Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 56

Cuối tháng 12

Vậy là chỉ còn vài ngày nữa sẽ đón Giao thừa. Lập An Hạ gọi điện cho Tạ Kim Dật, nói với mẹ cô sẽ về vào mùng 1 và 2. Bà ấy còn dặn cô mang theo cả Mục Tống Thần cùng ba mẹ hắn, An Hạ ậm ừ vài tiếng rồi cũng đồng ý. Cô không muốn nhắc đến vấn đề ba mẹ của Mục Tống Thần vào lúc này, không muốn hắn phải suy nghĩ nhiều. 

Dạo này Mục Tống Thần bận rộn vô cùng, mà không đúng, từ lúc chuyển sang công ty mới làm việc hắn có bao giờ rãnh đâu. Nhưng bây giờ lại càng điên cuồng với công việc hơn nữa, tất cả chỉ bởi vì hắn vừa lên chức Trưởng phòng. Lập An Hạ cũng không bất ngờ, với năng lực của hắn thì đây có lẽ cũng là điều đương nhiên mà thôi. 

Nhưng đây vẫn chưa phải là chuyện khiến cô vui nhất. Chuyện tuyệt vời nhất chính là, cô cùng hắn thật sự đã thay đổi "cách xưng hô" rồi. Ban đầu có chút không quen và khá ngượng ngùng, nhưng bây giờ, chỉ có thể nói rằng Thật tuyệt!

Tối muộn. Trên sân thượng của một ngôi nhà an lành, có một đôi vợ chồng đang ngồi trên xích đu. Người vợ tựa đầu vào vai chồng, chiếc xích đu đưa lên rồi hạ xuống từng nhịp. Khung cảnh không tráng lệ, cũng không mĩ miều, nhưng hoàn toàn là một loại yên bình cùng hạnh phúc. 

- "Trời ạ, đã lâu lắm rồi em mới thấy sao nhiều như thế này. Đẹp quá mức nhỉ?" - Lập An Hạ ngửa đầu nhìn Mục Tống Thần, chỉ thấy hắn đang cười rất ngọt.

- "Anh không thích ngắm sao đâu, chỉ thích ngắm vợ thôi!" - Hắn nhìn gương mặt bánh bao của An Hạ, cảm thấy trong lòng mãn nguyện tột cùng.

- "Anh đó, miệng lưỡi như kẹo kéo từ lúc nào vậy? Thật khó nghe quá đi..." - Cô khẽ vươn tay đẩy đẩy đầu hắn, phì cười - "Nhưng không sao, em đẹp thế này anh không ngắm cũng uổng phí lắm..."

- "Thật chẳng có tác phong gì cả! Mai mốt nếu chúng ta có con, chẳng biết nó rồi sẽ hư thế nào nữa!" - Mục Tống Thần bẹo má An Hạ, thích thú nhìn gương mặt buồn cười của cô.

- "Con sao? Chúng ta sẽ có con?" - Lập An Hạ hơi ngây ngốc, cô trước giờ vẫn chưa nghĩ về chuyện này nhiều lắm. 

- "Sao vậy? Em không muốn à?"

- "Không có không có... Chỉ là, em chưa từng nghĩ đến chuyện này."

- "Vậy thì bây giờ nghĩ nào!" - Mục Tống Thần cười gian, sau đó cúi người nhấc bổng cô lên - "Đi thôi, chúng ta đi tái tạo em bé!"

- "Này, khoan... A..." 

Trong phòng ngủ... 

- "Ưm..."

Mục Tống Thần đè Lập An Hạ xuống, hôn đôi môi nhỏ mềm của cô thật sâu thật sâu. Đầu lưỡi cả hai không ngừng va chạm quấn quít, sự nóng bỏng dần dần ngưng tụ đến đỉnh điểm. Cảm nhận vùng phía dưới của mình càng lúc càng trương phồng, động tác của người nào đó càng nhanh hơn nữa. An Hạ bị hôn đến mức choáng váng, chưa kịp hoàn hồn thì vùng xương quai xanh của cô lại bị xâm chiếm mạnh mẽ. Mục Tống Thần rướn nửa người trên lên, cởi bỏ áo thun trơn phía ngoài. Thân hình cường tráng của hắn cùng vùng bụng tuyệt hảo kia, còn có sáu múi đủ đầy, bắp tay cuồn cuộn làm cho mắt An Hạ bị đóng đinh tại trận. Cô nhanh chóng nhớ đến lời của Tửu Thành. 

