Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ

Chương 16

Lời nói của cô rất có sức quyến rũ, mê hoặc khiến hơi thở anh ngày nặng nề. Anh nắm lấy cánh tay đang ôm cổ anh của cô tách ra vội đứng lên, mặt nghiêm nghị nói:

“Giám đốc Bạch! Mong cô giữ tự trọng, chúng ta đang bàn công việc.”

Cô bắt chiếc dáng vẻ phong lưu của anh, đôi môi nhếch lên thành một đường cong, đôi mắt híp lại đầy vẻ đào hoa, từng bước, từng bước tiến lại gần anh như một con sói đang tiến lại gần chú cừu nhỏ là miếng mồi của mình. Cô dồn anh vào sát tường, một tay chống lên tường tay kia nâng cằm anh lên mở miệng đáp:

“Tự trọng? Chồng yêu, tự trọng của em đã mất từ khi em quyết định về nước theo đuổi lại anh rồi. Em về nước là vì anh vậy mà anh từ chối em hơn 10 lần và nói dự án của em không có sức hút. Anh nghĩ xem, lòng em có đau không cơ chứ!”

Cô hất cằm, đôi môi hơi chu ra hỏi anh. Hơi thở anh ngày một nặng nề hơn, anh lật người ép cô vào tường giữ thế chủ động:

“BẠCH UYỂN NHI! Em có biết rằng chúng ta ly hôn rồi không hả? Em bây giờ lại đi câu dẫn tôi, rốt cuộc em muốn cái gì?”

Cô ngửa mặt bật cười lớn, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, đôi mắt mà cô luôn nhung nhớ ba năm nay mà nhẹ nhàng đáp lại câu hỏi của anh:

“Ly hôn ư? Khi nào? Theo như em được biết trên danh nghĩa chúng ta vẫn còn là vợ chồng!”

Cô vừa dứt lời cánh cửa phòng bỗng dưng bật mở theo sau đó là tiếng gào thét chói tai vang lên:

“Hai người....hai người đang làm cái quái quỷ gì vậy hả? Đôi cẩu nam nữ các người thật là... thật là dơ bẩn!”

Là Tô Tranh với khuôn mặt đang vặn vẹo vì tức giận, cứ đứng đó la hét làm náo loạn cả công ty. Cô thoát khỏi vòng tay anh, dần dần bước đến trước mặt cô ta. Lúc này trong cô không còn vẻ nhu mì, tinh nghịch khi đứng trước mặt anh nữa mà toàn thân cô toát ra vẻ lạnh giá. Tô Tranh khi nhìn thấy cô, cơ thể bắt đầu run rẩy, mặt trắng bệch, cánh tay run run chỉ vào mặt cô lắp bắp nói không thành lời

“Cô...cô là...Bạch Uyển Nhi?”

Cô nở một nụ cười nhạt, mở miệng chậm rãi đáp:

“Đúng bạn thân cậu về rồi đây, sao cậu hốt hoảng thế? Tô Tranh, đến lúc cúng ta nên nói chuyện riêng rồi.Bên kia đường có quán cafe, sang đó đi!”

***Trong quán cafe.

Tô Tranh và Uyển Nhi đối diện nhau. Tô Tranh bây giờ không còn vẻ sợ hãi hay hoảng hốt như lúc trước nữa mà bây giờ cô ta chỉ còn vẻ lạnh lùng, bất cần. Uyển Nhi thấy bộ dạng cô ta lúc này nhếch môi cười châm chọc:

“Sao? Bây giờ trở về bộ dạng thật của mình rồi hả bạn yêu? “

Tô Tranh ngồi ngả người về phía sau, đôi môi trái tim nhợt nhạt nở nụ cười:

“Cô đi về là định nối lại tình xưa với chồng cũ của mình à?”

“Không phải tôi và Nhất Hàm vẫn là vợ chồng trên danh nghĩa sao?”

”Cô....”

Tô Tranh cứng họng, tức vặn vẹo trước câu nói của cô. Đột nhiên cô ta đứng dậy nhìn cô từ trên xuống, ánh mắt đầy vẻ điên loạn, nghiến răng nói:

“Thì sao chứ? Cả thành phố X này đều đã biết tôi là Thiếu phu nhân và hơn nữa tôi đã sinh cho Hàm một đứa con!”

Cô nghe tới câu này liền bật cười lớn, ghé sát vào tai Tô Tranh nhẹ nhàng đáp lại:

“Ô thế hóa ra đứa con gái đó là của cô và Nhất Hàm à? Thế mà tôi cứ tưởng cô ngủ với ai xong bắt anh ấy chịu cơ. Mà cô chỉ sinh ra một đứa con gái thôi mà, có gì to tát chứ, nếu muốn tôi có thế sinh cho anh ấy một đứa con trai. Tô Tranh hôm nay tôi chỉ muốn nói với cô rằng CUỘC CHIẾN GIỮA HAI CHÚNG TA CHÍNH THỨC BẮT ĐẦU!”

Cô nói xong không thèm để ý đến thần sắc của Tô Tranh quay lưng bước đi đầy kiêu hãnh. Trong quán cafe lại vang lên tiếng đập vỡ và cả những tiếng gào thét đầy oán hận.

Cô trở về tập đoàn Dương Thị bỗng thấy Phương Kiều và Tiểu dưa bở đứng đó rồi. Nhóc thấy cô liền chạy đến ôm chầm, giọng nói đáng yêu lên tiếng phàn nàn:

“Mama vừa đi đâu đấy? Tiểu Vũ đứng đợi mẹ ở đây lâu lắm rồi, đến nỗi chân con mỏi đây này”

Cô nhìn nhóc bất giác lại nghĩ tới dáng vẻ của anh mà nở một nụ cười. Cô nhẹ nhàng xoa đầu nhóc hỏi:

“Thế à? Thương Tiểu dưa bở của mẹ quá! Thế bác Kỳ Thiên với chị Băng Nhi không đi cùng con à?”

Nhóc ngồi vào lòng cô, rút từ trong túi ra một chiếc kẹo mút đưa cho cô ý muốn cô bóc cho nhóc. Sau khi cô bóc kẹo, nhóc mới mở miệng đáp:

“Bác Kỳ Thiên sau khi bị cô Phương Kiều trêu tức thì đã bỏ đi mất rồi. Còn chị Băng Nhi thị bị chị Băng Băng lôi đi chơi bỏ rơi Tiểu Vũ ở đây với cô Phương Kiều đáng sợ, tiểu Vũ sợ lắm mẹ ạ!”

Ý cười trong mắt cô lại sâu hơn, cô bế nhóc lên xe vừa cài dây an toàn vừa hỏi nhóc:

“Tiểu dưa bở, con có muôn đến thăm nhà ông bà nội con không?”

Nhóc mở tròn mắt nhìn cô phấn khích gật gật đầu:

“Có...có...tiểu Vũ muốn đến thăm ông bà nội. Đi...đi mẹ!”

Cô cười cười xoa đầu nhóc quay sang dặn dò Phương Kiều:

“Về công ty thu xếp ổn thỏa công việc đi, mà đừng có suốt ngày mải mê cãi nhau với ông Thiên đấy nhé”

Cô nói xong phóng vụt đi. Trong phòng cao nhất của tập đoàn Dương Thị, anh đứng nhìn một loạt diễn biến vừa rồi mà nở một nụ cười chua chát:

“Uyển Nhi, em đã có con rồi ư? Nhìn em hạnh phúc như vậy....anh cũng mãn nguyện rồi!”
Bình Luận (0)
Comment