt khựng lại... Dự án "Hoàn Cầu". Bìa màu trắng. Nếu mở cái này ra, có phải là... Hạ Nhất Kỳ sẽ thắng không? Tay An Hạ run run, trong lòng là một màn đấu giữa tình và trí.

Đúng lúc này, An Vy lại gọi một lần nữa.

- [...]

- Thấy rồi...

- [...] - Đầu bên kia An Vy không ngừng hối thúc.

- Em... Em... Hạ Nhất Kỳ, hắn...

Ngón tay vừa chạm vào bìa định lật... Đột nhiên...

"Choang!"

Lập An Hạ giật mình, sợ hãi xoay người, điện thoại trên tay rớt cạch xuống đất. Cô cắn chặt môi, hai tay quấn chặt lấy nhau. Trên sàn, vun vãi những miểng chai, nước ép rơi nhem nhuốc. Sắc mặt người kia đã lạnh băng lại, đáy mắt sâu hun hút như một vòng xoáy bất định. Hắn từng bước tiến gần đến phía Lập An Hạ... Cô cúi thấp đầu, thấp đến mức trở nên ti tiện trong mắt hắn. Mục Tống Thần một cước nhấc bổng cả người An Hạ lên, ôm cô ra khỏi "bãi chiến trường" đó.

Vì sao... Vì sao lại không để cô đi? Hắn sợ cô bị thương sao? Vì sao lại làm như vậy? Vì sao lại khiến cô cảm thấy mình là một kẻ tội đồ?

Xuống dưới phòng khách, Mục Tống Thần đi đến gần sofa, đột nhiên buông tay, làm cả người An Hạ rơi xuống nệm bất ngờ. Hắn ngồi xuống đối diện, châm một điếu thuốc và hút.

- Vì cái gì? - Giọng nói thâm trầm đột ngột vang lên.

- Tôi... - An Hạ ấp úng - Tôi... Tôi xin lỗi...

- Tôi hỏi cô vì cái gì! - Hắn rống lên.

Không hiểu sao, tại nơi ngực trái này của An Hạ, có cái gì đó, khẽ nhói...

- Tôi cấp cho cô không đủ tiền? Bạc đãi cô?

- Không.. Không phải...

- Vậy thì tại sao!? Lập An Hạ, cô nói cho tôi biết, vì cái gì lại phản bội tôi?

- Tôi không có... - Cô khẽ lau lau mắt, vẫn không ngẩng lên, nên hắn không biết cảm xúc lúc này của cô là gì.

- Không có cái gì? Không có phản bội? - Hắn bật cười chua xót - Vậy thì hành động vừa rồi của cô tôi nên gọi là gì? Cô nói đi! Nói đi!

- Mục Tống Thần... Tôi xin lỗi... Tôi xin lỗi... Tôi thật sự xin lỗi... - Lập An Hạ thút thít nói, tiếng nói của cô vừa nhỏ vừa nghẹn, làm lòng hắn vô cùng đau xót.

- Hạ Nhất Kỳ? Cô làm cái này là vì Hạ Nhất Kỳ?

Hắn cảm nhận tim mình giống như bị hàng ngàn con ong vò vẽ bu đến và chích. Vô cùng nhức nhối. Vợ hắn lại đi đem tin từ hắn đưa cho đối thủ...

-...

Cô ngẩng đầu, đôi mắt đen to chứa đầy nước lóng lánh. Lập An Hạ chồm lên phía trước, siết tay Tống Thần. Siết rất chặt. Nước mắt cô cũng theo đó trào ngược ra... An Hạ nghẹn giọng:

- Mục Tống Thần, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...

- Cô làm vì Hạ Nhất Kỳ... Vậy... Cô có từng một lần, nghĩ đến tôi không? - Hắn rít một hơi thuốc - Cô có từng nghĩ đến công ty tôi gặp phải khó khăn gì khi không có được hạng mục này? Cô có từng nghĩ đến tôi đã phải cố gắng bao nhiêu để hoàn thành dự án lần này chưa?! Cô có từng dùng thân phận của một người vợ để quan tâm đến chồng mình chưa!? Lập An Hạ, cô đã từng chưa???