"Mục Tống Thần à, cậu xem, người ta ốm yếu thế kia, liệu có chịu nổi một cú nhấn chìm của cậu không thế?"

Mặt cô liền lập tức đỏ ửng lên. Mục Tống Thần khẽ cúi người, yêu chiều hôn lên trán Lập An Hạ.

- "Đỏ mặt thế kia? Không phải em là sắc nữ đấy chứ?"

- "Không có... Em... Chỉ là..."

- "Chỉ là thế nào?"

- "Không thế nào cả."

- "Ngoan, nói cho anh nghe." - Mục Tống Thần ái muội ngậm lấy vành tai của Lập An Hạ.

- "Ưm... Em... Không biết có chịu nổi anh hay không..."

-"Hắn ta chỉ giỏi nói nhảm..." - Hắn vuốt ve từng đường cong trên người cô, thỏ thẻ - "Nhưng mà em xem, em gầy quá! Anh phải nuôi béo thêm một chút nữa mới được!"

Hắn cúi người thẳng thừng cắn lấy vai của An Hạ, lưu lại đó một vệt đỏ, sau đó nhanh tay cởi áo cô ra. Lập An Hạ trong cơn tình mê ý loạn, thật sự không dám tin trước đây hắn chưa từng chơi qua người phụ nữ nào. Thật thuần thục! Hắn gầm nhẹ, tiếng thở lại càng dốc và ánh mắt ngày càng đục đi khi nhìn thấy cơ thể của cô, nơi cao ngất kia, chỉ còn sót lại mỗi chiếc áo ngực trắng. 

- "Tống Thần, anh thực sự... trước đây chưa từng cùng cô gái nào sao?"

- "Em... là người đầu tiên!" - Hắn thốt lên trong cơn thở dốc.

- "Vậy sao lại thuần thục như vậy chứ? Ưm... A..."

- "Anh học hỏi rất nhanh, nghe Trần Hạo và Hàn Thu nói, còn có... Cơ thể của em anh đã biết khá rõ..." - Chỉ còn chỗ "đó" mà thôi...

- "Ưm... Ừ..." 

- "Lần này nhất định anh sẽ không để bất cứ thứ gì ngăn cản chúng ta nữa!"

Mục Tống Thần cúi người, khẽ áp trán mình vào trán cô. Một giọt mồ hôi của hắn rơi từ trên lồng ngực rắn chắc xuống xương quai của An Hạ, tạo nên sự nóng bỏng không thể nói nên lời.

- "An Hạ, đây là lần đầu tiên... của cả anh và em!" - Giọng hắn thoáng hồi hộp.

- "Em biết." - Cô có chút khẩn trương, khẽ siết lấy tay hắn.

- "Anh không rõ về việc của... cái đó lắm, nên có lẽ sẽ không được thoải mái, em chịu được không?" - Giọng nói ôn nhu cùng dịu dàng của hắn truyền từ đỉnh đầu xuống tai cô, tạo cho Lập An Hạ một cảm giác an toàn và có chút... mong mỏi.

- "Em chịu được." - Cô gật đầu.

- "Vậy, bắt đầu nhé..."

- "Vâng..."

Tay Mục Tống Thần vừa chạm đến khóa quần, điện thoại lại reo lên lần nữa. Hắn bất đắc dĩ nhắm nghiền mắt, cơ hồ răng nghiến giống như muốn tiêu triệt cả hàm của mình, rồi rống to:

- "CHẾT TIỆT!" 

Lập An Hạ đột nhiên cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên hắn hét lớn như vậy. Thật sự vô cùng lớn. Mục Tống Thần vùi mặt trong vùng cổ của An Hạ vài giây, sau đó đứng lên bắt máy, còn tức giận bật loa ngoài:

- "Mẹ kiếp, các người có phải quá rãnh rỗi hay không hả? Tại sao lần nào cũng phá hỏng chuyện tốt của người khác thế?"

