Cuộc Hôn Nhân 365 Ngày

Chương 9

Lập An Hạ bị tiếng động lớn kia làm cho giật hết cả mình, người giật mạnh một cái. Cái người này... Định ám sát cô sao? Muốn cô nhồi máu cơ tìm mà chết sao? Muốn giết cũng đừng ác như vậy chứ a! Mục Tống Thần đi được hai bước, đột nhiên xoay người... Rầm! một cái, cửa phòng sập lại.

Lập An Hạ hơi tái mặt, ngỡ ngàng đứng dậy, tự dưng cổ họng hơi run run nói:

- Anh nhầm phòng rồi... Đây là phòng của tôi...

- Lập An Hạ, tôi và cô là vợ chồng, ở chung một phòng có gì là lạ?

- Được... - Lập An Hạ cười - Anh bước tới đây thử xem, tôi lập tức gọi công an!

- Gọi công an? - Mục Tống Thần cảm thấy vô cùng buồn cười - Được, để xem họ bắt tôi vì tội gì đây? Cưỡng ép chính vợ của mình sao?

- Anh! - Cô cứng họng.

Lập An Hạ đứng nhích xa Mục Tống Thần một chút. Cô sẽ làm gì đây? Hình như dạo này trên "thị trường" đang tồn tại một kiểu phụ nữ, kiểu mà hắn ghét nhất... Không phải là dâm đãng! Mà chính là, dâm đãng giả thuần khiết! Hắn thì chưa tiếp xúc qua, nhưng theo thông tin hắn nhận được từ Hàn Thu và Trần Hạo thì dạo này tiểu thuyết trên thị trường đã "tẩy não" gần như hết mọi phụ nữ. Hừ, nghĩ đến là phát ghét!

- Mục Tống Thần, tôi có hai việc cần nhắc cho anh nhớ! Thứ nhất - Lập An Hạ giơ ngón cái ra - Tôi là một người phụ nữ cổ hủ, trước giờ chỉ lên giường với người đàn ông tôi yêu! Thứ hai, - Ngón thứ hai được đưa ra - tôi và anh ở cùng nhà, là vợ chồng chỉ là nhờ một tờ giấy kết hôn, không hề thương nhau, cho nên, chuyện đó... còn rất là xa!

Khóe miệng Mục Tống Thần giương cao một chút, chân nhấc thêm một bước, cũng đến gần Lập An Hạ thêm một bước. Lập An Hạ hơi căng thẳng, trong lúc nhất thời giở giọng mà cô vẫn thường được mọi người nói rằng "không biết mình biết người":

- Ê cu, cu đừng có bước tới đây! Chị không giỡn với cu đâu!

Trên trán Mục Tống Thần hiện lên ba vạch đen. Cu? Cô gọi hắn là cu?

- Lập - An - Hạ! Cô dám dùng cái từ đó để gọi chồng cô? Gan cô, đúng là to hơn với tôi tưởng tượng!

Mục Tống Thần nhanh chóng tiến lên, hai tay khóa trụ Lập An Hạ ở giữa. Cô có chút khẩn trương, mắt trừng to:

- Anh dám!

- Có gì không dám?

- À, tôi quên nói nữa, bổ sung thêm một điều, Lập An Hạ tôi, đối với cơ thể của Mục Tống Thần anh, không có một chút hứng thú!

- Không có hứng thú với cơ thể của tôi? - Mục Tồng Thần bật cười thành tiếng - Cô thấy cơ thể của tôi lúc nào, sao tôi lại không nhớ chứ nhỉ?

- Anh... - Lập An Hạ đột nhiên phát hiện, cô không còn có thể nói gì nữa!

- Được, tôi cho cô chiêm ngưỡng một chút! Tôi nghĩ chúng ta cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!

- Anh phát điên à? - Lập An Hạ đỏ mặt đầy hắn ra - Cút, cút ra khỏi phòng tôi! Tôi nói anh cút!

Gò má của Lập An Hạ dưới sự tức giận ngượng ngùng và ánh đèn nhu hòa trở nên cực kì "thơm ngon". Nói sao bây giờ? Nhìn giống như một quả táo căng mọng vậy! Sự so sánh khiến Mục Tống Thần bật cười. Hôm nay hắn đã cười bao nhiêu lần rồi ấy nhỉ?

"Cạch!" - Cánh cửa sổ bị gió đẩy mở ra to hơn một chút.Gió lùa vào, làm bay bay vài sợi tóc của cô. Tay Lập An Hạ buông thõng, mắt có chút đờ đẫn tê dại. Mục Tống Thần cắn nhẹ lên gò má Lập An Hạ, rồi hôn lên, cả mũi và môi đều dính chặt ở đó.

Thời gian ngoài ô cửa tưởng như ngừng trôi. Mọi thứ tưởng chừng như lắng lại. Lập An Hạ có thể cảm thấy được lồng ngực trái của mình, đang có cái gì đó... giống như một dòng nước ấm vừa chảy qua. Không phải! Cô đã đọc rất nhiếu tiểu thuyết, nữ luôn luôn cự tuyệt nam, luôn muốn đẩy nam ra xa. Nhưng vì sao... Đến khi mình trở thành nữ chính, Lập An Hạ mới phát hiện, những thứ đó đều là giả! Cô không hề cảm thấy chán ghét! Không hề! Thậm chí có chút... thinh thích!

- Thế nào? - Mục Tống Thần cười cười.

- Không tệ! - Lập An Hạ gật đầu nhè nhẹ - Anh quả thật rất có kĩ thuật! Có thời gian sẽ suy nghĩ thêm về vấn đề này!

- Lập An Hạ, cô đúng là một người phụ nữ kì lạ!

Đột nhiên, Mục Tống Thần vươn tay, ôm lấy cả người Lập An Hạ. Cô gái này thật mềm mại vè dễ chịu nha! Mùi cam nhàn nhạt thơm mát thật sự làm người ta cảm thấy thoải mái a! Vòng ôm Mục Tống Thần siết chặt thêm một chút. Hắn nói, giọng hơi khàn khàn:

- Lập An Hạ, từ nay cô làm gia đình của tôi đi, có được không?

- Được.

Không biết vì cái gì, vào giờ phút đó họ đã nói câu đó, để gắn kết chính mình vào tay một người khác. Rồi tự nhiên, Lập An Hạ vươn tay, ôm lấy thắt lưng hắn, đầu tựa vào ngực hắn. Đầy bình yên...

__ __
Bình Luận (0)
Comment