Từng lời của hắn giống như những nhát dao sắc nhọn, không ngừng cứa vào trái tim Lập An Hạ. Cứa mạnh đến mức bật máu. Cảm giác vừa đau thương mặn nồng vừa hối hận vô biên đó...

Vì sao... Vì sao? Sao cô lại đau đến mức này? Vì sao vậy?

Rồi hắn đột nhiên nở một nụ cười. Tự giễu, chua chát, xót xa... Lập An Hạ biết, nếu không phải vì đã quá đau đớn, nụ cười này đã không xuất hiện trên mặt họ. Lẽ nào...

Hắn thật sự thương cô?

- Lập An Hạ... Tôi nói cho cô biết, cô rất ác! Cô có hiểu không? Trước đây chẳng phải cô còn dạy dỗ cho Lâm Di sao? Cái gì mà "tôi có tiền là do mồ hôi công sức của tôi. một chút cũng không cần người ta bố thí"!? Lập An Hạ, cô thật giả tạo! Cô đi đó đi đây rêu rao đạo lý, về nhà lại bày ra cái trò thảm hại này? Ti tiện!!

Hai chữ này quất mạnh vào người Lập An Hạ. Trái tim cô khẽ co rút, nước mắt tiếp tục nhỏ giọt. Bàn tay người này, vì sao lại không còn ấm nữa? Có những đêm cô ngủ, hắn còn siết tay cô. Lúc đó, tay hắn rất ấm, thật sự rất ấm mà... Hắn lãnh đạm rút mạnh tay ra, cất tiếng:

- Tôi thực sự đã nhìn lầm cô rồi! Lập An Hạ, tôi nhìn nhầm cô rồi! Dự án "Hoàn Cầu" đó, cô cầm lấy mà đi đưa cho tên Hạ Nhất Kỳ! Mục Tống Thần tôi, không cần cái thứ đó nữa!!

- Mục Tống Thần, tôi xin lỗi... Thực sự xin lỗi...

Nếu cô biết mình đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô từ đầu đã không làm... Nếu cô biết làm thế này lại khiến cả hai đau như vậy, cô từ đầu đã không làm... Chỉ là... Bây giờ có phải quá muộn hay không?

Hắn đột nhiên cúi xuống, hôn mạnh lên môi An Hạ một cái. Thực sự hôn rất mạnh. Mục Tống Thần nghiền nát nó, quấn lấy nó, một giây cũng không muốn cho cô thở. Đau... Đau quá...

- Đau không? - Hắn buông cô ra, gằn giọng.

An Hạ vừa khóc vừa gật đầu.

Mục Tống Thần cúi xuống, ngấu nghiến lần nữa. Lực hôn của hắn rất "trâu bò". Mùi thuốc lá cay nồng còn vương lại từng chút một thiêu đốt môi lưỡi An Hạ. Cô không hề chống cự, không hề kêu la, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Môi cả hai chà xát với nhau, mạnh mẽ không ngừng. Môi hắn rất lạnh, mà cũng thật nóng, khiến cô muốn dừng mà không được, muốn tiến cũng không xong... Cô cứ nghĩ, nụ hôn đầu tiên của mình sẽ rất ngọt ngào và hạnh phúc.

Lúc còn bên Bạc Nhiên, cô và anh ta, đến nắm tay còn hạn chế, lấy đâu ra hôn?!

Nhưng mà... Thật không ngờ, nó lại đau đến mức thế này. Đau thấu cả tim phổi. Quặn thắt cả gan ruột. Một lần, khắc cốt ghi tâm!

- Rất đau đúng không? - Hắn thả ra, vừa thở vừa siết cằm cô - Nhưng một chút, An Hạ, một chút cũng không đau bằng cõi lòng tôi lúc này!

Sau đó hắn buông cô ra, xoay người bước ra khỏi nhà.

Lập An Hạ ngồi bệt xuống sofa, vùi mặt vào trong hai chân, khóc lớn. Sự bi thống tràn vào, từng chút một làm cô nghẹt thở.

"... Nhưng một chút, An Hạ, một chút cũng không đau bằng cõi lòng tôi lúc này!"

Tiếng xe khuất dần sau màn đêm, chỉ còn lại một mảng tĩnh lặng.

Tĩnh lặng đến mức nhức nhối...

__ __
Bình Luận (0)
Comment