- "Người anh em... người anh em..." - Là Tửu Thành! - "Haha, thật xin lỗi nhé, tôi cũng không biết cậu đang ân ái cùng vợ yêu..."

- "Cậu không biết? Cậu không biết thì còn ai biết nữa đây hả? Chết tiệt, đúng là muốn ăn chửi mà!" - Mặt hắn còn đen hơn than, tức giận quát.

- "Được rồi, không đùa nữa, có chuyện gấp muốn nói với cậu!"

- "Nói!"

- "Ngày mai Hòa Diệu An cùng chị gái sẽ đến công ty chúng ta làm việc!"

- "Thì ảnh hưởng gì đến tôi??!" - Mục Tống Thần vẫn còn bực bội, nhưng giọng đã dịu xuống, khoác áo choàng và đem điện thoại đi ra ngoài ban công, sau khi ra hiệu cô hãy ngủ trước. Hình như xuất hiện thêm vài vấn đề gì đó liên quan đến dự án tiếp theo của hắn, một dự rất quan trọng.

Lập An Hạ lặng lẽ ngồi dậy chỉn chu lại quần áo, sau đó kéo chăn lên đắp ngăn người. Dù không muốn chút nào, nhưng cái cảm giác vừa hụt hẫng vừa thở phào an tâm nhanh chóng truyền đến tiềm thức cô. Đối với loại chuyện này, An Hạ cũng không phải không có cảm xúc hay khao khát gì. Cô cũng là con người, đương nhiên thứ "nguyên thủy" nhất cũng phải đáp ứng được. Đó chính là ham muốn về... tình dục. 

Nhưng đồng thời, cô cũng lại không "nỡ" để lần đầu tiên của mình mất đi. Giống như đã giữ gìn một thứ kĩ càng trong một quãng thời gian quá dài, đột nhiên lúc phát hiện sắp mất đi thì nội tâm lại khẩn trương lên. Nhưng cô tin Mục Tống Thần. Cô tin hắn, nên cô đã tình nguyện cho đi. Ý nghĩ về việc thứ quý giá nhất của mình sắp sửa trao cho hắn lại không hề khiến cô cảm thấy bức bối hay day dứt. Đó là một cảm giác... nhẹ nhõm! Phải, là nhẹ nhõm. Còn có hạnh phúc và niềm vui sướng lâng lâng nữa. 

Thế mà cứ đúng lúc cả hai muốn tiến vào sâu hơn nữa, lại xuất hiện rào cản. Cô thật không hiểu nổi, cái này là ông trời sắp đặt, hay là cố tình phá hoại hai người họ nữa. 

Lập An Hạ không thể không thú nhận, cô khó chịu. Cô lặng nhìn bóng lưng hắn, tim ấm áp hơn rất nhiều. 

Con sao?

Phải rồi, một ngày nào đó, cô và hắn sẽ có những đứa con. Mỗi ngày cả gia đình cùng nhau ngắm mặt trời mọc, cùng sẻ chia tất cả chuyện trên đời, cùng nướng thịt, cùng vui đùa. Khi đi học về, con gái sẽ nằm gọn trong lòng cô, con trai sẽ ôm lấy vai hắn. Rồi đợi chúng lớn lên một chút nữa, cô sẽ kể cho chúng nghe cô gặp ba chúng thế nào... Cảnh tượng đẹp đến như vậy làm cô muốn chìm vào giấc ngủ sâu hơn, để tiếp tục vẽ ra ước mơ của mình. Có mẹ, có An Vy, và đương nhiên là có cả gia đình của cô và hắn. Thật tốt biết bao! 

Đợi đến lúc hắn mở cửa đi vào, Lập An Hạ nhanh chóng ngồi dậy, ốm lấy cổ hắn.

- "Mục Tống Thần, cuối năm rồi, chúng ta chuẩn bị về thăm mẹ đi! Mẹ nhớ anh và em lắm!"

__ Hết chương 56 __
Bình Luận (0)
Comment